Không thử
← Ch.026 | Ch.028 → |
Người nhà học Cố không quá chú trọng về huyết thống, nhưng lại vô cùng quan tâm đến nhân khẩu!
Khả Lan cùng Cố thủ trưởng cưới chui, sau đó vào nhà họ Cố, người lớn cũng không biểu lộ quá nhiều bất mãn.
Ngoại trừ ông Cố bất mãn chuyện Cố thủ trưởng hủy hôn.
Ngoài ra nhà họ Cố cũng không có bất kỳ tranh chấp nào.
Ở nhà họ Cố, Khả Lan đã gặp qua bốn người nhà họ Cố.
Cô ba, bà hai, ông Cố cùng bà Cố.
Mặc kệ là lần trước hay lần này, bọn họ đều đề cập đến chuyện đứa bé.
Xác thực, người đời trước chú trọng hương khói.
Nhưng đối với chuyện đứa bé Khả Lan cảm thấy rất áp lực.
Khả Lan ngước mắt nhìn Cố thủ trưởng ngồi một mình ở đối diện.
Lúc này Cố thủ trưởng rũ hai mắt, giống như đang suy nghĩ sâu xa gì đó, vả mặt tự nhiên, sắc mặt yên lặng, lạnh lùng nhưng không đến mức đáng sợ, hình như cũng đang nghe Khả Lan nói chuyện với bà Cố.
"Bà.... . yên tâm." Khả Lan thấy Cố thủ trưởng không có phản ứng gì, thấp giọng trả lời một câu.
Yêu cầu của bà Cố cũng không quá mức, nhưng chuyện sinh con nói sinh là có thể sinh sao?
Huống chi cô cùng Cố thủ trưởng còn chưa có......
"Được...... Được.... . Như vậy cũng tốt." Bà Cố trả lời Khả Lan.
Nắm hai tay Khả Lan, nhẹ nhàng vỗ hai cái, trên mặt lộ ra một chút vui mừng, hai mắt đục ngầu, nhìn Khả Lan.
Có thể nhìn thấy ánh mắt bà Cố không tốt lắm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không nhìn thấy, vẫn có thể thấy một ít.
Khả Lan nghe thấy bà Cố nói, hai mắt hơi thõng, nhỏ giọng "Dạ" rồi không nói nữa.
Bà Cố nghe thấy Khả Lan trả lời, dừng một chút, sau đó suy nghĩ, muốn mở miệng, còn muốn hỏi Khả Lan thêm một số chuyện, nhưng vừa mới há mồm, lời còn chưa nói ra.
Lại liếc thấy Cố Thành Viêm chợt từ trên ghế sa lon đứng dậy, bóng dáng cao ráo, chặn lại ánh đèn trong phòng, cái bóng bao phủ trên ghế sa lon.
"Cháu mệt rồi, hai người nói chuyện đi." Cố Thành Viêm đứng lên, liếc nhìn Khả Lan cùng bà Cố một cái, quay đầu, đang muốn đi lên lầu.
Lại bị bà Cố gọi lại.
"Tiểu Viêm, ngày mai ở doanh trại có việc gì không? Cùng ông cháu đi thăm ông Lương một chút." Bà Cố thấy Cố Thành Viêm muốn đi, nhắc nhở Cố Thành Viêm một câu.
Lần này bà cùng Cố San Hâm trở lại, cùng bởi vì lão già Lương Kiến Quốc kia, bình thường nói ông ta ăn ít một chút, đừng để huyết áp cao, nhưng ông ta lại không nghe lời.
Nhìn xem...... Thiếu chút nữa mất mạng!
Đáng đời!
"Vâng."
Cố Thành Viêm nghe thấy lời của bà Cố, dừng bước chân, liếc nhìn Khả Lan cùng bà nội, môi mỏng khẻ mở, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.
Xem như bà nội không nói, anh cũng sẽ đi thăm ông Lương.
Ông lương là thầy của anh, cho nên anh phải đi thăm.
"Đúng rồi, quê quán của Khả Lan ở đâu?"
Bà Cố nghe thấy Cố Thành Viêm trả lời, trên mặt nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Khả Lan.
Hỏi về quê quán của Khả Lan.
"Hàng Châu." Khả Lan thành thật trả lời, con ngươi đen nhánh, lén mắt nhìn Cố thủ trưởng.
Chỉ thấy Cố thủ trưởng đang xoay người đi lên lầu, bóng dáng cương nghị cao lớn, hình như vĩnh viễn nguội lạnh như vậy.
Cố thủ trưởng lên lầu, Khả Lan lấy lại tinh thần, ánh mắt lại quay về trên người bà Cố.
Quê quán của cô?
Ba mẹ cô đều là người Hàng Châu, ban đầu vì sự nghiệp nên chuyển tới Bắc Kinh.
