← Ch.095 | Ch.097 → |
Gần tối, mọi nhân viên trong công ty lục đục thu xếp này nọ
- Thiên Ái! Nhanh lên một chút! Cô thật là chậm nha! Cô là con rùa hay sao? Tiền YY đứng chờ bên cạnh không nhịn được than vãn
Đồng Thiên Ái sửa sang lại bàn làm việc, đeo túi xách lên vai
- YY, cô vội sao?
- Tôi thế nào mà không vội được Tiền Yy đưa tay gõ một cái lên bàn làm việc của cô, một lòng nghĩ đến hỏa oa điếm
- Cô không biết phải không? hỏa oa điếm đang gõ gảy!
- Hỏa oa điếm cũng không chạy được, cô không gần phải gấp như thế chứ? Đồng Thiên Ái vừa nói cả người đã bị YY kéo đi về phía thang máy
Tiền Yy tức giận bĩu môi, lớn tiếng kêu la;
- Thế nào mà không vội được! Hôm nay là ngày cuối cùng giảm giá nha. Hơn nữa qua năm giờ sẽ không giảm giá nữa nghiêng đầu sang chỗ khác, vô cùng nghiêm túc mà nói:
-Nếu bỏ lỡ cơ hội này, khẳng định cả kiếp này tôi sẽ tiếc nuối
Ách... Không nghiêm trọng đến mức đó chứ....
- Cái đó... YY... - Đồng Thiên Ái đưa tay kéo y phục của cô. - Cái đó xe máy... Cô đi chậm một chút... tôi thấy sợ
Tuần trước ngồi thử qua một lần cảm giác vẫn còn mới mẻ.
Tiền Yy một tay đẩy mạnh cô vào trong thang máy, mình cũng theo sau đi vào
- Đã biết rồi! Cô thật là nhát gan. Chẳng lẽ cô không thích cái cảm giác gió gào thét bân tai hay sao?
- hả? Là cảm giác gì?- lần trước ngồi phía sau đến mắt cô cũng không dám mở ra nhìn.
- cảm giác tự do - Tiền YY tựa vào vách thang máy, ánh mắt tròn trịa sáng ngời bất khả tư nghị được.
Đi ra khỏi tòa cao ốc đã nhìn thấy bên đường một chiếc xe con màu đen. Bên trong xe, mang theo hắc bên lão khoản mắt kính, toàn tahn6 là Âu phục màu đen, áo sơ mi màu trắng, cổ áo hơi mở ra, không có cà vạt đi cùng. Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, đột nhiên bước chân dừng lại giống như là đang mọc rễ.
Người kia, cả một tuần lễ cũng không gặp mặt - Tiêu Bạch Minh tại sao anh ta lai xuất hiện ở nơi này! Anh ta là đang đợi cô tan việc sao? Tại sao lại muốn đến đây đợi cô? Tại sao sau một tuần lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô?
Tiêu Bạch Minh ánh mắt nhìn về phía cô, lộ ra nụ cười ấm áp.
Mở cửa xe, hướng về phía cô, thẳng bước mà tiến đến
Đồng Thiên Ái nhìn bóng dáng của hắn, từ xa đến gần, trong nhất thời không có bất kì phản ứng nào. Cô như thế nào mà đối mặt với hắn đây, không lẽ cười nói " Đã lâu không gặp" hay sao?
Như thế có vẻ buồn cười quá.
" Thiên Ái"- Vừa lúc đó, Tiêu Bạch Minh đã đi tới trước người cô, cúi người xuống nhẹ nhàng gọi một tiếng. Nghiêng đầu, nhìn cô bé con bên cạnh mỉm cười " Em vẫn khỏe?"
Tiền YY thấy thế, cắm đầu cắm cổ đi lên phía trước, vẫy vẫy tay:
- Thiên Ái! Tôi đột nhiên có chút việc! Cho nên Tôi đi trước đây"
- Không ăn lẩu sao? Đồng Thiên Ái vội nói loại trường hợp này cô không muốn một mình đối mặt.
