Dấu son môi
← Ch.1575 | Ch.1577 → |
"Aa a a... trời ơi! Đây... đây chính là Tộc trưởng đại nhân của chúng ta sao?"
"Tộc trưởng đại nhân đẹp trai thế á? Trì Oánh Oánh khốn khiếp! Dám lừa tôi rằng Tộc trưởng đại nhân là một quái vật u ám, tướng mạo xấu xí, cho nên mới ít khi xuất hiện ở sự kiện công khai với không cho phép truyền thông đăng hình! Làm hại tôi từ chối để cô tôi giới thiệu gặp mặt! Tôi phải đi tìm cô ta liều mạng!"
"Trời ơi sao cô ngu thế! Nói vậy mà cũng tin được à? Rõ ràng cô ta muốn triệt tiêu một đối thủ cạnh tranh có hiểu không hả?"
"Tôi cũng muốn được gả cho Tộc trưởng đại nhân! Chú tôi nói nhà chính đang chuẩn bị cho Nhị thiếu và Tộc trưởng đại nhân coi mắt đấy!"
"Đừng có nằm mơ, cô nghĩ là muốn làm Tộc trưởng phu nhân dễ thế à? Kể cả Nhị thiếu cô cũng chưa đủ tư cách đâu!"
...
Lục Sùng Sơn mắt nhìn đứa con trai vô cùng ưu tú của mình, tai lại nghe những lời tán dương thì ông ta thấy rất hài lòng.
Đứa con trai này chính là kiêu ngạo cả đời của ông, nó có thể dẫn dắt Lục gia đi đến độ cao chưa từng có, có nói là Tộc trưởng hoàn mỹ nhất của Lục gia cũng không quá đáng.
Nhan Như Ý làm một người mẹ đương nhiên cũng rất vui vẻ, đồng thời đã âm thầm xem xét các cô bé tối nay.
May mà cô gái kia cũng biết thân biết phận, không tới đây tối nay.
"Ơ đệt, cái này không khoa học, sao anh Hai có thể ngoan ngoãn dấn thân vào ổ sói như vậy được?" Đầu óc Lục Cảnh Lễ có chút mơ hồ, dù sao lấy hiểu biết của anh về anh trai mình thì thân là một hộ thê cuồng ma như Lục Đình Kiêu tuyệt đối sẽ không để một người đàn bà nào khác ngoài Ninh Tịch có cơ hội mơ ước mình.
"Con cho rằng anh con cũng giống con chỉ biết làm mấy việc chẳng ra sao à?" Lục Sùng Sơn trợn mắt nhìn Lục Cảnh Lễ một cái.
"Hừ! Không! Con không tin! Cái này không khoa học!"
Chờ Lục Đình Kiêu đưa bánh bao nhỏ tới chỗ ba người thì Lục Cảnh Lễ lập tức hóa thân thành chó đặc vụ xẹt tới xẹt lui, không buông tha bất cứ một xó xỉnh nào quan sát anh Hai nhà mình.
Lục Đình Kiêu cũng chẳng ngăn cản Lục Cảnh Lễ lên cơn điên, anh cứ đứng đó nói chuyện với Lục Sùng Sơn.
"Lần đầu tiên Tiểu Bảo tham dự đại hội gia tộc, con mang Tiểu Bảo đi làm quen với mọi người đi!" Lục Sùng Sơn từ ái nhìn cháu trai bảo bối nói.
Lời nói ra thì là như vậy, nhưng ý bóng gió trong đó lại là bảo Lục Đình Kiêu mau mang Tiểu Bảo đi khoe khoang nhiều một chút.
"Dạ." Lục Đình Kiêu gật đầu.
"A!!!"
Lục Đình Kiêu còn đang nói chuyện với Lục Sùng Sơn thì Lục Cảnh Lễ đột nhiên hét lên, anh ta như hóa thân thành Columbus khi phát hiện ra đại lục mới mà kéo kéo cổ áo Lục Đình Kiêu: "Trời ơi! Anh hai... anh chú ý hình tượng chút đi~"
Trên cổ áo Lục Đình Kiêu có một dấu son vô cùng rõ ràng, một nửa bên trong một nửa lộ ra ngoài. Khi Lục Cảnh Lễ kéo kéo một cái thì nửa dấu son giấu trong âu phục đã hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người.
Dù sao thì Lục Đình Kiêu cũng là tiêu điểm của tối nay, cho nên làm gì có chuyện không ai phát hiện ra dấu son kia, chẳng qua là không ai dám xác nhận, cũng chẳng ai dám nói bậy thôi.
"Trên áo của Tộc trưởng đại nhân... cái đó... là dấu môi con gái... dấu son?"
"Tôi nghe nói Tộc trưởng đại nhân từng công khai nói ngài ấy đã có bạn gái..."
"Không! Cái này là không thể! Bên người Tộc trưởng đại nhân hoàn toàn không có cô gái nào hết!"
...
Lúc này cả phòng tiệc thay nhau vang lên từng tiếng kinh hô, đồng thời là âm thanh trái tim tan vỡ của các cô gái.
Lục Đình Kiêu liếc em trai mình một cái rồi không nhanh không chậm gạt ray Lục Cảnh Lễ ra, lạnh lùng kéo cổ áo lại rồi nói: "Đừng đụng."
Lục Cảnh Lễ làm bộ dạng bản thân trúng 10 ngàn điểm thương tích, ôm ngực nói: "Đệch! Một vừa hai phải thôi có được không hả! Chị dâu không tới vậy mà một mình anh cũng có bản lãnh hành hạ một bầy chó là sao!"
← Ch. 1575 | Ch. 1577 → |