Vay nóng Tima

Truyện:Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt - Chương 88

Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt
Hiện có 88 chương (chưa hoàn)
Chương 88
Quả nhiên là thế!
0.00
(0 votes)


Chương (1-88 )

Siêu sale Lazada


Editor: Thiên Hy

Liễu Lan Yên là người muốn làm cái gì liền làm cái đó, tuyệt đối không phải loại người do dự một hồi rồi mới làm, nói muốn đi dạo phố, vậy liền đi dạo phố.

"Liễu cô nương, đi bây giờ không tốt. Mau dùng bữa tối, hay là ăn xong rồi nói, thế nào?" Bành Trăn cố gắng khuyên nhủ.

Bành Trăn càng hy vọng, sau khi cơm nước xong, Liễu Lan Yên Sẽ quên luôn chuyện này.

Tôn Chủ đi dạo phố, đây là chuyện khủng bố cỡ nào.

"Không cần, có thể ăn ở bên ngoài, bên ngoài có rất nhiều đồ ăn ngon, dám chắc nhà bếp không làm giống được." Liễu Lan Yên không ý thức được sự "đau khổ và giãy dụa" trong mắt Bành Trăn, hưng phấn nghĩ.

"Bên ngoài khẳng định sẽ không tinh tế như ở Vương Cung." Bành Trăn đau khổ khuyên nhủ.

"Nhưng mà không khí không giống nhau." Liễu Lan Yên kỳ quái nhìn Bành Trăn, tại sao hắn cứ ngăn cản nàng?

"Đi thôi." Yêu Thần đứng dậy, không cho Bành Trăn thêm cơ hội khuyên nhủ, kéo Liễu Lan Yên ra khỏi cung điện.

"Tôn Chủ." Bành Trăn bất đắt dĩ đỡ cái trán, vội vàng chạy theo.

"Ngươi ở lại, không cần đi theo." Yêu Thần ngăn cản bước chân của Bành Trăn, ý bảo hắn lưu lại.

"A?" Bành Trăn kinh ngạc nhìn chằm chằm Yêu Thần, làm sao có thể để Tôn Chủ một mình ra ngoài được?

Căn bản là không để Bành Trăn có cơ hội nói chuyện, Yêu Thần kéo Liễu Lan Yên rời đi.

Bành Trăn bị lưu lại liền đứng tại chỗ, ngay cả tư thế cũng không thay đổi suy nghĩ, chẳng lẽ mình vừa rồi khuyên nhủ đã chọc Tôn Chủ tức giận?

Vì thế khiến Tôn Chủ không hài lòng, ngay cả đi theo cũng không cho hắn đi?

Hắn khiến Tôn Chủ thấy phiền chán sao?

Thật là, chẳng phải chỉ là đi dạo phố thôi sao, hắn tại sao lại ngăn cản?

Ai.........

Trở về hắn sẽ cùng Tôn Chủ nói chuyện một chút, hắn tuyệt đối không phải muốn không chế Tôn Chủ.

Bành Trăn bị lưu lại Vương Cung đang vô cùng rối rắm, hắn thực sự không hiểu được suy nghĩ của Tôn Chủ.

Ra khỏi Vương Cung, Liễu Lan Yên quay đầu nhỉn Cung điện đồ sộ, thân nhẹ một tiếng: "Bành Trăn chắc sẽ buồn phiền."

"Hả?" Yêu Thần kỳ quái nhìn Liễu Lan Yên: "Hắn buồn phiền chuyện gì?"

"Hắn không muốn để chàng đi dạo phố, hoặc là, hắn buồn phiền vì chàng để hắn lưu lại." Liễu Lan Yên ăn ngay nói thật, đối với thái độ của Bành Trăn, nàng ít nhiều gì cũng có thể nhìn ra.

"Ta bây giờ không cần bất kì ai, mang theo hắn làm gì?" Yêu Thần hơi nhíu mày, nghĩ mãi nhưng vẫn không rõ.

"Bành Trăn cho rằng, thân phận của chàng khi ra ngoài không thể không có người hầu hạ được." Liễu Lan Yên cười nói, Bành Trăn chỉ có thể nói là đối với Yêu Thần hết mực trung thành, trung thành đến mức hoàn toàn quên đi bản thân, trong lòng chỉ có Yêu Thần.

Yêu Thần buồn cười lắc đầu, hắn cho đến bây giờ cũng chưa từng yêu cầu Bành Trăn phải làm như thế.

Tuy hắn là thuộc hạ, nhưng mà, cũng không hẳn hoàn toàn là thuộc hạ.

"Kỳ thực mang theo Bành Trăn cũng tốt, hắn cũng chưa từng có cơ hội được đi dạo phố." Liễu Lan Yên nhún vai nói.

Không nghĩ cũng biết, người của Vô Trần Cư sẽ không có việc gì phải làm mà buồn chán đến mức đi dạo phố sao?

Ngay cả thực vật của họ cũng có sở trường cung ứng riêng.

Ai lại buồn chán đến mức phải đi dạo phố đây?

"Lần sau rồi nói." Yêu Thần tùy ý nói: "Lần này không được."

"Tại sao?" Liễu Lan Yên kỳ quái hỏi: "Tại sao nhất định phải là lần sau?"

Đi dạo phố cũng không phải chuyện gì cơ mật, còn phải để từng nhóm luân phiên đi sao?

"Đây là lần đầu ta cùng Lan Yên cùng đi dạo phố vơi nhau, dĩ nhiên chỉ muốn có hai người chúng ta." Yêu Thần nói chuyện đương nhiên, khiến cho gương mặt Liễu Lan Yên ửng hồng, thấp giọng khiển trách một tiếng: "Nhàm chán."

Sau khi nói xong, nàng chạy lên phái trước hai bước, kéo dài khoảng cách với Yêu Thần.

Yêu Thần trầm giọng cười lớn, tâm tình cực kỳ thoải mái, quả nhiên, cùng Liễu Lan Yên ra ngoài dạo phố là quyết định đúng đắn.

Bước nhanh hai bước, đuổi theo Liễu Lan Yên, giữ lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, không để ý đến Liễu Lan Yên đang giãy dụa: "Trên đường nhiều người, đừng để lạc.

Nếu đổi một lý do khác, Liễu Lan Yên có lẽ sẽ nghe chút ít, nhưng mà... đừng để lạc.

Bọn họ dù có tách ra cũng sẽ không bị lạc.

Hai người họ nếu thật sự bị lạc, thì đúng là trời đổ mưa máu.

