Chơi cùng Đại thần
← Ch.1982 | Ch.1984 → |
Cùng lúc này, Đường Lãng mặc một cái áo sơ mi hoa lá cành, chân xỏ dép lê, lết đến căn nhà hoa.
"Boss, anh tìm tôi có chuyện gì thế?" Đường Lãng vừa mới bước vào cửa liền mở miệng hỏi luôn.
Ninh Tịch ngó ra, nhìn về phía cửa một cái: "Nhị sư huynh, huynh đến rồi à, vốn dĩ là có chuyện... nhưng mà bây giờ thì hết rồi."
"SO ~ rốt cuộc là có chuyện gì?" Đường Lãng cạn lời, xa xôi mịt mùng như thế mà gọi anh ta chạy vội đến đây, đùa nhau à!
"Dạo này không được yên ổn, tối mấy hôm trước có sát thủ xông đến, vốn dĩ gọi huynh đến để trấn giữ." Ninh Tịch giải thích nói.
"Sát thủ..." Khóe mắt Đường Lãng liếc một cái liền thấy Hàn Kiêu đang ở cách đó không xa.
Ngay lập tức trái tim nhỏ bé của anh ta run bắn lên: "Móa móa móa móa! Sao con hàng này lại ở đây thế? Cái tên sát thủ gì gì đó chắc không phải là cái con hàng này đấy chứ!"
Ninh Tịch lườm anh ta một cái: "Đại thần là do muội mời đến để trấn giữ đấy có biết không?"
Nghe thế, Đường Lãng mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu cái gã này mà là sát thủ thật chỉ sợ chẳng mấy ai có thể thoát được, sự tồn tại của tên này quả thật như BUG trong game ấy.
"Nếu đã có người trấn giữ rồi còn tìm huynh làm cái gì!" Đường Lãng thực sự câm nín, trời nóng như thế này anh chỉ muốn về nhà ăn dưa hấu!
"Này thằng nhóc, qua đây chơi với tôi." Đột nhiên Hàn Kiêu vươn người ra, ngoắc ngoắc tay với Đường Lãng.
Nghe thế Ninh Tịch lập tức nịnh nọt cười một tiếng: "Gọi huynh đến đây đương nhiên là có việc rồi, Nhị sư huynh, huynh mau đi chơi với Đại thần đi kìa!"
"Cái đệt!!! Ninh Tiểu Tịch! Con nhóc nhà cô lại bán tôi nữa phải không! Tôi không đánh đâu!" Đường Lãng kiên quyết lắc đầu.
Đừng đùa quá trớn thế chứ! Cái gã này, cả anh và Đường Dạ liên thủ đều không tiếp cận được hắn ta, đánh nhau với hắn ta á, anh không thèm đòn đến vậy đâu!
"Ha... nhóc con, cậu không đến thì tôi sẽ đập chết cậu đấy." Hàn Kiêu nhàm chán nói.
Đường Lãng tỏ vẻ có đánh chết anh ta thì anh ta cũng sẽ không đánh đâu.
"Đến đây nào, nếu như không được thật... thì tôi dùng một ngón tay đánh với cậu thôi vậy." Hàn Kiêu cười cười nheo mắt nói.
"Anh nói cái gì?" Đột nhiên hai mắt của Đường Lãng lóe lên.
Fuck! Hơi bị quá đáng rồi đấy! Một ngón tay? Khinh con nhà người ta vừa vừa thôi chứ!
"Tôi nói là, tôi dùng một ngón tay để đánh với cậu." Hàn Kiêu giơ một ngón tay ra.
"Nhị sư huynh, không lẽ ngay cả một ngón tay của Đại thần, huynh cũng không đánh nổi đấy chứ?" Ninh Tịch ngồi bên cạnh than thở một tiếng.
"Đùa cái gì thế!" Đường Lãng tức muốn nổ phổi: "Được, là anh nói đấy nhé, một ngón tay! Nếu như ngay cả một ngón tay mà tôi cũng không đánh lại anh, tôi gọi anh là ông nội!"
Nói xong, Đường Lãng tung người lên, trong nháy mắt đã lao về phía Hàn Kiêu.
Lúc này, Hàn Kiêu vẫn đứng tại chỗ cũ không thèm động đậy, tay trái lật ra đằng sau, chỉ giơ ra đúng một ngón tay.
Khi Đường Lãng chỉ còn cách Hàn Kiêu chưa đầy nửa mét, trong mắt Hàn Kiêu lóe lên một tia sáng, ngay lập tức ngón tay điểm vào không trung.
Soạt!!!
Trong căn nhà hoa liền vang lên những tiếng rít xé gió.
Ngón tay đó của Hàn Kiêu lướt trong không khí, mang theo kình phong quét đến.
Ngón tay còn chưa đến nơi, luồng kình kinh người kia đã đến trước.
Tốc độ của ngón tay Hàn Kiêu nhanh vô cùng, không chỉ là Ninh Tịch không nhìn rõ mà đến cả Đường Lãng cũng không nhìn ra.
Chỉ trong khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, ngón tay đó với thế dễ như bỡn điểm đúng vào bụng Đường Lãng.
"Bụp" một tiếng.
Đường Lãng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một ngón tay của Hàn Kiêu ấn trên mặt đất.
Vẻ mặt Đường Lãng đầy hốt hoảng, nhìn chằm chằm dáng vẻ nhàn nhã của Hàn Kiêu, trên mặt tràn ngập biểu cảm không thể tin được.
Người đàn ông lười biếng trước mặt này, căn bản chỉ tùy ý điểm một cái thế mà đã khiến anh ta không cách nào phản kháng lại được... Thật khó mà tưởng tượng nếu như người đàn ông này mà dùng hết sức, có khi nào anh ta sẽ bị một ngón tay này dí cho một phát là chết tươi luôn?
Đường Lãng trên phương diện võ học cũng được coi như là vô cùng có thiên phú nên cực kỳ tự phụ, nhưng núi cao thì còn có núi khác cao hơn, thật đúng là không phục không được.
Trong bụng Đường Lãng đang tự an ủi mình, anh ta là con người bình thường làm sao mà có thể so được với quái vật đây!
← Ch. 1982 | Ch. 1984 → |