Tiền mừng
← Ch.002 | Ch.004 → |
Khả Lan nhẹ nhàng ngồi xích lại gần, biết mình muốn tiền, đối với người khác không phải là điều gì vui.
Nhưng cô không quản nhiều như vậy, mặt mũi với tôn nghiêm, lúc cô quyết định muốn bán mình, đã sớm không còn.
Mà người giúp Cố Thành Viêm đưa tiền tới, hình như trên đường đi xảy ra chút chuyện, nên tới chậm một chút, Khả Lan cùng Cố Thành Viêm ở đây đợi.
Trên đường người đến người đi, thỉnh thoảng có người liếc nhìn chiếc xe Jeep đậu bên đường, không phải là chưa từng thấy quân nhân, mà là nhìn bảng số ở đuôi xe.
Quân trưởng cấp cao, sao chỉ đi có một chiếc ce, không có xe cảnh sát mở đường sao? Không sợ ám sát sao?
Mà không khí trong xe có chút đè nén.
Khả Lan cho rằng vì chuyện cô đòi tiền khiến cho Cố thủ trưởng mất hứng.
Cô nỗ lực nghĩ cách điều chỉnh không khí, nhưng suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không biết nên mở miệng thế nào.
Thủ trưởng? Chồng? Cố Thành Viêm? Cô nên gọi người đàn ông trước mặt là gì?
Lúc mặt Khả Lan buồn rười rượi, Cố Thành Viêm đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn về phí Khả Lan, môi mỏng khẽ mở: "Muốn nói cái gì? Nói đi."
Qua cửa kính xe Cố Thành Viêm nhìn thấy toàn bộ biểu tình của Khả Lan, để cho cô có gì thì cứ nói thẳng.
Khả Lan hiển nhiên không nghĩ tới, Cố thủ trưởng lại đột nhiên quay đầu nhìn cô, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Cố thủ trưởng, đầu tiên là giật mình, sau đó gấp rút hiểu rõ vấn đề nên nói: "Muốn uống nước không?"
Khả Lan cảm thấy, bọn họ đã là vợ chồng, không nên khiến cho không khí giữa hai người trở nên khẩn trương như vậy, quan tâm xem như là điều đơn giản nhất.
Cô cho rằng, Cố thủ trưởng sẽ trả lời uống hoặc không uống, nhưng lại không ngờ, Cố thủ trưởng lại đột nhiên dựa vào người cô, hơi thở thơm mùi cỏ xanh nhẹ nhàng phà về phía cô.
Khả Lan chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông như vậy, sau khi ngửi thấy mùi trên người Cố Thành Viêm, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, trong đầu trống rỗng.
Cô vội vàng nhắm hai mắt, cho rằng Cố Thành Viêm sẽ làm cử chỉ thân mật, cô là bà Cố, về lý nên phối hợp.
Nhưng mà kế tiếp, không có cử chỉ thân mật như Khả Lan mong muốn, còn có tiếng cười nhẹ của Cố Thành Viêm.
Nghe thấy tiếng cười, Khả Lan vội vàng mở mắt ra, nhưng thấy Cố Thành Viêm đã trở lại vị trí của mình, sắc mặt bình tĩnh như đang muốn nói với Khả Lan, vừa rồi cái gì cũng đều phát sinh.
Thấy tình huống như thế, Khả Lan thổn thức, cúi đầu sắc mặt hơi ửng đỏ.
Trong lòng mong đợi cái gì, ảo tưởng cái gì, lại không dám nhìn vào ánh mắt Cố Thành Viêm.
Không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh, cửa sổ xe đột nhiên bị gõ hai cái, là một quân nhân trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi.
Quân nhân trẻ tuổi đứng bên ngoài cửa xe, nhìn thấy Khả Lan ngồi trong xe thì ánh mắt khẽ chớp, mặt hoài nghi, há mồm nhìn về phía Cố Thành Viêm hô khẩu hiệu, sau đó muốn hỏi về cô gái ngồi trong xe.
Nhưng Cố Thành Viêm hiểu rõ tâm tư của quân nhân trẻ tuổi trước mặt, khẽ mỉm cười nói: "Đây là chị dâu." Cố Thành Viêm giới thiệu, khiến cho Khả Lan chưa bao giờ được người khác gọi như vậy liền đỏ mặt, hơi cúi đầu, không lên tiếng.
Quân nhân trẻ tuổi hiển nhiên không nghĩ tới, bên cạnh Cố Thành Viêm đột nhiên xuất hiện một chị dâu, khuôn mặt vốn dĩ đang cười liền thay đổi, nhìn Cố Thành Viêm, nhanh miệng nói: "Anh không tính sai chứ." Quân nhân trẻ tuổi lo lắng thay cho Cố Thành Viêm.
Vị hôn thê chính xác của đại ca là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lương Thị, sao lại biến thành một cô gái thẹn thùng, ôn hòa, động lòng người như vậy!
Khả Lan nghe thấy lời của quân nhân trẻ tuổi, không khỏi cảm thấy có chút buồn bực trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía quân nhân trẻ tuổi.
Da tay ngăm đen, đôi mắt trợn to, nhìn qua rất có vẻ khôi hài.
Khả Lan muốn nghe thêm, nhưng Cố Thành Viêm lại bình tĩnh nói với quân nhân trẻ tuổi rằng không sai, lấy thẻ ngân hàng trong tay cậu ta, đóng cửa sổ, không giải thích thêm bất cứ chuyện gì với quân nhân trẻ tuổi kia.
"Mật mã là: XXXXXX" Cố Thành Viêm cầm thẻ, quay đầu đặt thẻ vào tay Khả Lan, đơn giản dặn dò mật mã, liền khởi động xe.