Giật giật, cũng không giãy khỏi bàn tay to của Yêu Thần, hơn nữa độ ấm bao quanh bàn tay nhỏ cũng rất dễ chịu, trước mắt cứ để vậy đi.

Liễu Lan Yên bất tri bất giác* thỏa hiệp, tùy ý để Yêu Thần kéo tay nàng đi dạo trên đường.

*bất tri bất giác: không ý thức, không thể nhận thấy

Vương Thành, là tòa thành trì quan trọng của Yêu Giới, tất nhiên là nơi náo nhiệt nhất, đan xen ở các ngã tư đường phố, hết cửa hàng này rồi đến cửa hàng khác, ngay cả ở góc ngã tư hay cuối hẻm cũng đều có người mở quán làm ăn buôn bán.

Ở Yêu Giới, đại bộ phận Yêu vẫn phải kiếm cơm cho cuộc sống, cho nên việc mua bán rất thịnh vượng, âm thanh rao hàng luôn không ngừng.

Canh giờ hiện tại, vừa khéo tới gần thời gian bữa tối, một ít phụ nhân* đi lại trên đường, chọn mua nguyên liệu để nấu bữa cơm tối, còn một số khác trực tiếp vào trong tửu lâu giải quyết bữa tối.

*phụ nhân: phụ nữ đã có chồng.

Ánh đèn rực rỡ vừa lên, trên đường phố rộn ràng, náo nhiệt hẳn lên.

Chỉ là, trong nháy mắt, đường phố náo nhiệt này tựa như bị một thanh đạo sắc bén chặt đứt.

Trên đường phố, mọi người dường như đều dừng lại toàn bộ động tác, há hốc mồm nhìn hai người vừa xuất hiện ở đầu đường, hay chính xác hơn một chút là một người trong đó.

Một nam tử toàn thân áo trắng như tuyết, tao nhã như thần.

Người mà bọn họ chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy được từ phía xa, thế mà lúc này lại có thể xuất hiện ở đầu đường, đứng rõ ràng trước mặt bọn họ.

Tay áo giương nhẹ nhàng, tựa như sương mù phiêu đãng, nhẹ nhàng ép lại bên cạnh hắn, tựa nhưu ảo mộng.

Trái tim mọi người ở đây trong nháy mắt như ngừng lại, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Xa xa, những người không thể thấy Yêu Thần, vẫn đang kỳ quái nhìn người bên cạnh đột nhiên không nói gì, vừa mở miệng định hỏi, đã bị người phía trước đang im lặng hung hang trợn mắt, sợ tới mức không dám hỏi gì nữa, đành phải liều mạng nhìn xem bên kia đang có chuyện gì.

Đợi đến khi nhìn rõ nguyên nhân cả phố im lặng, lập tức cũng gia nhập vào đội ngũ im lặng.

Lặng lẽ truyền ra sau một cái tin, Yêu Thần thế mà lại xuất hiện trên đường phố.

Đến khi cả con phố đều đứng đầy người, nhưng mà một chút âm thanh cũng không có phát ra, đây là cảm giác gì?

Quỷ dị!

Tuyệt đối quỷ dị!

Nhưng mà, đối với Liễu Lan Yên mà nói, mọi thứ xung quanh đều chẳng có gì khác lạ.

Liễu Lan Yên lòng vòng quay đầu, thấy một quán ăn quen đường, phía trên bày ra những lồng hấp nho nhỏ, bên trong là những chiếc bánh bao tỏa khí nóng, tỏa ra mùi thơm mê người.

"Cái này bán thế nào?" Liễu Lan Yên đi thẳng đến quầy nhỏ, chỉ vào bánh bao hỏi.

Hỏi một câu, nhưng mà lại không có ai trả lời nàng, Liễu Lan Yên cau mày nhìn người như chủ quán, lớn tiếng hỏi: "Này không bán sao?"

Chủ quán há hốc nhìn vị thần trong lòng hắn Yêu Thần đang tiêu sái bước lại gần hắn, vẫn là một thân áo trắng như tuyết, không nhiễm mộ hạt bụi, tóc dài đen như mực như thác nước đang đổ xuống, dung nhan như ngọc treo nụ cười ấm áp như gió xuân tháng ba.

Đừng nói đến mở miệng, ngay cả hô hấp hắn cũng quên.

Người ngày thường luôn cao cao tại thượng, hắn dù có nhìn lên cũng không thấy được nhân ảnh, thế mà, giờ đang đứng trước mặt hắn, này, này, này......

Này kinh hỉ quá lớn!

Sau đó chủ quán thấy đôi môi mỏng của vị thần hoàn mỹ trong lòng hắn khẽ động, thanh âm trong trẻo vang lên bên tai: "Bánh bao bán thế nào?"

A?

Chủ quán suy nghĩ vô số lần, cũng không nghĩ tới được, từ trong miệng Tôn Chủ sẽ nói ra những lời kỳ quái như vậy.

Trời ạ, Yêu Thần trong lòng của hắn luôn cao cao tại thượng, làm sao có thể hỏi về bánh bao?

Tại sao lại hỏi bánh bao?

"Bánh bao của ngươi không bán sao?" Giọng nữ ủy khuất vang lên, mang theo nhàn nhạt thất vọng, sau đó ánh mắt Yêu Thần liền thay đổi, đi theo cô gái kia rời đi.

"Đi thôi, chúng ta đến nhà khác mua"

Này, đây là ý gì?

Chủ quán ngơ ngẩn nhìn Tôn Chủ cùng Liễu Lan Yên rời đi, ánh mắt vẫn không rời khỏi người bọn họ, nhìn bọn họp đến quầy hàng khác.

Nghe được Liễu Lan Yên cười vui vẻ: "Nhìn xem, bánh trẻo rán, bánh trẻo rán, ta muốn ăn."

Chủ quán kia tựa hồ thông minh hơn nhiều, tuy tay chân so với ngày thường vụng về hơn, nhưng mà cũng không có giống như chủ quán vừa rồi chỉ biết ngây ngốc sững sờ.

Gói kỹ một phần bánh trẻo rán, rồi đưa cho Liễu Lan Yên.

"Bao nhiêu tiền vậy?" Liễu Lan Yên một tay nhận lấy bánh trẻo, tay kia kéo tay áo Yêu Thần: "Trả tiền."

"Không, không, không cần..." Nữ chủ quán liên tục xua tay, trên mặt lộ nụ cười thụ sủng nhược kinh*: "Này tặng cho cô nương."