Vốn dĩ hai vợ chồng phải cố gắng phấn đấu, nhưng bởi vì một cô con gái nhà giàu có mà phải tách ra.
Ba là một người đàn ông đào hoa, mẹ lấy nước mắt rửa mặt, quay về quê lại chịu sự khinh thường.
Cho nên, những năm này, cô và mẹ, vẫn ở lại Bắc Kinh, chưa từng về quê.
Nghĩ đến đây, hai mắt Khả Lan vốn dĩ đen nhánh liền có một tầng sương mù bao quanh.
Nếu như ba của cô không giống như Lâm Khải Nghiệp hiện tại thì cuộc đời của cô có lẽ sẽ hoàn toàn không như bây giờ.
Chỉ là trong cuộc sống có một số việc, không thể tự mình lựa chọn.
Cô có thể lựa chọn con đường của mình sau này nhưng không thể chọn được xuất thân của mình.
"Hả?...... Hàng Châu! Khó trách bà nhìn như nước trong veo, từ Giang Nam tới sao."
Bà Cố nghe thấy Khả Lan trả lời, chớp mắt lại mở mắt, khiến cho ánh mắt mờ mịt trở nên trong sáng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Lan, không tệ!
Khả Lan bị bà Cố nhìn như vậy, sắc mặt hơi ửng hồng, cười nói: "Bà chê cười rồi!"
......
Tiếp đó, bà Cố liền tùy ý hàn huyên mấy câu với bà Cố.
Hai người tán gẫu một lúc, đảo mắt đêm đã khuya.
Khả Lan nhìn đồng hồ, bà Cố cũng ý thức được thời gian cũng đã muộn, ngáp một cái, nói mình mệt, ngày mai nói chuyện tiếp.
Khả Lan nhỏ giọng trả lời, sau khi đỡ bà Cố về phòng, lúc này mình mới quay về phòng.
Vốn dĩ cô đang bị cảm, lại cũng bà Cố ngồi quá lâu dưới phòng khách, lúc quay về phòng, đầu óc trở nên hơi hỗn loạn.
Hình ảnh trước mắt trùng điệp, cơ thể nóng lên.
Thật vất vả mới quay về phòng, đang muốn lên giường ngủ, Cố thủ trưởng chợt mở miệng.
"Nói chuyện gì?"
Mặc dù lúc này Cố Thành Viêm nằm trên giường chợp mắt, lại có thể thấy rõ ràng từng cử động của Khả Lan.
"Chỉ là một số chuyện nhỏ thôi."
Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng hỏi, không dám chậm trễ, vội vàng trả lời, ánh mắt nhìn hai mắt đang nhắm của Cố thủ trưởng, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị.
Lúc này vẻ mặt Cố thủ trưởng bình tĩnh, bộ dáng nhắm mắt, giống như hoa Tường Vi vào buổi đêm, tuyệt đẹp, lạnh lùng, còn có gai.
"Ừ." Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan trả lời, không hỏi gì nhiều, thấp giọng trả lời, bày tỏ ý mình nghe thấy.
Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng trả lời, vốn dĩ trái tim căng thẳng, cũng dần dần nới lỏng ra, kéo chăn ra, nhẹ nhàng chui vào.
Cô không dám có động tác quá lớn, không muốn làm kinh động tới Cố thủ trưởng.
Mặc dù cô biết Cố thủ trưởng không ngủ, nhưng cố gắng rón rén!
Mặc dù cô cực kỳ cẩn thận, nhưng ít nhiều vẫn gây ra một ít tiếng động.
Từng cử động của cô, đều trong phạm vi có thể nhìn thấy của Cố Thành Viêm.
Đợi Khả Lan thật vất vả chui vào trong chăn, nghĩ muốn kéo chăn một chút, đắp quanh mình, xua tan đi cái lạnh trên người.
Nhưng chăn bị đè quá chặt, căn bản cô không có cách nào kéo chăn đắp lên người mình.
Chăn quá ít, điều này làm cho trong lòng Khả Lan cảm thấy nóng nảy.
Lúc này đầu cô choáng váng đau dữ dội.
Nếu như cả đêm bị lạnh, sợ rằng sáng sớm ngày mai, bệnh cảm của cô càng nặng hơn.
Khả Lan lập tức đưa tay ra kéo chăn.
Kéo được chăn ra, nhưng Cố thủ trưởng vốn đang ngon giấc, hai mắt đang nhắm lại chậm rãi mở ra.
Hai mắt tối tăm, đen nhánh, làm cho người ta không thể đoán ra ý nghĩ của anh lúc này.
Nhưng Khả Lan có thể rõ ràng cảm thấy, lúc này xung quanh Cố thủ trưởng đang tản ra khí lạnh.
Khiến trong lòng cô khẽ run lên.
← Ch. 026 | Ch. 028 → |