Chưa từng xem cô là con gái!
← Ch.0605 | Ch.0607 → |
Cùng lúc đó, một chiếc Maybach màu đen lẳng lặng đỗ lại trong một góc khuất dưới tòa nhà của Ninh Tịch, cách đó không xa là một lực lượng vũ trang nhỏ đang sẵn sàng chờ lệnh.
Trời đêm dần dần trở lạnh, không khí như ngưng đọng lại khiến thần kinh của mọi người đều căng cứng.
Ở một góc tối, điện thoại của Trình Phong đột nhiên vang lên, cậu ta đang chấp hành một nhiệm vụ quan trọng, vốn cũng không muốn nghe nhưng nhìn thấy tên người gọi thì cuối cùng vẫn đành phải bắt máy.
"Alo, có việc gì?"
"Anh Phong, sao có nhiệm vụ lại không kêu em?" Người nói chuyện là Thạch Tiêu.
Ngay sau đó đầu bên kia lại truyền tới tiếng của Hùng Chí: "Còn có em nữa, em nữa!"
Hiển nhiên là bây giờ hai người này đang ở cạnh nhau.
Trình Phong chau mày: "Nhiệm vụ lần này có liên quan tới Ninh tiểu thư, các chú chắc chắn là muốn tham gia chứ?"
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc lâu.
"Muốn." Một lát sau, Thạch Tiêu và Hùng Chí cùng đồng thanh lên tiếng.
Lông mày Trình Phong hơi giãn ra: "Các chú có thể suy nghĩ được như thế đương nhiên là tốt, có điều xét tới biểu hiện lần trước của các chú, Boss sẽ không cho phép đâu."
"Vậy... vậy làm sao bây giờ?" Giọng điệu của Thạch Tiêu nghe có vẻ lo lắng.
Đù mé, bảo vệ bà chủ đấy! Còn có nhiệm vụ nào quan trọng hơn cái này ư?
Có thế thấy bọn họ bị bài trừ rồi, việc này có khác nào bị đày vào lãnh cung chứ?
Trình Phong nghe vậy bèn thở dài, lúc trước cậu đã biết chắc chắn một ngày nào đó tên nhóc này sẽ phải hối hận, giờ không phải...
"Anh Phong, anh cầu xin Boss giúp tụi em với!" Hùng Chí mở miệng.
Trình Phong ra vẻ bất đắc dĩ: "Anh thì không có bản lĩnh đó nhưng anh có thể chỉ cho các chú một con đường, các chú muốn tìm người cầu tình... thì thà đi nhờ Ninh tiểu thư giúp đỡ đi!"
Thạch Tiêu nghe vậy thì do dự: "Có được không? Cô ấy sao có thể giúp chúng em được? Hùng Chí thì còn đỡ, nhưng còn em..."
Lần trước cậu ta đã lỡ đắc tội với bà chủ mất rồi...
"Thật ra Ninh tiểu thư rất tốt bụng cũng rất dễ mềm lòng, các chú cứ lựa lời nói với cô ấy, cô ấy sẽ đồng ý thôi. Bên này anh còn có việc, không nhiều lời nữa! Cứ thế đi!" Trình Phong sợ phân tâm ảnh hưởng đến nhiệm vụ tối nay bèn vội vàng cúp điện thoại.
Cậu ta cũng không muốn nối gót Thạch Tiêu và Hùng Chí đâu.
Cũng không biết đêm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì mà lại khiến Boss đại nhân lo lắng như vậy...
Lúc này, trong xe của Lục Đình Kiêu.
Màn hình ở chính giữa đang phát tình hình trên tầng cao nhất.
Vì là giám sát bằng tia hồng ngoại nên vẫn có thể nhìn được cảnh ban đêm, ngoại trừ ánh sáng hơi lờ mờ ra thì vẫn có thể nhìn thấy Ninh Tịch đang mang vẻ mặt căng cứng dựa người trên lan can sân thượng, tóc dài bay tán loạn trong gió đêm, khuôn mặt biểu lộ vẻ ác liệt trước nay chưa từng có, nhất thời mang lại cho người khác cảm giác lạ lẫm.
Lại hai giờ nữa qua đi, chỉ còn nửa tiếng nữa là mười hai giờ đêm.
Nội dung trong tin nhắn là "tối nay" thế nên người bọn họ đang đợi chắc hẳn sắp tới rồi đúng không?
Nếu như đối phương thật sự tới...
Trên sân thượng, Ninh Tịch thì đợi đến phát rồ rồi.
Mẹ kiếp! Đây đúng là muốn lấy mạng người ta mà! Không nói cụ thể thời gian được à?
Có biết là việc để con gái phải đợi là chuyện rất thiếu phong độ sao?
Hừ, thôi được rồi, đối với chuyện này thì từ trước tới giờ, người đó vẫn chưa từng xem cô là con gái!
Nhưng điều thảm nhất là Đại sư huynh có thể liên hệ với cô nhưng cô lại không thể liên hệ với huynh ấy thế nên muốn hỏi huynh ấy còn khó ngang lên trời.
Số của Đại sư huynh còn thần bí hơn cả tên cầm thú nào đó, lúc nào cũng chỉ có thể đơn phương liên hệ, gọi lại không được, nhắn tin thì càng không.
← Ch. 0605 | Ch. 0607 → |