*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái nhưng lại lo sợ

"Cái này không được đâu." Liễu Lan Yên nghiêng đầu, khó xử nhìn bánh trẻo trong tay: "Ngươi bày quầy bán cũng không dễ dàng gì, ta không thể chiếm tiện nghi của ngươi được."

"Sẽ không, sẽ không." Nữ chủ quán vội vàng lắc đầu: "Cô nương, ngươi cứ cầm ăn đi, ngươi ăn đồ của ta ta còn cao hứng."

Nàng bây giờ còn không nhận ra người đang đứng trước mặt hay sao?

Gần đây, Yêu Thần thương yêu nhất là ai?

Tất nhiên là Liễu Lan Yên.

Dỗ được Liễu Lan Yên, so với nịnh bợ Yêu Thần còn tốt hơn.

"Nhận đi." Yêu Thần thản nhiên mở miệng, đối với nữ chủ quán nở nụ cười nhàn nhạt.

"Cảm ơn." Liễu Lan Yên vui vẻ gật đầu, nói lời cảm tạ.

Nữ chủ quán quên mất phải đáp lại lời Liễu Lan Yên, trong lòng chỉ tràn đầy một ý nghĩ - Tôn Chủ vừa cười với nàng.

Cười với nàng!

"Đến đây, ăn một cái đi, ngon lắm đấy!" Liễu Lan Yên gắp một miếng bỏ vào miệng nhai, kinh hỉ kêu lên, sau đó, rất tự nhiên mà gắp một miếng đưa đến miệng Yêu Thần.

Đối với đồ mà Liễu Lan Yên đưa tới, Yêu Thần không có lý do cự tuyệt, trực tiếp há mồm, nuốt vào.

Nữ chủ quán đứng bên cạnh cái gì cũng không thấy, chỉ thấy Yêu Thần ăn bánh trẻo rán mà nàng bán.

Tôn Chủ thế mà lại ăn bánh trẻo rán nàng tự mình làm.

Trời ạ!

Trong nháy mắt, nữ chủ quán có một loại hạnh phúc, kích động muốn phát điên.

Một phần bánh trẻo rán chỉ có bốn miếng, cũng không nhiều.

Liễu Lan Yên rất nhanh giải quyết hết, tiếp tục tiến về phái trước.

Sau khi Yêu Thần rời đi, hô hấp nữ chủ quán vừa mới ổn định, lập tức bị vây quanh, một đám người chen lấn nhau giành mua bánh trẻo rán.

Không thấy vừa rồi Yêu Thần cũng đã ăn sao?

Nữ chủ quán vui tươi hớn hở, nụ cười trên mặt không có dấu hiệu biến mất.

Chủ quán bánh bao chiên vừa rồi hối hận, thiếu chút đã đập chết bản thân.

Tại sao vừa rồi mình lại ngốc như vậy?

Tại sao không đưa bánh bao cho Tôn Chủ?

Uổng phí một cơ hội cùng Tôn Chủ tiếp xúc gần gũi.

Người ở trên đường bởi vị sự xuất hiện của bọn người Yêu Thần rơi vào trạng thái im lặng ngắn ngủi, về sau lại khôi phục lại bình thường.

Đương nhiên, chỉ là tương đối bình thường mà thôi.

Chỉ là cố gắng buôn bán như bình thường, ánh mắt sung bái và nóng bỏng vẫn rỏi trên người bọn Yêu Thần.

Bọn họ rất muốn cùng người thân cận, chỉ là, ai dám?

Ai dám quấy rầy hứng thú đi dạo phố của Yêu Thần?

Một chuyện nghìn năm chưa gặp lại được bọn họ bắt gặp, vinh hạnh đến mức nào, thậm chí còn có người vội vàng chạy về nhà, gọi người nhà của mình đi ra, nhìn Yêu Thần ở khoảng cách gần hơn.

Ánh mắt bọn họ nóng bỏng nhìn theo, chỉ là không một ai dám ảnh hưởng đến Yêu Thần, lại càng không dám vây xem.

Cho nên, một bên liếc trộm Yêu Thần, một bên tiếp tục chuyện của mình.

Về phần có thật sự bán đồ hay không, có thật sự nghiêm túc mua đồ hay không, chuyện này còn phải xem xét lại.

Kỳ thực, đối với người đi đường mà nói, hưng phấn nhất chính là một đám chủ quán, một đám chủ cửa hàng, tất cả hai mắt đều sáng lấp lánh nhìn chằm chằm liễu Lan Yên, hi vọng nàng có thể dừng lại ở phía trước quầy hàng hoặc cửa hàng.

Cho dù là không "mua" đồ của họ, để cho bọn họ có thể nhìn gần Tôn Chủ một chút cũng được.

Chỉ là rất đáng tiếc, trừ bỏ ban đầu Liễu Lan Yên mau một phần bánh trẻo rán ra, về sau cũng không mua đồ này nọ nữa.

Ngay cả cửa hàng bán một ít đồ các bé gái thích, Liễu Lan Yên cũng chỉ liếc mắt một chút, không dừng lại quá lâu.

Bị nhiều người nhìn như vậy, Liễu Lan Yên một chút cũng không thấy không được tự nhiên, đi dạo vẫn hứng thú như trước, thỉnh thoảng ghé vào một quầy hàng ven đường, thấp giọng nói với Yêu Thần một vài điều.

Người ở bên ngoài xem ra là nàng cảm thấy hứng thú điều gì đó, nên hưng phấn nói cho Yêu Thần nghe.

Yêu Thần cũng sẽ nhìn theo ánh mắt của liễu Lan Yên, gật đầu phụ họa, chủ quán bị nhìn kích động chờ, chờ đợi Yêu Thần có thể lại xem.

Chỉ là, thứ có thể khiến cho Liễu Lan Yên hưng phấn quá ít, nàng cũng chỉ là đứng xa xa để nhìn.

"Bánh trôi!" Rốt cuộc lúc đi được một phần ba đoạn đường, Liễu Lan Yên đã phát hiện mục tiêu kế tiếp, vui vẻ chạy tới, là một lão nhân bán bánh trôi.

Trên mặt đầy nếp nhăn, vừa nhìn là biết người thường không có yêu lực.

Lão nhân không ngờ vận may lại rơi xuống đầu hắn, không đợi Liễu Lan Yên nói chuyện, lão nhân đã nhanh nhẹn bới thêm một chén bánh trôi đưa đến trước mặt Liễu Lan Yên, có chút kích động, hai tay khẽ run, lẩm bẩm nói: "Cô nương, mời ngươi ăn."

"Cảm ơn." Liễu Lan Yên vui vẻ nhận lấy, lập tức nhân lúc còn nóng mà ăn một ngụm, hạnh phúc đến nheo cả mắt lại: "Rất ngọt nha."

