Nghĩ không ra
← Ch.081 | Ch.083 → |
Lúc này nước trong nồi sôi lên, tràn nước ra.
Lúc này Cố Thành Viêm mới buông Khả Lan ra, tắt bếp.
Nước sôi dâng trào, dần dần lắng xuống.
Khả Lan mấp máy môi, bụng càng kêu dữ dội hơn.
Cố Thành Viêm nghe thấy, mím môi cười.
Rồi sau đó, Khả Lan ngồi trên đùi anh ăn mì, không quay đầu lại nhìn Cố Thành Viêm, càng ăn, càng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Sau khi ăn xong, buông đôi đũa trong tay xuống.
"No rồi sao?" Cố Thành Viêm thấy Khả Lan ăn xong, nhỏ giọng hỏi.
Khả Lan quay đầu, gật đầu trả lời "No rồi."
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan nói no rồi, liền ôm cô đứng dậy.
Hai người cùng đi, đi vài bước, Khả Lan chợt nghiêng đầu nhìn Cố Thành Viêm: "Thật ra thì em biết nấu."
Cố Thành Viêm xuống lầu cùng cô, sau đó nấu ăn, anh lại không đụng tới, chỉ ngồi nhìn cô ăn, khiến cô thật sự cảm động.
Nhưng cảm động là cảm động, cô không muốn liên lụy tới anh.
Cố Thành Viêm còn có công việc, ở bên cô như vậy, lãng phí bốn mươi lăm phút.
Công việc của anh thì phải làm sao?
Khả Lan không muốn làm quá, cô có thể nấu, không cần phiền toái Cố Thành Viêm theo cô xuống.
Nghĩ tới đây, Khả Lan thở ra một hơi, cảm thấy lần sau nếu gặp trường hợp thế này nữa, cô tự mình xuống là được, không cần phiền toái Cố Thành Viêm.
Nhưng, Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, không nhanh không chậm hỏi: "Sẽ nấu cái gì?"
Một câu nói khiến Khả Lan bối rối!
Căn bản cô không muốn bày tỏ với Cố Thành Viêm la mình biết nấu! Mà muốn nói với Cố Thành Viêm, lần sau đừng làm như vậy!
"Nói dối?"
Cố Thành Viêm thấy vẻ mặt Khả Lan đọng lại, liền lên tiếng.
Một câu nói, khiến trong lòng Khả Lan nóng nảy.
Cô chợt dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Em sẽ nấu món cay Tứ Xuyên, ngày mai anh nếm thử một chút?" Khả Lan nói tới đây, trái tim bắt đầu mong đợi.
Món cay Tứ Xuyên lấy cay, nóng làm chủ đạo, bình thường khẩu vị Cố Thành Viêm thanh đạm, nếu ăn món Tứ Xuyên vẻ mặt có rực rỡ hay không?
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, vẻ mặt hơi ngừng lại, nhớ lại vị của món cay Tứ Xuyên, cũng may, có cảm giác tê tê, anh rất ưa thích.
"Được." Cố Thành Viêm im lặng một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý lời Khả Lan.
Là cô làm nên anh muốn thử một chút.
Cố Thành Viêm trả lời, lúc này Khả Lan mới quay đầu, tiếp tục đi lên lầu, trong lòng suy nghĩ, phải lên mạng tìm một chút, cách làm món Tứ Xuyên, sau đó nấu cho Cố thủ trưởng ăn.
Sau khi trở lại phòng, Cố Thành Viêm ngồi ở đầu giường bắt đầu xem tài liệu, vốn dĩ Khả Lan muốn chơi điện thoại di động, lại bị anh lấy đi.
Bất đắc dĩ, Khả Lan chỉ có thể nằm nghiêng, con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm gò má lạnh lùng của anh.
Lúc này, Cố Thành Viêm nghiêm túc nhìn tài liệu trong tay, môi mỏng mím chặt, ngẫu nhiên nhíu mày, sau khi viết vài dòng lên tài liệu, lại tiếp tục xem tài liệu khác.
Lạp lại theo thứ tự.
Không biết qua bao lâu, Khả Lan liền mơ màng ngủ.
Cố Thành Viêm đưa tay đắp chăn cho cô, bàn tay lướt qua gò má của cô, ánh mắt nhu hòa.
......
Lúc Khả Lan tỉnh dậy, đã là sáng sớm, bên cạnh trống trơn, ngoài phòng truyền đến tiếng người lưa thưa.
Mặc dù chung quanh nhà họ Cố có đồng cảnh sát, nhưng cực ít khi tạo ra động tĩnh.
Lúc này, tiếng người sôi trào, lại xảy ra chuyện gì chứ?
Nghĩ đến đây, Khả Lan thay đồ, gấp chăn, xuống lầu.
Dọc đường đi, nhà họ Cố yên tĩnh, không có một bóng người.