- Tôi đột nhiên không muốn ăn lẩu nữa - Thanh âm của Tiền YY từ xa vang đến.
Không khí sao lại trở nên cổ quái như vậy đây? Cô cùng Bạch Minh bắt đầu từ khi nào thì cảm thấy xa lạ đây?
Tiêu Bạch Minh nhàn nhạt cười, tựa như thường ngày
- Thiên Ái! Trong công ty cò chút việc xảy ra, cho nên lần trước anh thật vội! Em không có tức giận chứ
- Không có- giọng nói mang vẻ buồn buồn
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, dường như là không biết làm gì khác:
- Thiên Ái, Anh còn chưa ăn cơm, ăn cơm cùng anh được không?
Vẫn là phương thức biểu đạt như cũ, mỗi lần đều có vẻ là không quan tâm đến cô. Dùng lý do vụng về đó, đảo đa dạng kiếm cớ, nhưng tất cả đều vì cô.
Có nên cự tuyệt hay không? Nhưng như thế nào lại nhẫn tâm cự tuyệt đây? Là người đều không thể cự tuyệt...
- Được - gật đầu một cái nhưng thủy chung không có ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiêu Bạch Minh như trút được gánh nặng, giống như một đứa trẻ lộ ra khuôn mặt tươi cười. Nhìn Đồng Thiên Ái đi đến phía trước, lúc này mới tiếp bước đi theo cô.
Bỏ ra tình cảm có thể nói cắt là cắt được hay sao?Nếu thật là vậy cũng sẽ không nhiều người làm được... vì nó thật thương tâm rơi lệ
Cách đó không xa, một chiếc xe Mercedes Benz vừa vặn xuất hiện ở chỗ cua quẹo. Tần Tấn Dương ngẩng đầu nhìn lên, chứng kiến thấy cảnh hai người bọn họ sóng vai bước cùng nhau theo bản năng thả chậm tốc độ xe lại. Xe ngày càng đến gần, tâm tình của hắn càng trở nên uất ức, khó chịu. Cho đến khi nhìn thây hai người lên xe, chậm chậm khởi hanh, đôi môi lại hơi nhếch lên. Đồng Thiên Ái! Lại một lần nữa bị hắn bắt gặp bọn họ ở chung một chỗ. Đây là lần thứ mấy rồi hả? Trong vòng nửa năm trước, bọn họ có phải hay không ngày nào cũng ở chung một chỗ? Có phải lúc nào cũng như hình với bóng? Càng sâu hơn nữa, bọn họ còn ngủ chung với nhau? Tên ngốc kia có phải hay không đã hôn qua đôi môi cô? Có hay không vuốt ve da thịt của cô? hoặc là hắn đã biết vẻ đẹp tuyệt hảo của cô?
Ý nghĩ như thế thật giống như bị ai đó đập đá vào đầu, trái tim vô cùng buồn bực. Dùng lực mạnh cầm tay lái, ngón tay cũng hơi có chút trắng bệch.
- Tấn Dương, chúng ta không phải là đi ăn cơm sao? Sao lai đưa em đến nơi này? - Quan Mị Nhi Nghiền đầu, làm nũng hỏi hắn
Một tiếng này vang lên khiến Tần Tần Dương bình tĩnh trở lại.
Rốt cục, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Quan Mị Nhi, duy trì nụ cười dịu dàng:
- Bảo bối, trước khi ăn cơm, muốn dẫn em di chỗ này
Quan Mị Nhi cười khẽ một tiếng, chói lọi đào lý, đôi mmắt phượng mang theo chút tình ý tiến lại gần cắn lỗ tai của hắn nói:
- Anh dẫn em đi nơi nào em liền đi nơi đó
Tần Tấn Dương không bị hành động của Mị Nhi làm cho khó chịu, ánh mắt thâm trầm nhìn lên phía trước nhìn về hướng chiếc xe lúc nãy dời đi. Sau đó đạp chân ga, theo sau đuôi 2 người kia.
← Ch. 095 | Ch. 097 → |