"Đến đây." Có đồ ăn ngon, tất nhiên Liễu Lan Yên muốn chia sẻ với Yêu Thần, lập tức đưa một viên đến miệng hắn.

"Ừ, thật sự rất ngọt." Yêu Thần hiếm khi khen ngợi, khiến cho lão nhân kinh hỉ nhìn Yêu Thần, đôi môi kích động đến phát run.

Sau khi ăn xong, Liễu Lan Yên hé ra gương mặt tươi cười biểu lộ sự cảm kích, sau đó lại tiếp tục đi dạo.

Đi được một nửa đoạn đường, Liễu Lan Yên sờ sờ bụng của mình, Yêu Thần buồn cười nhìn thấp giọng hỏi: "Đói bụng?"

"Ừ." Đã ăn hai lần, những vừa rồi cũng đi một đoạn đường thật dài, lại nói ăn cũng không nhiều, không thể làm thành bữa tối được.

"Vậy ăn ở đây đi." Yêu Thần ngẩng đầu nhìn tửu lâu bên cạnh, nhìn cũng lịch sự tao nhã.

"Được, ăn cơm ở tửu lâu." Liễu Lan Yên kéo Yêu Thần bước nhanh vào cửa chính tửu lâu.

Kinh hỉ thật lớn làm tiểu nhị ngẩn ngơ, lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng tiến đến tiếp đón.

"Tôn... Tôn chủ, Liễu cô nương, mời vào, mời vào bên trong." Không biết là vì kích động hay là tại sao, sau khi tiểu nhị nhiệt tình chào đón, ngày thường lời này nói đến trăm ngàn lần, nhưng bây giờ hắn lại nói lắp.

Thật vất vả mới nói xong một câu hoàn chỉnh, tiểu nhị hận không thể cho mình một cái tát, cái miệng ngu ngốc này thật khiến hắn xấu hổ.

May mà, Yêu Thần cùng Liễu Lan Yên không ai so đo, Liễu Lan Yên cười tủm tỉm nói: "Có còn nhã gian nào thanh tĩnh một chút hay không?"

"Có, có, Tôn Chủ, Liễu cô nương, bên này, mời." Câu nói thứ hai nên tiểu nhị nói cũng có thứ tự hơn, vội vàng ân cần hướng dẫn Yêu Thần cùng Liễu Lan Yên đi lên lầu.

Tiểu nhị bên cạnh thực hận, tại sao mình không nhanh một chút ra nghênh đón?

Bỏ lỡ một cơ hội cùng Yêu Thần tiếp xúc gần gũi.

Quả nhiên, lầu hai vô cùng thanh tĩnh, vị trí của nhã gian cũng rất tốt, mở cửa sổ phía sau, có thể ngắm được phong cảnh náo nhiệt dưới phố.

Yêu Thần nhìn một chút từ chối cho ý kiến, khiến cho tiểu nhị vô cùng khẩn trương, tay chân luống cuống, không biết Yêu Thần là vừa lòng hay không hài lòng.

"Được rồi, ở tại đây đi."

Một câu của Liễu Lan Yên rốt cuộc cũng giải vây cho tiểu nhị, chờ hai người ngồi xuống, tiểu nhị ân cần hỏi: "Liễu cô nương, ngài muốn ăn gì?"

Rốt cuộc tiểu nhị đã có chút kinh nghiệm, hiểu rõ nơi đây Liễu Lan Yên làm chủ, Yêu Thần tuyệt đối sẽ không có ý kiến khác.

"Ừ, làm một chút món ăn sở trường của các ngươi đi." Đã lâu rồi Liễu Lan Yên không ăn ở bên ngoài, không biết nên gọi món gì, cho nên chọn phương pháp gọi thức ăn ổn thỏa nhất.

"Vâng." Trên mặt tiểu nhị nở nụ cười đáp lời: "Tôn Chủ, Liễu cô nương xin đợi một lát."

Tiểu nhị ân cần châm trà ngon cho Yêu Thần cùng Liễu Lan Yên, rồi nhanh chóng rời khỏi, không quên đóng cửa nhã gian, để người bên ngoài không quấy rầy đến họ.

Liễu Lan Yên ngồi một lát, cười nói: "Lão bản của tửu lâu trái lại là người hiểu chuyện."

Xung quanh nhã gian của bọn họ vẫn còn những nhã gian khác nhưng lại để trống, không có an bài khách nhân, có lẽ lão bản không muốn người khác quấy rầy đến sự thanh tĩnh của Yêu Thần, mới cố ý an bài như vậy.

"Thế nào, dạo phố vui vẻ chứ?" Yêu Thần cầm chén trà chậm rãi uống, nhìn Liễu Lan Yên.

"Ừ, rất vui vẻ." Liễu Lan Yên vui vẻ gật đầu: "Ít nhất ta biết được thế lực bốn phương luôn nhìn chằm chằm vào chàng."

Nghe lời nói của Liễu Lan Yên, Yêu Thần cũng không quá kinh ngạc, chỉ nhìn nàng nở nụ cười nghịch ngợm, bất đắt dĩ gật đầu: "Lan Yên..."

"A?" Tiếng gọi mang theo ý vị sâu sa, khiến cho Liễu Lan Yên không hiểu chuyện gì cả, theo bản năng a một tiếng, giây tiếp theo, gương mặt hoàn mỹ của Yêu Thần liền phóng đại ở trước mặt nàng, hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng, làm hại gò má của nàng ửng hồng nóng bỏng.

"Nàng là đến đây để dạo phố, hay là đến đây để điều tra "tình địch"?" Hai chữ tình địch bị Yêu Thần nói ra mang ý tứ trêu đùa, đối với ánh mắt nhìn trộm của bọn họ, hắn một chút cũng không để trong lòng.

Chẳng qua, phản ứng của Liễu Lan Yên rất vui, khiến cho hắn luôn muốn trêu đùa nàng một phen.

"Tất nhiên, cả hai chuyện đều không thể chậm trễ." Nói đến đây, Liễu Lan Yên đặt chén trà trong tay trở lại bàn, vươn tay, đẩy Yêu Thần ra xa.

Khoảng cách giữa hai người được giãn ra, không khí mát mẻ mới tràn vào, đánh tan hơi thở ấm áp của hắn trên mặt nàng.

Lúc này, gương mặt ửng hồng của Liễu Lan Yên mới dần mất đi, trở lại như bình thường.

