Chuyện quan trọng
← Ch.192 | Ch.194 → |
Mười hai giờ sau.....
Đài Bắc - Trung Quốc.
Trong sân bay, người đi người đến qua lại tấp nập, ánh đèn đem cả đại sảnh sân bay trở nên trong suốt, sáng ngời.
Xách theo chiếc vali nhỏ, cô gái ngỡ ngàng nhìn bốn phía, đây là một đất nước xa lạ.
Khóe miệng cũng dâng lên một nụ cười, mang theo chút hưng phấn, vội vàng đi ra lối đi dành cho khách quý.
Nơi đây......... chính là Đài Loan sao?
Dùng sức cầm vali, bước đi cũng nhanh hơn. Trong lòng nói thầm: Anh Dương........ em tới đây.
Nghĩ như vậy, bước chân cô càng thêm nhẹ nhàng. Đi ra khỏi sân bay, cô vẫy một chiếc taxi. Khom lưng chui vào trong xe, cô hướng tài xế nói: "Đi đến cao ốc Tần Thị!"Cô nhớ mẹ từng nói, công ty của anh Dương ở Đài Loan gọi là cao ốc Tần Thị thì phải! Thôi! Kệ! Chuyện đó tính sau!
"Được!" Tài xế vội đạp chân ga, quay đầu xe lại, hướng phía trước đi tới.
Du Ty Kỳ nghiêng đầu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, những đám mây trắng trôi lơ lửng trên bầu trời. Dường như là nghĩ tới gì đó, cô vội vàng mở vali, lấy ra hộp trang điểm tùy thân.
Tìm được chiếc gương nhỏ, soi soi, chiếu chiếu.
Trong nháy mắt, cô bĩu môi "Trời ạ! Thế nào lại xấu như vậy chứ? Tóc tai cũng loạn hết lên rồi! Như vậy làm sao dám gặp anh Tần đây, không được, phải sửa sang lại một chút!"
Ty Kỳ đưa tay vỗ vỗ lưng ghế dựa "Chú đưa cháu tới khách sạn nào cách cao ốc Tần thị vài căn nha!"
Cao ốc Tần thị..............
Đoàn người thong thả bước vào đại sảnh Tần thị building, phía bên phải Tần Tấn Dương là chấp hành bí thư Quan Nghị, còn bên phải chính là trợ lý thần bí trong truyền thuyết Đồng Thiên Ái.
Ba người đột nhiên xuất hiện khiến cho đại sảnh đang ồn ào bỗng chốc im lặng. Tất cả nhân viên nhường đường cho ba người mời đến, cúi đầu xuống, ý chào.
"........" Đồng Thiên Ái có chút xấu hổ, trường hợp này tuy rằng trong lòng đã tưởng tượng ra rất nhiều nhưng khi xuất hiện cùng hắn trước mặt mọi người, tự nhiên có cảm giác bất an.
Nhưng mà, vẫn là cố gắng đi tiếp....
Cuối cùng đi đến trước thang máy chuyên dụng, bước vào, cửa từ từ đóng lại.
Một giây kế tiếp, Đồng Thiên Ái dùng tay che trán của mình, không chịu nổi oán trách "Em quyết định, sau này sẽ không đi cùng hai người nữa đâu, rất áp lực! Thần kinh em hỏng mất!"
"Làm sao mà lại hỏng thần kinh chứ? Không được nói lung tung!" Tần Tấn Dương vội vàng kéo tay cô, mỉm cười nói.
Trừng mắt liếc hắn một cái, cô buồn bã nói "Anh tất nhiên là không có cảm giác nha! Anh với em không giống nhau! Từ nhỏ anh đã quen được người khác chú ý rồi, sớm đã thành thói quen! Nhưng em thì không có!"
Nhìn một chút, cô cũng phải thừa nhận cho dù ở phương diện nào cô và hắn cũng không giống nhau.
"Ai!" Quan Nghị một mực thở dài, suy tư nói "Không thì xây một căn phòng ở tầng cao nhất đi! Hai người cũng đỡ phải qua lại, trực tiếp ở đây luôn!"
Lời vừa nói ra, Tần Tấn Dương hớn hở đáp ứng "Cái sáng kiến này cũng không tệ!"
"Không tệ cái đầu anh!" Đồng Thiên Ái tức giận gầm nhẹ!
