Không được đút lót ông chủ
← Ch.0618 | Ch.0620 → |
"Xem đi." Lục Đình Kiêu đưa tài liệu trong tay cho cô.
"Đây là cái gì?" Ninh Tịch mơ hồ nhận lấy: "Ồ, là quy định công việc à? Điều thứ nhất: Tổng thời gian làm việc mỗi ngày không được quá sáu tiếng? Hửm, như này có quá ít hay không? Luật pháp quy định là tám tiếng mà!"
Đang lẩm bầm thì thấy Lục Đình Kiêu liếc mình một phát Ninh Tịch ngậm chặt miệng luôn, được được được, ngài chính là luật pháp!
"Điều thứ hai: Không được uống rượu..."
"Điều thứ ba: Một ngày phải ăn đủ ba bữa..."
"Điều thứ tư..."
Rốt cuộc Ninh Tịch cũng đọc được đến điều cuối cùng: "Điều thứ mười: Không được đút lót ông chủ? Hửm..."
"Thuộc chưa."
"..."
Dưới sự đốc thúc của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch phải học thuộc hết mười điều này mới được cho đi.
À, không phải là đi mà là đuổi, thật giống như sợ cô lại học Chí Phèo lăn ra ăn vạ ý...
Cô đáng sợ đến vậy sao?
Mà cũng có phải do cô muốn thế đâu chỉ tại chai rượu của Lục Cảnh Lễ có tác dụng quá thôi.
Ban đầu cô chỉ định nhào vào lòng Đại ma vương một chút để cho anh nguôi ngoai thôi, ai dè mọi chuyện đột nhiên thoát khỏi khống chế, vốn tình hình cũng không tệ ấy thế mà cô lại biến nó thành trò hề...
Dù sao cũng may là được nhào vào lòng Đại ma vương nên tâm trạng Ninh Tịch cũng khá hơn nhiều, giống như được ăn linh đan diệu dược vậy, lập tức từ tình trạng mỏi mệt căng thẳng hồi máu sống lại, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nói cô vuốt lông cho Lục Đình Kiêu thì thà nói rằng Lục Đình Kiêu trấn an cô còn đúng hơn.
Khoảng thời gian này cô tự cho mình quá nhiều áp lực mà thực tế thì tình huống lại không hề nghiêm trọng như những gì cô nghĩ. Nếu đối phương muốn ra tay thì một năm nay đã có vô số cơ hội, thậm chí lần ghé thăm trước của Đường Dạ cũng đủ để tiện tay xử cô luôn rồi.
Suốt một năm từ lúc cô rời khỏi tổ chức thì bên kia cũng không có động tĩnh gì, cô bất quá cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé không quan trọng thôi.
Thừa dịp này nói rõ vài chuyện cũng tốt.
Chẳng qua là khi đối mặt với một vài người hay một vài chuyện đã qua, cô sẽ không kìm được mà nhớ tới cái sự hoang đường khi đó, cái cô không cách nào đối mặt không phải Đường Dạ, cũng không phải người kia... mà là quá khứ của cô...
Trên đường đến Studio, Ninh Tịch đang định gọi cho Cung Thượng Trạch thì có người gọi tới, là Lục Cảnh Lễ.
Lục Cảnh Lễ đang cực kì phấn khích: "Anh Tịch anh Tịch anh Tịch anh Tịch!!!"
"... Anh bị nói lắp à?"
"Anh tôi cuối cùng cũng bình thường lại rồi! Cô hiến thân cho anh ấy sao???" Lục Cảnh Lễ nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng này, hơn nữa càng nghĩ càng thấy chắc chắn!
Ninh Tịch đen mặt nói: "Hiến cái rắm, anh nghĩ là anh của anh nhanh thế à?"
Lục Cảnh Lễ: "Ờ thì..."
Lúc trước Ninh Tịch nói chỉ cần mười phút thì đương nhiên anh sẽ không nghĩ tới chuyện kia nhưng mà kết cục Ninh Tịch lại ở trong đó suốt hai tiếng! Hai tiếng cũng không tính là ngắn chứ? Bất quá với trình độ nín nhịn đã lâu của anh Hai, thì ngần ấy thời gian... tựa hồ cũng không hợp lí lắm!
"Còn nữa, rốt cuộc anh cho tôi cái loại rượu rởm gì vậy?"
"Rởm cái gì mà rởm! Mấy vạn một chai đó bà nội! Được mệnh danh là một hớp là gục!" Lục Cảnh Lễ kích động nói.
"Đệch! Anh cho tôi uống cái một hớp gục kia là có cái ý gì?"
"Oan quá, tôi chỉ nghĩ cô muốn tặng rượu lấy lòng anh tôi thôi mà, nên tất nhiên là tìm cho cô đồ tốt rồi, ai mà biết cô lại dùng nó để tắm!"
"..." Không sai, bà đây đúng là đi hối lộ anh trai anh, nhưng không phải dùng rượu, cái đồ ngốc này...
← Ch. 0618 | Ch. 0620 → |