"Những người đó cũng thực buồn chán, lá gan cũng thật lớn, dám giám sát chàng." Liễu Lan Yên đang nói, đột nhiên chuyển động tầm mắt, chỉ ra phía bên ngoài, hưng phấn nói: "Lát nữa, chúng ta ra ngoài đó chơi." Yêu Thần nhìn một chút, nhíu mày: "Không có gì để chơi đâu."

"Ai nói, tỷ thí lôi đài, rất có ý tứ." Liễu Lan Yên không chịu bỏ qua, kêu lên.

Tiểu nhị đẩy cửa đi vào vừa vặn thấy một màn này, để thức ăn xuống, không nói gì, lui ra ngoài.

"Nơi đó rất đông người, không đi." Vừa đóng cửa, tiểu nhị vừa lúc nghe được Yêu Thần nói như vậy, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, may mà lão bản nahf mình có dự kiến trước.

Cũng may là không để những khách nhân khác sử dụng những nhã gian quanh đây, Tôn Chủ quả nhiên thích thanh tĩnh.

Chỉ là... Tiểu nhị thở dài, vừa rồi người muốn bao nhã gian bên cạnh ra giá thật cao, e rằng hắn cả đời cũng không thấy nhiều tiền như vậy.

Lão bản cảu bọn họ thực sự rất cường hãn, tuy sửng sốt nhưng vẫn cắn chặt răng không nhã ra.

Chỉ là nghĩ cẩn thận một chút, có nhiều tiền hơn nữa cũng đâu có quan trọng bằng Tôn Chủ, chiêu đãi cho Tôn Chủ thật tốt, tiền thì tính là gì?

Tiểu nhị một bên cân nhắc, một bên bước nhanh về phía trù phòng.

Căn bản không biết, sau khi hắn rời đi, cuộc trò chuyện bên trong nhã gian đã thay đổi nội dung.

"Dư Cận Thước, Loan Vương... Có hai bên nhân mã nhưng cũng không rõ ràng lắm, một bên hẳn là người của Ma Giới, mặt khác, một bên có thể là người của Yêu Giới, cảm thấy không rõ lắm." Liễu Lan Yên thu hồi vẻ mặt vui đùa, bẻ ngón tay tinh tế đếm.

"Có thể người của Ma Giới cùng Loan Vương không cùng một chiến tuyến hay không? Ví dụ như... Kinh Vương" Ánh mắt ngập nước của Liễu Lan Yên chớp một cái, nhìn Yêu Thần, chờ câu trả lời cảu hắn.

"Rất có thể." Yêu Thần cũng không cho Liễu Lan Yên câu trả lời rõ ràng, mà là một câu trả lời lấp lửng."Loan Vương đến Yêu Giới, mặc kệ thế nào, luôn sẽ có người Ma Giới đến."

Đối với lời nói của Yêu Thần, Liễu Lan Yên rất đồng ý, mặc kệ thế nào, tới nơi nào, sẽ luôn có đối thủ.

Đã có đối thủ, sẽ có phân tranh, dĩ nhiên sẽ có dò xét tình huống của đối phương.

Thật sự cho rằng, Ma Đế phái Loan Vương đến đây, người của thế lực khác sẽ yên tâm sao?

Làm sao có thể?

Nếu thật sự yên tâm, không ai tra xét, như vậy Ma Giới sẽ không có nhiều thế lực tạo thành thế chân vạc rồi.

Liễu Lan Yên gắp thức ăn trên bàn, cẩn thận nhai, ánh mắt lộ vẻ vui mừng: "Không tệ, ăn rất ngon."

"Nếu đã ngon thì ăn nhiều một chút." Yêu Thần không có nhu cầu đối với thức ăn, tất nhiên cũng sẽ không giống Liễu Lan Yên, thấy đồ ăn ngon là muốn ăn.

"Đến đây, nếm một miếng, ăn rất ngon." Liễu Lan Yên gắp một miếng thức ăn đưa đến miệng Yêu Thần, để cho hắn thưởng thức.

Yêu Thần hơi sững sờ, mỉm cười nuốt vào: "Quả nhiên ăn rất ngon."

"Đúng không, đúng không?" Liễu Lan Yên cười, tiếp tục gắp đồ ăn bỏ vào miệng, cửa phòng mở ra, tiểu nhị đưa các món ăn cuối cùng lên bàn, sau đó không tiếng động lui ra.

"Mùi vị không tệ, đúng không?" Liễu Lan Yên vừa ăn vừa hỏi Yêu Thần.

"Ừ." Yêu Thần nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm đôi môi mỏng của mình, dư vị đó: "Rất ngọt."

"Ngọt?" Liễu Lan Yên kỳ quái nhìn món vừa ăn, phải là hương vị thơm ngon chứ, sao có thể ngọt?

Ánh mắt nghi ngờ nhìn Yêu Thần, nhìn nụ cười mang ý vị sâu xa của hắn, ánh mắt hắn mang thâm ý khác nhìn về phía chiếc đũa của nàng.

Rốt cuộc, nàng đã bỏ lỡ điều gì?

Chờ, chờ chút đã...

Đũa, chiếc đũa?

Lập tức, Liễu Lan Yên lập tức thu hồi ánh mắt không thể tin nổi của nàng, nhìn chằm chằm vào đôi đũa trên tay.

Vừa rồi nàng đã dùng đũa của mình để uy Yêu Thần ăn, đây chẳng phải như là...

Chết tiệt!

Tên đáng ghét, thế mà lại chiếm tiện nghi của nàng.

Ở trên đường ăn vặt, người ta đều cho hai bộ đồ ăn*, cho nên nàng cũng không nghĩ gì nhiều. Đến nơi này, nàng tự nhiên cứ như vậy mà uy hắn.

*bộ đồ ăn: dụng cụ dùng khi ăn như chén, muỗng, đũa...

Vốn cũng chẳng có suy nghĩ gì, đều do hắn, trong đầu suốt ngày cứ suy nghĩ những chuyện lung tung.

"Đang nói chính sự với chàng." Liễu Lan Yên xấu hổ, thấp giọng khiển trách.

Yêu Thần rất chăm chú nhìn Liễu Lan Yên, sau đó rất nghiêm túc nói: "Ta cũng đang nói chính sự"

Một tia sét đánh thẳng xuống đầu, đánh Liễu Lan Yên cháy khét, hoàn toàm im lặng.

Hắn, mặt của hắn còn có thể dày hơn được nữa hay không?

"Còn một bên nữa, sẽ là người của ai?" Liễu Lan Yên vội ho một tiếng, trực tiếp bỏ qua cái vấn đề này, nếu còn tiếp tục, người hộc máu chắc chắn sẽ là nàng.