Nhìn tấm thẻ ngân hàng nhẹ tênh, đối với Khả Lan mà nói lại giống như một tảng đá nặng.
Chứng tỏ, cô vì tiền, bán mình.
"Cảm ơn." Khả Lan lịch sự nói cảm ơn, đút thẻ ngân hàng vào trong túi xách, vẫn bày ra bộ dáng ôn hòa như cũ.
Cố Thành Viêm không để bụng Lâm Khả Lan là cái dạng gì, chỉ là bây giờ anh cần một người con gái giống như Lâm Khả Lan bây giờ.
Xe chạy được một đoạn, lúc này Cố Thành Viêm mới lên tiếng: "Cô muốn đi đâu?" Hình như Cố Thành Viêm cũng không định đưa Khả Lan về doanh trại.
Điều này không giống với tưởng tượng của Khả Lan, nhưng lại làm cô cảm thấy vui mừng.
Nếu như không về doanh trại, cô muốn tới bệnh viện thăm mẹ, nộp tiền viện phí, chuyển ra nước ngoài chữa trị bằng phương pháp hóa học, nếu như có thể, cô muốn đi cùng mẹ.
"Tôi muốn đến bệnh viện, anh......" Khả Lan trả lời nửa câu, ngẩng đầu đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, muốn mời anh đi thăm mẹ vợ, nhưng lại cảm giác như vậy quá đường đột.
Kết hôn, gặp mẹ vợ, theo lẽ thường mà nói là chuyện bình thường, nhưng việc kết hôn của bọn họ diễn ra quá nhanh, chuyện gặp mẹ vợ, dĩ nhiên phải xem lại.
Cố Thành Viêm hiển nhiên không ngờ Lâm Khả Nhi sẽ nói đến bệnh viện, vốn dĩ anh cũng không muốn quản Lam Khả Nhi nhiều, nhưng lại hỏi một câu: "Cô đến bệnh viện làm gì?"
Có lẽ bởi vì đã kết hôn, nên anh mới hỏi, Cố Thành Viêm nghĩ như vậy.
Nghe thấy Cố Thành Viêm hỏi, Khả Lan không khỏi cảm thấy kỳ quái, bà mối, không phải nên nói rõ ràng tình hình của cô, còn có một mẹ già bệnh nặng, cần tiền để chữa bệnh, chỉ cần đối phương nhìn trúng cô, cô có thể lập tức kết hôn, hơn nữa còn vì đối phương mang thai sinh con.
Dĩ nhiên, bây giờ Khả Lan đã lấy được tiền, mặc kệ đối phương nói gì, làm gì, cô đều sẽ tận lực làm theo.
"Mẹ tôi bị bệnh, tôi đi đóng viện phí." Khả Lan nhỏ giọng nói, đột nhiên sợ bà mối chưa nói rõ tình hình của cô, làm cho đối phương hiểu lầm, sợ cô làm liên lụy, sau đó vứt bỏ cô.
Nếu như im lặng đến cục dân chính, làm thủ tục ly hôm, đối với thân phận của Cố Thành Viêm chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng điều làm Khả Lan kinh ngạc là Cố Thành Viêm không hỏi nhiều, chỉ bình tĩnh ừ một tiếng.
Sau đó hỏi mẹ Khả Lan ở bệnh viện nào, lái xe đưa cô tới.
Sau khi tới nơi, Khả Lan xuống xe, Cố Thành Viêm lái xe rời đi.
Khả Lan đứng tại chỗ nhìn Cố Thành Viêm rời đi, ánh mắt hơi trầm xuống, Cố thủ trưởng đúng như bà mối Vương nói thuộc cấp cao.
Nhưng mặc kệ thế nào, cô cũng đã được nhìn thấy tận mắt, cô sẽ tuân thủ quy tắc trò chơi.
Nghĩ tới đây, Khả Lan lắc đầu một cái, đem chuyện của Cố Thành Viêm gạt sang một bên, xoay người đi vào bệnh viện.
Trên ti vi trong bệnh viện, đang đưa tin về tập đoàn giải trí Lương Thị.
Đứng ở thứ hạng cao! Công ty độc quyền! Từ thiện công ích!
Đây là cuộc sống của người cha ruột sau khi vứt bỏ hai mẹ con cô, công ty giải trí lóng lánh.
Người đàn ông đào hoa, vung tiền như rác, ngay khi mẹ cô bị bệnh nặng, ba cô không trả bất kỳ khoản tiền chữa bệnh nào.
Lý do lại rất đơn giản, giữa bọn họ đã không còn bất kỳ quan hệ gì, trừ đứa con gái không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Con gái này không thể lộ ra ngoài ánh sáng sao?
Có thể có người biết, Lâm Khải Nghiệp cũng chỉ là một tên căn bã bỏ vợ cưới con gái nhà giàu.
Náo nhiệt vô hạn, cũng lau không hết những dơ bẩn phía sau lưng ông.
Nghĩ đến đây, Khả Lan lắc đầu, không muốn nghĩ về chuyện của Lâm Khải Nghiệp, đi vào trong bệnh viện.
Tin tức về giải trí vẫn đưa tin về tập đoàn Lương Thị.
Con gái của Lương Thị, Lương Bảo Nghi sắpkết hợp tạo quan hệ hữu nghị cùng với thành viên có chiến công hiển hách của gia tộc họ Cố.
Một cuộc quan hệ hữu nghị, cũng là sự kết hợp mỹ lệ của vương tử cùng công chúa.
Trai tài gái sắc? Kim đồng ngọc nữ?
← Ch. 002 | Ch. 004 → |