Họ Vân kia, anh là con rùa đen khốn kiếp!
← Ch.0450 | Ch.0452 → |
Ninh Tịch ngồi giữa một đống máy chơi game, đồ ăn vặt, đột nhiên có cảm giác mình là thú cưng đang chờ chủ nhân âu yếm...
Một lát sau, Trình Phong, Thạch Tiêu, Hùng Chí còn có mấy người khác nối đuôi mà vào.
Mấy thuộc hạ khác chưa từng gặp Ninh Tịch nên thấy trong phòng Lục Đình Kiêu có một cô gái nhỏ xinh đẹp đều rất kinh ngạc. Thạch Tiêu với Hùng Chí nhìn Ninh Tịch đang ngoan ngoãn ôm tạp chí ngồi trên salon thì khóe miệng co giật...
Lúc này Ninh Tịch nào có tâm tư ăn uống vui đùa chứ, cô len lén nhìn Lục Đình Kiêu một cái, thừa dịp anh đang chuyên tâm vào công việc thì nhanh chóng gửi cho tên khốn khiếp nào đó một cái tin nhắn:
[Họ Vân kia, anh là con rùa đen khốn khiếp!!!!!!!!!!!!!!!... ]
Để bày tỏ rõ ràng sự tức giận còn kèm thêm vô số dấu chấm than.
Rất nhanh đối phương đã trả lời lại
[Y củ cải: Cô dám nói lại lần nữa!]
Má! Còn dám uy hiếp cô cơ đấy.
[Như anh mong muốn, đồ con rùa đen khốn khiếp!!!!!!!!!!!!!!!... ]
[Y củ cải: Ninh Tịch! Cô muốn chết!]
Ninh Tịch nhìn hàng chữ này thì cả giận: [Làm chuyện thất đức còn không cho người khác nói hả! Không đánh được người ta ngoài sáng thì đánh lén trong tối đó phỏng! Cái loại hành động hèn hạ vô sỉ như thế nói anh là con rùa đen còn là sỉ nhục nó đó!!!]
Đại khái là mười mấy giây sau đối phương mới trả lời lại: [Y củ cải: Tôi đánh lén?]
Ninh Tịch tiếp tục múa tay thật nhanh trên bàn phím rồi gửi đi: [Không phải anh thì là ai! Đừng bảo tôi là Philo với Alice không phải người của anh!]
Lần này bên kia chả tốn mấy giây đã trả lời: [Y củ cải: Mấy người gặp nhau?]
Ninh Tịch hừ một tiếng: [Nói nhảm! Nếu không nhờ tôi thông minh dũng mãnh thì cái mạng nhỏ cũng mất! Tất nhiên đây không phải vấn đề chính, đừng có mà đánh trống lảng!]
[Y củ cải: Honey, cái này tất nhiên là điểm chính rồi!]
....
Cùng lúc đó tại một hộp đêm ngầm nào đó tại Las Vegas.
Ánh đèn lóa mắt cùng âm nhạc đinh tai nhức óc bao phủ lấy sàn nhảy đầy ắp người nhiệt tình quẩy đến đầu óc mơ mơ màng màng.
Trong một lô ghế rộng lớn xa hoa có một người đàn ông người Ý với đôi mắt xanh và mái tóc vàng, tướng mạo khá đẹp nhưng ánh mắt lại có chút tà mị.
Giờ phút này, vây quanh hắn là một đám người đẹp có vóc người nóng bỏng say sưa uống rượu, khung cảnh vô cùng xa hoa dâm dật và thối nát...
Mà ước chừng cách anh ta mấy bước là một người đàn ông phương đông có mái tóc đen tuyền. Người này ngồi một mình một ghế salon rộng lớn, anh ta đeo một chiếc kính gọng vàng gọn gàng mà lịch sự, trên tai còn đang đeo một chiếc tai nghe bluetooth, trên chiếc bàn đối diện đang đặt một chiếc máy tính xách tay, quanh người tản ra một cỗ khí tức người sống chớ có dây vào.
Hai người này nhanh chóng tạo thành hai khung cảnh đối lập nhau.
Một lát sau, người đàn ông tóc đen nhìn về phía máy tính vẻ mặt kính cẩn gật đầu một cái, ngay sau đó thì đứng dậy đi tới trước mặt tên người Ý đối diện, giọng điệu bình thản không gợn sóng: "Ngài Augustine, Philo hành động là do chỉ thỉ của ngài sao?"
Người đàn ông người Ý nâng khuôn mặt say khướt lên: "Ừ hừ... Philo... à không sai, là tôi ra lệnh! Sao vậy bạn đồng hành thân ái của tôi?"
Người đàn ông tóc đen không đổi sắc mặt mở miệng: "Ngài đụng phải người không nên đụng."
"Người không nên đụng?" Người đàn ông người Ý mê man lộ ra biểu tình khó hiểu nhưng ngay sau đó tựa như nhớ tới cái gì chợt bừng tỉnh: "Cậu nói người đàn bà kia..."
← Ch. 0450 | Ch. 0452 → |