Nàng bây giờ đang hoài nghi, thời điểm hắn khoáy động tam giới, chắc không chỉ dựa vào nội lực cao cường, mà còn dựa vào "thần công" đao thương bất nhập, da quá dày rồi.

"Không rõ lắm." Yêu Thần thu hồi ánh mắt, hắn hiểu rõ nên có chừng mực.

"Tấn công" cũng không phải luôn dũng cảm tiến tới, tiến lùi chậm rãi để làm hao mòn phòng ngự trong lòng Liễu Lan Yên, đây mới là kế sách triệt để.

Hắn muốn từng bước đánh tan cảnh giác của Liễu Lan Yên, để nàng từ từ roi vào tay giặc, chấp nhận hắn.

Loại chuyện này không thể gấp được.

Cho nên, Yêu Thần hiểu rõ cần tiến cần lùi thế nào, lập tức lấy lại bộ dạng đứng đắn, bắt đầu cũng Liễu Lan Yên thảo luận chính sự.

"Chắc chắn không phải là Liễu Tấn Lợi, hắn không thể nào có thủ hạ có thân thủ tốt như vậy." Liễu Lan Yên tinh tế cân nhắc.

Lần này bọn người đến giám thị, có thể nói công phu che giấu rất toàn, xen lẫn vào đám người, gần như là dung hòa hoàn toàn vào đó.

"Yêu Giới cũng không yên bình như ngoài mặt." Yêu Thần tùy ý nói một câu, cũng không có nhiều cảm xúc lên xuống, tựa như đã sớm tập thành thói quen đối với những loại chuyện này.

Yêu Thần không có cảm giác, nhưng mà trong lòng Liễu Lan Yên lại không dễ chịu, không kìm chế được đưa tay nắm lấy bàn tay to của hắn, an ủi: "Mọi chuyện đều sẽ được giải quyết."

Chính mình luôn bảo hộ một vật, tất nhiên luôn hi vọng có thể bảo vệ một cách hoàn hảo nhất, chỉ là, vật này lại hết lần này đến lần khác muốn tự hủy diệt chính mình, làm sao người bảo hộ có thể không mệt mỏi được đây?

"Này, vì sao chàng lại phải bảo hộ cho Yêu Giới?" Liễu Lan Yên hỏi ra nghi hoặc luôn chôn sâu trong lòng nàng.

Chỉ bằng vào thực lực của Yêu Thần, muốn xưng bá một phương hay ẩn cư núi rừng, đều có thể sống tiêu diêu tự tại*.

*tiêu diêu tự tại: tự do tự tại, ung dung tự tại

Theo quan sát của nàng, Yêu Thần không phải người ham mê danh lợi, hắn thuộc về thanh bình yên lặng, tại sao phải bước xuống thang nước đục này, hoàn toàn không phải chuyện mà người như hắn sẽ làm.

"Ta có lý do không thể không làm." Yêu Thần mỉm cười, rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của Liễu Lan Yên

Tuy không cho nàng một đáp án rõ ràng, nhưng mà, lời nói ra rất nghiêm túc, cũng không phải trả lời cho có lệ.

Liễu Lan Yên không tiếp tục truy hỏi, nếu có thể nói ra, Yêu Thần tuyệt đối sẽ không giấu diếm nàng, xem ra hắn có nỗi khổ trong lòng.

"Loan Vương cùng Dư Cận Thước nhất định sẽ chú ý đến nhất cử nhất động của chàng, lại còn một thế lực không rõ ràng khac của Yêu Giới nữa." Liễu Lan Yên vừa tự hỏi vừa thưởng thức mỹ thực trên bàn, cả hai việc đều không chậm trễ.

Yêu Thần chậm rãi uống trà, nghe Liễu Lan Yên phân tích, bên môi vẫn mang theo ý cười: "Làm sao nàng phát hiện ra bọn họ?"

Những người đó thực lực không tệ, huống chi còn họ còn có thể ẩn đi hơi thở, trong khoảng thời gian ngắn ngủi phát hiện ra bọn họ là một việc không dễ.

Phải chăng thực lực của Liễu Lan Yên so với hắn dự đoán còn lợi hại hơn nhiều?

"Hả?" Liễu Lan Yên nhất thời không hiểu được ý tứ của hắn, kỳ quái nhìn hắn.

Yêu Thần nở nụ cười nhẹ nhàng: "Phải chăng ta đã đánh giá thực lực nàng quá yếu?"

"Thực lực?" Liễu Lan Yên nghi hoặc lập lại một lần, lúc này mới suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong lời nói của Yêu Thần, nở nụ cười: "Cần phải có thực lực mới phát hiện được bọn họ sao?"

Lần này, Yêu Thần bị lời nói của Liễu Lan Yên làm cho bối rối.

Nếu không phải dựa vào thực lực, làm sao phân biệt được những người đó là do người khác phái đến giám thị bọn họ?

"Ngốc." Vừa nhắc đến việc này Liễu Lan Yên lập tức đắc ý, nhất là khi thấy phản ứng của Yêu Thần, trong lòng lập tức sảng khoái vô cùng: "Cái này đều dựa vào kinh nghiệm."

"Nàng có kinh nghiệm giám thị người khác?" Tròng mắt Yêu Thần híp lại.

Trước kia, nàng phải nếm trải loại cực khổ này sao?

Ai bảo nàng làm thế?

"Tại sao ta lại muốn giám thị người khác?" Liễu Lan Yên không hiểu sao thấy xung quanh chợt lạnh đi, không biết trong đầu Yêu Thần lại đang suy nghĩ lung tung gì, lẩm bẩm nói: "Cái này nhìn là có thể thấy mà."

"Nhìn được?" Yêu Thần nghe lời nói của Liễu Lan Yên không phải giống như hắn suy nghĩ, mới yên tâm một chút, chỉ là lại càng thêm nghi hoặc.

"Năng lực ẩn nấp của những người đó không tệ, thực sự nhìn ra?"

Yêu Thần vẫn rất hoài nghi cách nói của Liễu Lan Yên.

"Tất nhiên, chuyện này đơn giản mà." Liễu Lan Yên cười hớ hớ, trong lời nói không khỏi có chút đắc ý: "Ánh mắt của bọn họ với những người khác không giống nhau."

"Nếu chỉ là qua ánh mặc, thực sự có chút khó khăn." Yêu Thần suy nghĩ cũng đồng ý với cách nói của Liễu Lan Yên, một người bình thường đi qua đường cùng một người theo dõi người khác, ánh mắt tất nhiên sẽ khác nhau, nhưng khác biệt này thực sự rất nhỏ, buổi tối nếu muốn cẩn thận phân biệt, thực sự rất không dễ dàng.