Không thấy bóng người, Khả Lan đi thẳng ra cửa chính, khí lạnh đánh tới, Khả Lan đút tay vào trong túi, phát hiện ra, một nhóm người vây quanh trước nhà họ Cố.
Trừ người giúp việc nhà họ Cố, còn có một đám bác sĩ cùng y tá, chỉ thấy bọn họ đưa một người lên xe cấp cứu, liền vội vã rời đi.
Cùng lên xe còn có ông bà Cố cùng Cố Thành Hiên.
Thấy tình huống như vậy, Khả Lan đi về phía trước hai bước, lúc này xe cứu thương rời đi.
Chỉ còn lại người giúp việc nhà họ Cố từng người giải tán.
Cố Thành Viêm đứng im tại chỗ, sắc mặt không tốt lắm.
Lúc này, trong lòng Khả Lan dâng lên dự cảm chẳng lành.
Chẳng lẽ.... . Cố Thành Thấm xảy ra chuyện?
Hôm qua cô thấy Cố Thành Thấm có gì đó không đúng, chẳng lẽ hôm nay xảy ra chuyện?
Nghĩ đến đây, Khả Lan đi về trước, lúc này nhìn thấy Cố Thành Viêm sa sầm nét mặt, Khả Lan nhất thời không biết phải mở miệng thế nào.
Im lặng hồi lâu.... .
"Tiểu Thấm nhảy từ trên lầu xuống, cũng may không sao, bị thương, không có chuyện gì lớn." Cố Thành Viêm thấy Khả Lan đứng trước mặt, không nhanh không chậm nói cho Khả Lan biết chuyện xảy ra.
Cố Thành Thấm là em họ của anh, xảy ra chuyện, anh cũng lo lắng.
Đứa nhỏ này, ở đây gây chuyện, làm cho người ta nhức đầu.
"Ừ."
Kha Lan nghe Cố Thành Thấm nói, nhỏ giọng trả lời, liền không lên tiếng nữa.
Không ngờ, Cố Thành Thấm sẽ nhảy lầu!
Xác thực làm người ta không nghĩ tới.
Im lặng, đầu tiên Khả Lan nhìn máu trên mặt đất, lại nhìn ban công lầu hai, xác thực không cao, nhảy không chết, nhưng rớt xuống, nhất định sẽ rất đau.
Cố Thành Viêm nghe thấy lời Khả Lan nói, cúi đầu nhìn Khả Lan một cái, không nói chuyện nữa, nhấc chân đi về phòng.
Khả Lan đi theo phía sau lưng anh, sau khi đi vào nhà, Cố Thành Viêm mặc quân phục, nói với Khả Lan anh phải tới doanh trại mấy ngày, anh dặn cô phải tự chăm sóc tốt bản thân.
Khả Lan gật đầu một cái, sau khi đồng ý lời của anh, lại đưa mắt nhìn anh rời đi, sau đó đi tới Quật Khởi.
Gần đây Diệp Huệ học lái xe, cũng đã lấy được bằng lái, thay thế vị trí tài xế, bắt đầu đưa đón Khả Lan.
Khả Lan cũng đăng ký học lái xe, nhưng vẫn không có thời gian đi thi, bây giờ cô phải dọn dẹp Quật Khởi, cô càng không có thời gian.
Quật Khởi đang bên bờ sắp sụp đổ, bán cổ phần, vay thế chấp, sau khi thanh toán chỉ còn một cửa hàng, chỉ thiếu nước tuyên bố phá sản.
Dĩ nhiên.... . Bây giờ không phải lúc tuyên bố phá sản, còn rất nhiều chuyện chưa làm.
Quật Khởi rất nhanh đóng cửa, có thể tiết kiệm tổn thất thấp nhất cho ông chủ, nhưng Quật Khởi cứ như vậy sụp đổ, khiến Khả Lan rất đau đầu.
Cô từng cho rằng, Quật Khởi sẽ phát triển, nhưng đáng tiếc, từ lúc bắt đầu, Quật Khởi không có được thành tựu gì.
Nhân viên của Quật Khởi, không ít người cảm thấy công ty sắp đổ, đã đổi sang công ty khác.
Thật là phồn hoa thoáng qua.
Khả Lan có cảm giác cô đơn.
Đảo mắt.... .
Đến ngày Khả Lan tham gia bữa tiệc.
Khả Lan đưa Diệp Huệ đi cùng, thay đồ dạ hội, mặc áo khoác lông, khí lạnh vẫn thấu tới tận xương.
Bên ngoài biệt thự ở lưng chừng núi có mấy hộ vệ mặc áo đen, biệt thự kiểm tra nghiêm khắc, phàm là đồ kim loại có thể khiến người khác bị thương, cùng với máy nghe lén, cũng không thể dễ dàng đem vào trong.
Hành tung của ông chủ lớn rất thần bí, đến nay, bộ dáng của ông chủ lớn vẫn là một bí mật, Khả Lan điều tra mấy lần, đều không có kết quả.