Sao bọn họ có thể nghĩ ra chứ? Tạo một gian phòng ở lầu cao nhất? Vậy thì còn ra cái thể thống gì đây?
Thang máy "Đinh------"một tiếng mở ra, ba người trước sau cười nói đi ra khỏi thang máy.
"Quan Nghị! Mỗi sáng đều như cũ, anh hiểu chứ?" Đồng Thiên Ái không khách khí nói, hướng hắn làm động tác OK.
Tần Tấn dương vội vàng phụ họa, ôm bả vai Đồng Thiên Ái, hướng phòng làm việc tổng tài đi đến, thanh âm từ phía trước bay tới, "Quan đại bí thư! Thật đúng là làm phiền anh rồi!"
"...................."
Quan Nghị nhìn bóng lưng hai người bọn họ, đột nhiên có cảm giác mất mác. Chuyện gì xảy ra thế này? Hình như trong Tần thị hắn là người thê thảm nhất.
Loại chuyện bưng trà pha coffee như vậy, hoàn toàn có thể nhờ người đi làm a! Nhưng là, phụ tá chính là sống chết không đáp ứng. Làm cả hại lầu cuối, trừ bọn họ ra, chỉ còn hắn là người sống sót.
Thật đáng thương!~
Quan Nghị vừa đi vào phòng làm việc của mình, nhìn thấy điện thoại ghi âm ở hệ thống quốc tế bập bùng sáng đèn đỏ.
Đáng chết! Chắc chắn lại là tìm tên Tần Tấn Dương đáng ghét kia đây mà!
Vì tránh né mẹ mình, lại thêm cái Du gia đại tiểu thư suốt ngày đeo bám, mấy ngày trước đem tất cả điện thoại quốc tế toàn bộ chuyển đến máy nội bộ của hắn, làm hại hắn mỗi lần Tần gia điện đến lại phải nói láo vô biên.
Đè xuống nút ghi âm, bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng nữ êm ái, "Tấn Dương a! Mẹ thế nào tìm không được con đây? Nghe được mẹ hắn nhắn lại, thì cho mẹ một cuộc gọi! Mẹ có chuyện quan trong muốn nói với con."
Chuyện quan trọng? Là chuyện gì đây?
Sẽ không phải là...... muốn Tấn Dương trở về tham dự sinh nhật Đại tiểu thư...... hay là muốn biến họ thành một đôi?
Nghĩ như thế, hắn xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Trong phòng làm việc của tổng tài, Đồng Thiên Ái đang nhàm chán giúp Tần Tấn Dương cắt móng tay.
Đi tới trước mặt hắn, bắt lấy ngón tay thon dài của hắn, nghiêm túc nói, "Móng tay của anh thật dài a! Nhanh lên một chút! Móng vuốt của anh đừng có lộn xộn, em tới giúp anh cắt đi!"
"Vợ à! Đây là tay của anh, không phải móng vuốt!" Đối với cô, hiển nhiên đã thành thói quen, hắn nhưng mà vẫn không nhịn được mở miệng trêu ghẹo cô.
Mỗi ngày đùa với con nhím nhỏ này chính là chuyện vui nhất nha~
Cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, Quan Nghị trên khuôn mặt trẻ con hiện ra thần sắc kinh ngạc. Nhìn thấy bọn họ xúm lại, còn tưởng rằng bọn họ ở thân thiết, chợt thấy mình đến không đúng lúc.
"Phiền Tần đại tổng tài cũng đại trợ lý dừng thân thiết lại một chút xíu!" Quan Nghị ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói.
Đồng Thiên Ái hận không được đem cây kéo cầm trong tay hướng hắn đâm tới, nheo mắt lại "Vậy, Quan đại thư ký có chuyện quan trọng muốn nói sao?"
Tốt nhất là chuyện quan trọng, nếu không cô nhất định sẽ đập hắn đấy!
Quan Nghị hướng bọn họ đến gần hai bước, hắc hắc cười gian, "A! Chuyện này đối với một đại tổng tài mà nói, là thật quan trọng! Bởi vì mẹ hắn nói có chuyện quan trọng muốn nói với hắn!"
"Mẹ tôi?"
"Cái gì?" Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt.
← Ch. 192 | Ch. 194 → |