"Nếu là bình thường, tất nhiên sẽ không dễ, nhưng hôm nay lại khác." Liễu Lan Yên buồn cười nhìn Yêu Thần: "Hôm này, ngày mà Tôn Chủ đại giá quang lâm, biết bao nhiêu người ái mộ chàng, ánh mắt kia cuồng nhiệt kích động như thế, so với những người giám thị, tự nhiên rõ ràng."

Yêu Thần nghe xong thì sửng sốt, cười mắng: "Nàng thật là!"

Nói xong, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng búng nhẹ vào cái trán của Liễu Lan Yên, cưng chìu nói: "Trong đầu nàng luôn có những ý tưởng kỳ lạ, khiến người khác ngạc nhiên."

"Cái này gọi là trí tuệ, trí tuệ đó, biết không?" Liễu Lan Yên bất mãn xoa cái trán của mình, mắt to ngập nước nhìn Yêu Thần, lên án: "Độc ác!"

Tại sao luôn búng trán nàng?

Đáng ghét!

"Được rồi, Lan Yên là lợi hại nhất, ăn tiếp đi nào." Yêu Thần vội kéo Liễu Lan Yên qua dỗ.

Trong lòng không khỏi buồn cười, biến hóa của Lan Yên thực lớn, hoàn toàn là thay đổi một bộ dáng khác, trước đây nàng đâu có nhiều ý tưởng cổ quái đầy ngạc nhiên như vậy.

Bây giờ, nàng lúc thì thông minh sáng suốt, lúc lại nghịch ngợm bướng bỉnh, một khắc trước còn là nữ tử thông minh khiến người khác hoảng hốt, trong nháy mắt lại có thể trở thành một tiểu cô nương nghịch ngợm.

Thật là thay đổi thất thưởng.

Chỉ là, hắn thích.

"Ăn rất ngon." Liễu Lan Yên vứt đi những suy nghĩ trong đầu, một lòng chú ý vào đồ ăn trước mặt, được ăn là hạnh phúc ngập tràn, khiến trong lòng Yêu Thần vui vẻ hẳn lên.

Hai người bên trong nhã gian thanh tĩnh ăn đến vui sướng, nhưng mà người khác thì thảm rồi.

"Cái gì?" Bên trong Vương Cung, Yêu Chủ đột nhiên đứng bật dậy, bất khả tư nghị* nhìn thị vệ đang quỳ bên dưới.

*bất khả tư nghị: không thể tin nổi, không thể tưởng tượng nổi

"Tôn Chủ... Tôn Chủ đi ra phố?" Yêu Chủ lặp lại tin tức không thể tin nổi vừa nghe được, thiếu chút nữa là ngất xỉu.

"Có cái gì kỳ lạ lắm đâu, đi dạo một chút thôi mà." Ở một bên, Dư Hân dật không chút để ý nói.

Từ khi Loan Vương đến đây, trên cơ bản mỗi ngày đều sẽ có yến tiệc, nói là để gia tăng tinh cảm giữa hai giới với nhau, kỳ thật, Dư Hân Dật cho rằng chính là vì không có chuyện gì làm nên kiếm chuyện làm.

"Câm miệng." Vừa nghe lời nói không đáng tin cậy của nhi tử luôn không có chí tiến thủ của mình, Yêu Chủ tức giận mắng to.

"Được, được, ta câm miệng, ta đi là được chứ gì?" Dư Hân Dật tức giận, đứng dậy, cũng không quan tâm trên đại điện còn nhiều nhân vật quan trọng nào, xoay người đi thẳng.

Đối với Dư Hân Dật luôn thích tùy ý làm bậy, người Yêu Giới đã sớm tập thành thói quen, thấy nhưng không thể trách.

Chỉ là nơi này cũng không phải chỉ có người Yêu Giới, mà còn Loan Vương của Ma giới cùng thủ hạ của hắn.

Yêu Chủ không thể không giải thích một câu: "Đứa nhỏ này ngày thường do ta chiều hư, Loan Vương tuyệt đối đừng để trong lòng, hắn luôn thích tùy hứng như vậy."

"Không sao cả." Loan Vương cười, cũng không để ý đến việc Dư Hân Dật làm.

Ở Ma Giới, hắn cũng không phải chưa từng nghe qua Dư Hân Dật là người suốt ngày không chịu làm gì.

Hôm nay vừa gặp, vừa lúc kiểm chứng được lời đồn, quả nhiên đúng là như vậy, xem ra mai này cư Yêu Giới phải dựa vào Dư Cận Thước chống đỡ rồi.

"Sao lại để Tôn Chủ tự mình đi ra phố, các ngươi không can ngăn hay sao?" Yêu chủ sốt ruột đến mức lời chưa kịp suy nghĩ đã nói ra.

Thị vệ bên dưới cúi đầu kêu oan.

Bọn họ thật ra cũng muốn can ngăn Tôn Chủ, vấn đề là ai dám ngăn?

Đây không phải là tự tìm đường chết hay sao?

Lời vừa nói ra, Yêu Chủ cũng ý thức được có chút không đúng, dừng một chút rồi mới nói: "Tôn Chủ đi ra phố làm gì?"

"Bẩm Chủ Thượng, Tôn Chủ là đưa Liễu cô nương ra phố đi dạo" Thị vệ bẩm bảo tình huống nghe được cho Yêu Chủ.

Yêu Chủ nghe xong, trong nhất thời cũng không biết phản ứng thế nào?

"Nếu Tôn Chủ muốn đi, người bên ngoài làm sao dám ngăn cản" Đột nhiên, Liễu Tấn Lợi ở một bên mở miệng: "Huống chi, Tôn Chủ luôn yêu thương Lan Yên, có thể là nha đầu này náo loạn khiến cho Tôn Chủ mang nàng ra ngoài chơi."

Lời của Liễu Tấn Lợi khiến cho Yêu Chủ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại cũng đúng, vì thế gật đầu: "Các ngươi đi theo bảo vệ từ xa. Có tình huống gì phải nhanh chóng trở về bẩm báo, nếu Tôn Chủ cần cái gì, lập tức thỏa mãn.

"Vâng." Thị vệ cung kính hành lễ rồi lui ra ngoài.

Yêu Chủi nhìn về phía Liễu Tấn Lợi nở nụ cười: "Đại trưởng lão, Lan Yên nhà ngươi thực sự rất được Tôn Chủ yêu thương."

