Ngày may mắn của tôi
← Ch.0414 | Ch.0416 → |
Ninh Tịch sửng sốt: "Dùng máy tính của anh?"
Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Yên tâm, máy tính cấu hình đủ mạnh, tốc độ mạng cũng rất nhanh, sẽ không có vấn đề gì đâu."
"À à à!" Nhìn vẻ mặt đáng tin cùng giọng nói dịu dàng của Boss đại nhân, trong mắt Ninh Tịch lấp lánh toàn sao, gật gật đầu.
Cấu hình và tốc độ máy tính của Đại ma vương như nào thì chính cô cũng từng trải nghiệm qua. Hồi ở đây thì điều khiến cô thích nhất chính là tốc độ mạng, nhanh cực kì, dùng để lướt weibo hay chơi game đều cực sướng.
"Tôi đưa em lên, em có thể thử trước một chút."
"Ừ ừ được!"
Hai người vừa bước vào nhà thì cách đó không xa quản gia Viên đã trông thấy, vẻ mặt ông kinh ngạc nhưng đầu tiên là rũ mắt xuống, cung kính nói: "Đại thiếu gia đã về!"
"Ừ."
"Chào Tịch tiểu thư, hôm nay cô tới... làm khách?" Tiếp sau đó quản gia nhìn về phía Ninh Tịch hỏi dò, trong giọng nói không giấu được vẻ kích động.
"Chào bác quản gia! Tôi tới có chút việc!" Ninh Tịch trả lời.
"Thế à..." Quản gia Viên có chút thất vọng. Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì có thể hòa bình ấm áp sống chung một chỗ cũng là hướng phát triển tốt rồi, nhìn tâm tình Đại thiếu cũng có vẻ không tệ.
Chuyện lần trước nháo lớn đến vậy quả thật dọa ông mất hồn mất vía.
Lúc này Loan Loan kích động chạy tới: "Tịch tiểu thư, cô đã về rồi!"
Một câu "cô đã về rồi" khiến tâm tình vốn rất bình tĩnh của Ninh Tịch lại xao động, ầy ầy, thủ hạ của Đại ma vương ai cũng không phải dạng vừa nha!
Ninh Tịch cười khẽ: "Loan Loan có nhớ tôi không nào?"
"Nhớ chứ..." Loan Loan đỏ mặt trả lời, lúc này mới phát hiện Lục Đình Kiêu cũng ở đây liền vội vàng khom người chào hỏi: "Đại thiếu gia đã về!"
Cô bé này không biết giấu sắc mặt, biểu hiện thế này rõ ràng là Ninh Tịch còn được hoan nghênh hơn so với anh nhiều...
May Lục Đình Kiêu đã quen rồi, chỉ cần đừng có chiếm dụng quá nhiều sự quan tâm và chú ý của vợ anh là được.
Lục Đình Kiêu cùng với Ninh Tịch vào nhà, Loan Loan vui vẻ nhìn ông quản gia: "Chú Viên, sao Tịch tiểu thư lại bỗng dưng tới đây? Có phải cô ấy với Đại thiếu gia..."
Quản gia Viên: "Đừng có đoán mò, Tịch tiểu thư chỉ tìm Đại thiếu gia có việc thôi, nhưng mà chú thấy bầu không khí giữa hai người có vẻ không tệ."
Còn có một câu ông vẫn chưa nói, đó là không biết có phải ảo giác của ông hay không cơ mà ông luôn thấy, ánh mắt của Tịch tiểu thư nhìn Đại thiếu gia có vẻ hơi khác so với hồi trước...
Chào hỏi với đám Loan Loan xong, Ninh Tịch theo Lục Đình Kiêu vào thư phòng.
Lục Đình Kiêu nhấn xuống nút khởi động, giúp Ninh Tịch kéo ghế ra tỏ ý muốn cô ngồi xuống, sau đó nhấn mật mã mở máy ngay trước mặt cô.
Ninh Tịch cũng không kịp tránh vì vậy cũng nhìn thấy Lục Đình Kiêu đánh mật mã. Cũng vì tò mò mà cô lẩm bẩm theo bản năng: "l... u.. c.. k.. y.. 712?"
Lucky là may mắn, vậy 712 là ý gì? Hình như cũng không phải sinh nhật Lục Đình Kiêu, cũng không phải sinh nhật Tiểu Bảo, đương nhiên cũng không phải sinh nhật cô.
Lục Đình Kiêu khoác một cánh tay lên lưng ghế, một tay vòng qua người cô điều khiển chuột. Nghe được giọng cô lẩm bầm thì nhẹ giọng đáp: "Đó là ngày may mắn của tôi, là ngày đầu tiên tôi gặp em."
"Hựm... khụ khụ khụ..." Chết sững một hồi thì Ninh Tịch cả kinh ho khan một trận.
Cẩn thận nghĩ lại một chút thì đúng thật! Lúc nãy đúng là hoàn toàn không nhớ tới!
← Ch. 0414 | Ch. 0416 → |