Chỉ là, người có thể ngồi vào vị trí ông trùm của một bang xã hội đen, nên tuổi không nhỏ.
Nghe nói phía sau Quật Khởi, là người từng được xưng danh là "Vua thượng hải", trước cải cách từng nắm cả thượng hải trong tay.
Một tổ chức qua hàng trăm năm vẫn không sụp đổ, người dẫn dắt nhất định không đơn giản.
Khả Lan ở bên ngoài biệt thự, cởi vòng, nhẫn, bông tai, dây chuyền, ngay cả cây trâm, cũng bị tháo xuống.
Toàn bộ đồ bị lấy đi khiến cho đầu óc Khả Lan tối tăm, cẩn thận một chút không sai, nhưng ngay cả nhẫn, cũng không bỏ qua, khó tránh khỏi người ta cảm thấy bị làm nhục!
Dĩ nhiên, mặc dù Khả Lan cảm thấy đầu óc tối tăm, nhưng không biểu lộ ra, đây là bữa tiệc do ông chủ tổ chức.
Sau khi thông qua kiểm tra, Khả Lan cùng Diệp Huệ đi vào trong biệt thự, mới vừa đi hai bước, Khả Lan liền nhìn thấy Mộ Dung Triển đi tới.
Vừa đi tới, Mộ Dung Triển đã kéo nhanh Khả Lan vào nhà, miệng vội vàng nói: "Ông chủ sớm đã tới, sao bây giờ hai người mới tới." Mộ Dung Triển nói xong, bước chân trở nên vội vàng.
Khả Lan theo Mộ Dung Triển đi vào nhà, còn chưa kịp mở miệng, liền bị người trong phòng thu hút ánh mắt.
Gần đây Khả Lan xem tin tức tài chính khá nhiều, cho nên thấy không ít ông trùm trong giới thương mại.
Lúc này, những người trong phòng làm cho Khả Lan bối rối.
Không ngờ, ông chủ lớn mặt mũi lớn như vậy, có thể mời tới nhiều CEO như vậy!
Vào trong phòng, Mộ Dung Triển liền buông lỏng Khả Lan, đưa tay chỉ ông chủ ở trên lầu.
Nhưng lúc này, Kim Hạo chợt xuất hiện trước mặt ba người.
"Thật đúng dịp."
Kim Hạo nói xong, đưa tay vẫy phục vụ, cầm ly rượu, sau đó nhìn về phía Khả Lan.
Vẻ mặt Khả Lan hơi trầm xuống, đưa tay cầm ly rượu trong tay nói: "Thật trùng hợp."
"Thật khéo, không biết có thể mời cô Lâm nhảy một bài không." Kim Hạo nghe Khả Lan trả lời, khóe miệng nở nụ cười, đưa tay hướng về phía Khả Lan.
Khả Lan hơi ngừng lại, không có lập tức trả lời.
Mộ Dung Triển chợt đứng dậy, đôi tay khoanh trước ngực, lạnh giọng nói: "Anh Kim muốn nhảy, vậy tôi sẽ sắp xếp cho anh." Dứt lời, Mộ Dung Triển chỉ chỉ bên kia, vì suy tính cho những người không đưa bạn gái đi cùng, nơi này chuẩn bị không ít cô gái biết nhảy.
Khả Lan thấy Mộ Dung Triển ngăn Kim Hạo, không lên tiếng, thở phào một hơi, cùng Diệp Huệ xoay người rời đi.
Hai người mới vừa đi hai bước, Diệp Huệ chợt mở miệng: "Kim Hạo giống như lão hồ ly." Diệp Huệ nói xong, quay đầu nhìn Khả Lan.
Trong mắt Kim Hạo, chỉ có lợi ích, bản tính thương nhân, lộ ở trong mắt.
Chợt nghe Diệp Huệ nói, Khả Lan dừng bước, nghiềng đầu nhìn Diệp Huệ: "Thật ra thì Kim Hạo cũng có ưu điểm"
Mặc dù Kim Hạo giảo hoạt, tự phụ, quái đản một chút, nhưng vẫn có ưu điểm.
Sáng sủa!
Diệp Huệ vừa nghe Khả Lan nói như vậy, vẻ mặt đọng lại, mặc dù không tán thành, nhưng không nói gì.
"Cô Lâm."
Lúc hai người không nói, một giọng nam trầm thấp truyền vào lỗ tai Khả Lan.
Khả Lan ngẩng đầu, thấy khuôn mặt của đối phương, tuy rằng bộ dáng bình thường, nhưng lại có đôi mắt tối tăm, con ngươi sáng ngời, chiếu sáng cả khuôn mặt.
Không đẹp trai, lại có bộ dáng không thể bỏ qua, làm cho người ta cảm thấy khí khái anh ùng hừng hực.
Mặc dù là người xa lạ, lại làm cho Khả Lan có cảm giác như đã từng gặp.
Mặt này, cực kỳ giống một người.
← Ch. 081 | Ch. 083 → |