"Đây là phúc khí của Lan Yên" Liễu tấn Lợi khách khí cười, chỉ là đắc ý trên mặt không thể nào che giấu được.

Chuyện hắn cũng Dư Cận Thước hợp tác, không biết Loan Vương đã biết được bao nhiêu, cho nên hắn nói ra những lời này chính là muốn cho Loan Vương một tin tức.

Tôn Chủ rất yêu thương Lan Yên, mà hắn chính là Nhị thúc của nàng.

Cho dù ngày sau điều tra ra chuyện này hắn cũng có một phần, nhìn mặt mũi của Tôn Chủ, Ma Giới cũng không nên động vào hắn.

Về phần Loan Vương có nghe ra ý tứ của hắn hay không, Liễu Tấn Lợi cũng không quá để ý, dù sao Loan Vương là một người thông minh, lợi hại trong này, sẽ phải biết.

Dư Hân Dật tức giận trở về phủ của mình, thủ vệ đã ở thư phòng chờ hắn, vừa thấy Dư Hân Dật trở về, lập tức hành lễ.

Dư Hân Dật tùy ý khoát tay chặn lại, hỏi: "Tình huống thế nào?"

"Ngoại trừ người của chúng ta, còn có ba phe khác đi theo Tôn chủ." Thủ hạ lập tức tự mình bẩm báo tình huống cho Dư Hân Dật.

"Người của Dư Cận Thước cùng người của Loan Vương." Thủ vệ tinh tế bẩm báo: "Còn bên còn lại rất có thể là người của Ma Giới, khả năng rất lớn là người của người đứng phía sau thúc đẩy chuyện của Tần Minh phái đến."

Dư Hân Dật gật đầu, loại chuyện này hắn có thể dự liệu trước được.

Khó trách vừa rồi trên yến tiệc ở đại điện Vương Cung, lúc thị vệ bẩm báo việc tôn Chủ đi dạo trên phố, Loan Vương cùng Dư Cận Thước không có phản ứng quá lớn.

Mặt ngoài thoạt nhìn bọn họ có vẻ trầm ổn, nhưng thực ra là do bọn họ đã sớm biết, có thể không biết được không?

Bọn họ đã phái người theo dõi Yêu Chủ cùng Liễu Lan Yên, nếu mà còn ngạc nhiên mới là chuyện lạ.

"Phân nhân thủ ra, người của Dư Cận Thước cùng Loan Vương không cần chú ý, chú ý cái thế lực chưa biết rõ kia cho ta." Dư Hân Dật chỉ là muốn biết người đứng phía sau của Tần Minh, để nhìn thử bên nào của Ma Giới là bạn, bên nào là địch.

Nếu tìm được người có thể mượn sức, cũng có thể đàm phán, phải chăng sẽ có thể đảm bảo hai giới Yêu Ma sẽ không còn xung đột nữa.

Bình yên cân bằng giữa hai giới bây giờ đang duy trì rất yếu ớt, nếu không có Yêu Thần trấn giữ Yêu Giới, chỉ sợ người của Ma Giới đã sớm tấn công sang.

Yêu Giới bây giờ như đã trở thành một loại trái cây đã chín muồi, đang tản ra hương thơm mê người.

Ma Giới ở ngay bên cạnh, những người đó làm sao có thể buông tha cho món mĩ vị này?

Đương nhiên, hắn bây giờ chính là đang đánh cuộc, đánh cuộc bên trong ma Giới sẽ có những người không muốn xảy ra chiến tranh.

Dù sao, những ngày tháng Tam giới rối loạn để lại cho không ít người những cảm thụ sâu sắc, rất nhiều người cũng không muốn trở lại khoảng thời gian chiến hỏa lan tràn.

Bây giờ, mục đích của hắn chính là tìm được người trung thành với Ma Giới muốn giữ gìn an bình của hai giới Yêu Ma, chỉ cần liên hệ được với người kia, đối với hai giới mà nói, đều là chuyện cực kì tốt.

Chỉ là, khiến cho hắn đau lòng nhất chính là, Dư Cận Thước vì lợi ích của mình, ở Yêu Giới khiêu khích sóng gió khắp nơi không nói.

Vậy mà lại còn liên hợp với người của Ma Giới, rốt cuộc Dư Cận Thước là muốn làm gì?

Chỉ là vì vị trí Yêu Chủ thôi sao?

Từ lâu hắn đã không cùng Dư Cận Thước tranh giành, chuyên tâm làm một người tầm thường không có chí tiến thủ, tự động rút khỏi cạnh tranh vị trí Yêu Chủ, Dư Cận Thước thế nào còn không vừa lòng?

Nghĩ đến đây, Dư Hân Dật bất đắc dĩ thở dài, lòng người thực sự rất phức tạp.

Vì kế hoạch này, khía cạnh cần chú ý phải nhiều hơn, nghìn vạn lần không được để Yêu Giới đảo loạn chỉ vì lợi ích của một số người, khiến cho Yêu Giới lại một lần nữa rơi vào thời kì rối loạn.

Bách tính, không thể chịu tổn thương.

"Tại sao lại không ăn nữa?" Yêu Thần nhìn Liễu Lan Yên đột nhiên dừng đữa, kì quái hỏi, nàng không phải rất thích đồ ăn ở nơi này sao?

"Thực ra, ta cảm thấy Yêu Giới thực sự rất phức tạp." Liễu Lan Yên hếch môi, bất đắc dĩ.

"Sao vậy?" Yêu Thần cươi, vươn tay sờ mái tóc dài của Liễu Lan Yên: "Bởi vì có nhiều người theo dõi chúng ta sao?"

"Bị theo dõi là chuyện đã có thể nghĩ đến, nếu không cũng sẽ không thực sự ra ngoài dạo phố." Liễu Lan Yên nhún vai không để ý, thực sự cho rằng nàng ham chơi lắm sao?

"Vậy còn phiền não cái gì?" Yêu Thần không thích bộ dạng nhíu mày của Liễu Lan Yên, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng vân vê vết nhăn mi gian của nàng.

Liễu Lan Yên nhìn Yêu Thần, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên: "Chàng chắc cũng đã phát hiện, ngoài bốn thế lực ngoài kia, vẫn còn một thế lực khác đang nhìn trộm ta và chàng, chỉ là thế lực đó ẩn nấp tốt hơn thôi.

Nghe lời của nàng, động tác của Yêu Thần đột nhiên cứng đờ, ý cười trên môi Liễu Lan Yên càng sâu hơn, quả nhiên.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-88 )