Đứa trẻ không mẹ giống như cỏ dại
← Ch.0279 | Ch.0281 → |
Lục Cảnh Lễ nhất thời thất sắc, má ơi...
Anh trai anh không phải đang định làm thịt Giang gia thật đấy chứ?
Thật sự tính lục thân không nhận1?
1 Lục thân không nhận: lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con, ám chỉ mất hết tính người.
Dẫu cho Giang gia với bọn họ không có quan hệ máu mủ, nhưng vẫn còn quan hệ của mẹ Giang Mục Dã bày ra đó, cha mẹ anh rất thương người con gái của bạn cũ này đó!
Nhưng mà Lục Cảnh Lễ suy nghĩ lại một chút lại thấy có chút không đúng.
Lấy tính cách của anh trai anh, nếu thật sự muốn làm gì Giang gia cùng Giang Mục Dã thì đã ra tay từ lâu rồi, không thể suốt ba ngày còn chưa có động tĩnh gì...
Đây là chuyện gì xảy ra?
"Có việc gì?"
Trong căn phòng đột nhiên vang lên giọng nói lạnh như băng, Lục Cảnh Lễ rùng mình tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Có có... ba mẹ mới gọi điện tới bảo, Tiểu Bảo không khỏe, gọi anh nhanh qua đó một chuyến!"
Lục Đình Kiêu lại châm một điếu thuốc khác: "Chuẩn bị xe."
"Dạ!"
Lục Cảnh Lễ lập tức lủi ra ngoài, trong lòng thầm than may mắn.
May là anh trai của anh không đến mức mặc kệ cả con trai mình...
Nhà cũ Lục gia.
Lục lão phu nhân lo lắng đi qua đi lại ở ngoài cửa, vừa nhìn thấy Lục Đình Kiêu đã lập tức chạy tới nghênh đón: "Đình Kiêu à, con nhanh vào! Mau đi xem Tiểu Bảo xem sao!"
Lục Sùng Sơn bất mãn: "Con còn biết về cơ đấy, Tiểu Bảo bị ốm mà gọi điện thoại con cũng không thèm nghe máy, con xứng đáng làm cha Tiểu Bảo sao?"
Sắc mặt Lục Đình Kiêu tái nhợt như người bệnh, lạnh tanh nói: "Không phải cha mẹ tìm đàn bà cho tôi sao, vậy để mấy ả đàn bà kia tới mà chăm sóc."
Lục Sùng Sơn trợn trắng hai mắt: "Đồ khốn! Mày không nói được tiếng người sao! Tiểu Bảo là con ruột của mày, chính mày không chăm sóc nó lại còn nhờ người không thân quen đến chăm sóc à?"
Lục Cảnh Lễ đứng một bên họ nhẹ một cái, không nhịn được chen mồm nói: "Ba, ba nói có lý một tí được không? Rõ ràng chính là hai người tìm người không thân quen về chăm sóc cho Tiểu Bảo còn gì! Nhưng khi anh con lại tìm một cô gái đáng tin cậy chăm sóc cho Tiểu Bảo, thì hai người lại không tin ánh mắt của anh ấy! Bây giờ anh ấy đồng ý cho ba mẹ tự chọn rồi, ba mẹ còn bất mãn cái gì... rốt cuộc ba muốn thế nào đây?"
"Mày..." Lục Sùng Sơn bị chăn họng, một chữ cũng không nói được, cuối cùng đổi sắc mặt nói: "Tiểu tử thối, thiếu chút nữa ba bị trúng bẫy của mày! Rõ ràng chính nó không có bản lãnh cua được người ta thế mà lại đổ hết lên đầu ông đây sao?"
Ách, bị phát hiện...
Lục Cảnh Lễ sờ mũi, đảo mắt nói: "Ý của ba là... chỉ cần anh con có bản lĩnh cua được người ta thì ba sẽ không phản đối?"
Lục Sùng Sơn hừ một tiếng: "Đừng có mà lẻo mép, nhanh đi nhìn Tiểu Bảo đi!"
"Rốt cuộc Tiểu Bảo bị làm sao? Khó chịu chỗ nào?" Lục Cảnh Lễ hỏi.
Lục lão phu nhân lau nước mắt: "Đoán chừng là do cô bé kia luôn dạy nó phải ngoan ngoan nghe lời ông bà nội này nọ, cho nên những ngày qua nó vẫn rất ngoan, lúc ăn cơm cũng không thấy có bất kì khác thường nào, cho tới hôm nay sau khi ăn tối không lâu, Tiểu Bảo đột nhiên nôn hết thức ăn ra, sau đó hôn mê bất tỉnh..."
Lục lão phu nhân vừa nói vừa lấy ra một bức tranh, nước mắt càng rơi nhiều hơn: "Sau đó mẹ thấy được Tiểu Bảo vẽ cái này, mới biết hóa ra nó không phải là không sao, mà là vẫn luôn kiềm chế..."
Lục Cảnh Lễ nhận lấy bức tranh, một giây, hai giây, ba giây, sau đó trong nháy mắt, lệ tuôn ra như thác, "Ôi giời ơi! Tiểu Bảo của chú đáng thương quá... đứa bé không có mẹ có khác nào cỏ dại đâu huhuhuhu..."
"Còn không phải sao! Lòng mẹ đây cũng nát hết rồi!"
Hai mẹ con ôm nhau khóc như mưa.
← Ch. 0279 | Ch. 0281 → |