Nôn nóng không thể đợi nổi nữa
← Ch.2009 | Ch.2011 → |
Thịnh Thế của bây giờ và Thịnh Thế của lúc đầu đã khác xa nhau rồi, cho dù là Ninh Tịch có ngã xuống nhưng những tài nguyên mà Thịnh Thế hiện đang có bây giờ cũng sẽ không biến mất.
Nếu như cô ta tung "cái đó" ra, đẩy Hàn Tử Huyên xuống vực thì cho dù Tinh Huy có muốn cấm cô ta hoạt động... vậy thì cô ta cũng có thể quay lại Thịnh Thế... như vậy cô ta căn bản là chẳng có gì phải đắn đo hết!
Phải biết rằng tài nguyên của Ninh Tịch bây giờ so với tài nguyên của Tinh Huy cung cấp cho Hàn Tử Huyên trong thời kỳ đỉnh cao còn cao hơn mấy cái đẳng cấp liền!
Ninh Tịch mà ngã thì Thịnh Thế chắc chắn như rắn mất đầu... bằng với tư chất của cô ta thì chỉ cần quay về, Thịnh Thế căn bản là không có bất kỳ ai có thể sánh được với cô ta. Để không bị Tinh Huy tiếp tục đè đầu cưỡi cổ thì Thịnh Thế chắc chắc sẽ đẩy cô ta lên thành Nhất Tỷ mới trong thời gian ngắn nhất, mà vị trí này không có ai thích hợp hơn cô ta hết!
Hàng loạt những khao khát hiện lên trong đầu Doãn Ưu Ưu, cô ta nhìn Từ Thao đang than ngắn thở dài trước mặt, trong đáy mắt hiện lên vẻ tham lam, gương mặt trang điểm tinh xảo bất ngờ hiện lên một nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn: "Anh Thao, khoảng thời gian này đúng là chẳng dễ dàng gì đối với anh, lúc đầu ở Thịnh Thế anh đối xử với em rất tốt, em vẫn luôn ghi nhớ. Em có thể có được ngày hôm nay cũng là nhờ vào sự dìu dắt của Thịnh Thế lúc đầu, những thứ đó em sẽ không quên. Tuy rằng hôm nay chúng ta không còn cùng một công ty nữa nhưng sau này cũng có thể liên lạc với nhau nhiều hơn, tình cảm của chúng ta vẫn còn đấy mà."
Trong bụng Từ Thao tràn đầy khinh bỉ, cơ mà trên mặt lại hiện lên nụ cười cảm động.
"Ưu Ưu, có câu nói này của em là anh cảm thấy đủ lắm rồi, hôm nay cũng không còn sớm nữa em về trước đi nhé, sau này chúng ta lại thường xuyên liên lạc!"
Doãn Ưu Ưu ra lại ra vẻ chân thành với Từ Thao một lúc nữa rồi mới tỏ ra lưu luyến bịn rịn ra về.
...
Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên mà Doãn Ưu Ưu làm gần như là quẳng túi xách vào một góc và lao ngay lên tầng gác mái cao nhất của căn biệt thự.
"Ầm" một cái, sau khi khóa cửa lại, Doãn Ưu Ưu gấp rút chạy đến chuyển hết tủ tiếc ra, cuối cùng lôi ra một cái két sắt được giấu kín trong hốc tối.
Nhập mật mã, cô ta lấy ra một cái usb nhỏ màu bạc.
Doãn Ưu Ưu nhìn chằm chằm vào cái usb một hồi, thần sắc thay đổi liên tùng tục, chần chừ mãi một lúc lâu sau cô ta mới siết chặt cái usb trong tay lại, ánh mắt càng trở nên độc ác.
Hàn Tử Huyên! Mày đè đầu cưỡi cổ tao lâu như thế rồi, giờ cũng đến lúc nhường lại vị trí đó cho tao rồi đấy!
...
Một chỗ khác, Từ Thao vừa ngâm nga hát vừa vung vẩy cái chìa khóa xe quay về nhà, tắm rửa sạch sẽ khoan khoái rồi thong dong đi vào phòng làm việc mở máy tính lên.
Ở trên mạng, sau khi Hàn Tử Huyên tung đoạn video thứ hai lên, những tiếng mắng chửi Ninh Tịch đã hoàn toàn vùi lấp những tiếng nói khác.
Cái loại chuyện làm kẻ thứ ba này rất dễ khiến người khác thù hận nhất, đặc biệt là khi Ninh Tuyết Lạc còn đang có thai. Lại thêm trước đó chuyện Ninh Tuyết Lạc buộc phải rút lui khỏi giới giải trí cũng có liên quan nhất định đến Ninh Tịch nên tình thế của những bình luận trên mạng bây giờ đều đã nghiêng về một phía rồi. Cái đám người qua đường chẳng biết đúng sai cũng vì cái hình tượng yếu đuối đó của Ninh Tuyết Lạc mà nhảy vào chiến.
Nếu như không có đủ bằng chứng thuyết phục, Ninh Tịch muốn xoay chuyển thế cục này e là rất khó.
Từ Thao đang nhàn nhã lượn lờ xem những bình luận đó thì máy tính đột nhiên hiển thị thông báo nhận được email mới.
Anh ta di chuột click mở.
Lúc nhìn rõ nội dung của email đó, hai mắt của Từ Thao sáng rực lên, khóe miệng cũng cong lên.
"Hà..."
Anh ta còn tưởng nhanh nhất thì cũng phải đợi đến ngày mai Doãn Ưu Ưu mới có hành động. Không ngờ... cô ta thế nhưng lại nôn nóng đến mức không thể đợi nổi như thế này! Xem ra Doãn Ưu Ưu hận Hàn Tử Huyên không kém Ninh Tịch tí nào đâu nhé, đoán chừng là lúc ở Tinh Huy bị Hàn Tử Huyên chèn ép dữ quá đây mà.
Trong email có hai đoạn video.
Một đoạn là ở trong văn phòng làm việc, một đoạn là ở trong xe bảo mẫu...
Mức độ nóng bỏng này cũng đủ để một tay lão luyện già đời như anh đây cũng phải chép miệng than thở không bằng...
Chậc chậc, Doãn Ưu Ưu quả nhiên không làm anh thất vọng mà!
← Ch. 2009 | Ch. 2011 → |