Không hổ là đại ma vương
← Ch.0164 | Ch.0166 → |
Sau đó cô mở weibo ra, chỉ thấy tất cả bình luận đều đang chửi rủa cô, so với vụ của Giả Thanh Thanh còn ác hơn gấp mấy lần, dẫu sao thì Ninh Tuyết Lạc cũng có nhân khí cao hơn thế nên sức chiến đấu của fan cũng mạnh hơn nhiều.
[Con tiện nhân Ninh Tịch vẫn không chịu xuất hiện, nhất định là chột da rồi! Cô ta thấy mọi chuyện đã bại lộ nên tìm đường chạy sao? Dù không thành công nhưng cô ta vẫn là có ý định giết người! Nếu bị kiện thì chắc chắn sẽ phải ngồi tù!]
[Bị bôi đen một lần thì coi như là có người ta ghen tị với cô ta đi, nhưng nhiều lần thì nhất định do nhân phẩm cô ta có vấn đề! Huống chi tang vật cũng lấy được!]
[Trong giới giải trí, Ninh Tuyết Lạc nổi danh là người tốt, còn nhiều lần dìu dắt cái cô tiểu sư muội này, không ngờ cô ta lại lấy oán trả ân, làm ra cái chuyện không bằng heo chó! Cũng bởi vì hạng người như cô ta mà giới giải trí mới ngày càng tệ hại như vậy!]
[Mọi người không thấy ngay từ khi bắt đầu đều là âm mưu của Ninh Tịch sao? Đầu tiên là cô ta triệt hạ Giả Thanh Thanh để có thể ngồi vững vị trí nữ thứ, sau lại khiến Ninh Tuyết Lạc bị thương để chiếm vị trí nữ chính!]
[Suy nghĩ quá tỉ mỉ! Quá đáng sợ! Quả nhiên đàn bà xinh đẹp thì chả ai tốt!]
...
Lục Đình Kiêu liếc nhìn thấy những lời bình luận ác động trên điện thoại của cô, chân mày nhíu chặt lại: "Đừng xem."
Ninh Tịch ngồi xếp bằng, trong miệng vẫn ngậm nhiệt kế lầu ba lầu bầu nói: "Không sao, vui mà!"
"Ngậm chắc vào, đừng nói chuyện."
"Nha." Rõ ràng là anh dụ tôi nói chuyện...
Sau khi đo xong, Lục Đình Kiêu liếc nhìn nhiệt kế: "37. 1 độ!"
Ninh Tịch lập tức đắc ý nói: "Tôi đã bảo không sao rồi mà! Thật ra cơ thể tôi tốt cực! Vậy tôi có thể xuất viện chưa?"
"Ở thêm vài ngày quan sát."
"Hả? Còn phải ở tiếp à? Nhưng tôi nhớ Tiểu Bảo!" Ninh Tịch lập tức lôi Tiểu Bảo ra.
"Thằng bé đang trên đường tới." Giọng điệu không cho phép thương lượng.
"Ợ, được rồi..." Cuối cùng Ninh Tịch cũng không tiếp tục phản đối nữa.
Lục Đình Kiêu dọn xong bàn ăn thì ngồi ở chiếc ghế cạnh giường: "Tiếp theo cô định làm thế nào?"
Ninh Tịch lập tức nhớ tới một chuyện: "Tôi còn đang định bàn với anh đây, anh có thể gửi chứng cứ đến di động của tôi không? Tôi gửi trước cho một người!"
"Trương Cường?"
Ninh Tịch đã tập thành thói quen bị Lục Đình Kiêu hạ thấp chỉ số thông minh trong nháy mắt nhưng vẫn không nhịn được khâm phục: "Không hổ là Boss đại nhân! Quá thông minh! Đúng là tôi định để cho Trương Cường đen ăn đen, cầm những chứng cứ này tống tiền Ninh Tuyết Lạc!"
Ninh Tịch vừa mới hưng phấn nói xong, lập tức ho khan một tiếng, hơi bất an nhìn Lục Đình Kiêu: "Tôi làm thế... có phải ác quá rồi không?"
Lục Đình Kiêu không trả lời mà phân tích cho cô: "Điểm chính là, làm như thế không có bất cứ ích lợi nào cho cô mà chỉ có lợi cho Trương Cường."
Ninh Tịch gãi đầu: "Nói như vậy quả không sai nhưng mục đích của tôi là Ninh Tuyết Lạc, những thứ khác tôi không để ý lắm."
Lục Đình Kiêu nghĩ nghĩ một chút, sau đó nói: "Có thể để cho Trương Cường có lợi? Vậy thì tại sao không để người có lợi là mình."
Ninh Tịch ngạc nhiên đến nỗi có thể rớt cả tròng mắt ra ngoài: "Cái này... như thế cũng được sao?"
"Vì sao lại không được?" Lục Đình Kiêu hỏi ngược lại, sau đó giải thích: "Căn cứ vào khả năng tài chính hiện tại của Ninh Tuyết Lạc, cô có thể đòi cô ta 800 vạn. Hiện tại cũng là thời cơ tốt nhất để cô hủy hợp đồng với Tinh Huy, tiền này có thể dùng làm tiền bồi thường."
"..." Nghe Lục Đình Kiêu phân tích xong, Ninh Tịch câm nín luôn.
Cô cùng lắm chỉ đi xúi giục người khác, nhưng Đại ma vương thì ngược lại, không chỉ không phỉ nhổ hành động của cô mà còn dạy cô cách xấu xa hơn...
← Ch. 0164 | Ch. 0166 → |