Sức mạnh ban đầu [Uy lực sơ hiển]
← Ch.32 | Ch.34 → |
Bên trong sân đấu một mảnh hỗn loạn, mọi người đều đem hết toàn bộ yêu lực của mình phóng ra, trong khoảng thời gian ngắn, bên trong kết giới muôn màu muôn vẻ, các loại yêu lực đồng thời phóng ra giống như nhiều chùm pháo hoa nở rộ, khiến người xem hoa cả mắt.
Cùng với âm thanh 'rầm rầm' khi yêu lực va chạm vào kết giới bảo vệ, làm cho lòng người kinh sợ.
Càng đừng nhắc đến nhiều điểm huyết quang theo ánh sáng của yêu lực hiện ra ở bên trong, cho dù là có kết giới bảo vệ, mọi người trên khán đài vẫn loáng thoáng ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.
Rất nhanh, chưa đến nửa canh giờ, đã có người rút lui khỏi sân đấu.
Bất kể là bị bắt buộc hay là tự nguyện, bọn họ đã thua trong hội luận phẩm lần này.
Dư Hân Dật nhìn như đang tùy ý ngồi trên khán đài uống trà nhưng kỳ thật ánh mắt của hắn vẫn chưa từng rời khỏi Liễu Lan Yên lần nào.
Vào lúc mọi người đang chém giết lẫn nhau thì trái lại nàng đã thành công thu hút sự chú ý của nhiều người.
Không vì cái gì khác, chỉ vì nàng là người duy nhất không sử dụng đến nửa phần yêu lực mà trên người lại hoàn toàn không có bất kì vết thương nào.
Mọi người trên khán đài dần dần phát hiện hội luận phẩm lần này có vài người biểu hiện cực kỳ xuất sắc, không chỉ có yêu lực không kém mà còn xuống tay cực kì tàn nhẫn.
Một chút cũng không nhìn ra bọn họ từng là những con cháu thế gia được sống an nhàn sung sướng, mà giống như đã trải qua vô số cuộc khảo nghiệm sinh tử.
Những người này không những hấp dẫn mọi người trên khán đài mà ngay cả người trong sân cũng biết được sự lợi hại của bọn họ, sau khi gặp phải bọn họ, cũng không xuất thủ mà trực tiếp tự động rút lui.
Nhận thua chung quy còn tốt hơn so với mất mạng.
Một canh giờ sau, ngay cả Tạ Hân Tú cũng thối lui vì thể lực không đủ, bên trong sân đấu chỉ còn lại hơn ba mươi người.
Lúc này, toàn bộ người trong sân đều dừng tay, điều này cũng làm cho Tô Hãn Hạo tận lực chống đỡ nãy giờ lấy được một chút thời gian nghỉ xả hơi, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Liễu Lan Yên đang mơ mơ màng màng đứng ở bên trong sân đấu, chân mày của hắn hơi nhíu lại.
"Lan Yên, ngươi còn không mau rời đi?" Mới vừa rồi hắn không có chú ý tới, làm sao Liễu Lan Yên vẫn còn đang ở bên trong sân đấu được.
"Tô công tử, ngươi hãy cứ trông nom chính mình là được rồi." Liễu Hâm Dung ở một bên lạnh lùng mở miệng, trong lời nói để lộ ra một tia đắc ý.
Lời nói của Liễu Hâm Dung khiến cho Tô Hãn Hạo trở nên kinh sợ, trừ hắn và Liễu Lan Yên ra, tất cả các ánh mắt của mấy người còn lại đều không có ý tốt mà nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nhất là khi Liễu Hâm Dung chậm rãi đi về phía hắn, những người đó đều tự động tách ra, nhường cho nàng một cái lối đi tới.
Quá rõ ràng rồi.
Căn bản không cần phải suy đoán.
"Bọn họ là người của ngươi?" Cặp mắt Tô Hãn Hạo nhìn chằm chằm Liễu Hâm Dung, khẳng định nói.
"Tất nhiên." Liễu Hâm Dung cười đắc ý "Nếu muốn thắng trong hội luận phẩm, làm sao có thể không sử dụng một chút thủ đoạn nho nhỏ này?"
"Huống chi, hội luận phẩm cũng không có quy định, không được tìm trợ thủ cho mình." Liễu Hâm Dung đối với kế hoạch của mình cực kỳ hài lòng.
Nói xong, nàng ta hơi ngửa đầu, cố ý nhìn về phía Dư Cận Thước. Người có thể trở thành Vương Phi, ngoại trừ dung mạo và bối cảnh, còn phải có mưu trí.
Ở trong quy tắc tìm được phương thức có lợi nhất, đây mới là mưu trí cao nhất.
Chỉ có như vậy mới có thể xứng với Dư Cận Thước.
Mục đích tham gia hội luận phẩm lần này, không chỉ là phải toàn thắng, mà quan trọng nhất, nàng muốn chứng minh thực lực của mình với hai người.
Một là Dư Cận Thước, nàng muốn cho hắn biết, phải cùng với loại người gì thành hôn mới là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Người còn lại là Yêu Thần, lực lượng của hắn nếu muốn chuyển giao xuống, đương nhiên là muốn chọn ra một người tốt nhất.
Nàng chính là thí sinh tốt nhất trong bọn họ.
"Tô công tử, ngươi còn muốn đấu với ta sao?" Liễu Hâm Dung cũng không có bị thương, nàng vẫn bảo tồn thể lực để chờ đợi thời khắc cuối cùng này.
Tô Hãn Hạo liếc mắt nhìn hơn ba mươi người bên cạnh Liễu Hâm Dung, mới vừa rồi biểu hiện thích giết chóc của họ đã lưu lại ấn tượng thật sâu trong đầu hắn, đánh, tuyệt đối sẽ không đánh lại.
"Lan Yên, chúng ta đi." Nhanh chóng cân nhắc tình thế, Tô hãn Hạo che trước người Liễu Lan Yên, ý bảo nàng đi trước, bọn họ lui ra nhận thua.
"Tô công tử, ngươi có thể đi, Lan Yên có đi hay không, cũng không phải do ngươi quyết định." Liễu Hâm Dung cắn răng hừ lạnh nói.
Nhất là bộ dáng Tô Hãn Hạo che trước mặt Liễu Lan Yên tràn đầy ý muốn bảo hộ, Liễu Lan Yên là một kẻ ngốc, tại sao còn có nhiều người muốn che chở cho nàng như vậy?
"Thế nào? Ngươi còn muốn ép nàng ở lại hay sao?" Tô Hãn Hạo cũng không sợ đắc tội Liễu Hâm Dung, ở hội luận phẩm, không phân chia thân phận cao thấp, ai cũng không thể bởi vì chuyện ở hội luận phẩm mà trả thù sau đó. Đây cũng là quy định, ai vi phạm, chém!
"Tô công tử, cho dù ngươi nghĩ muốn che chở cho muội muội nhà ta, ngươi cũng phải nghe lựa chọn của nàng trước chứ." Liễu Hâm Dung cố gắng kìm nén trái tim đang ghen tỵ của nàng, đem vấn đề này ném cho Liễu Lan Yên.
"Liễu Hâm Dung, ngươi đừng càn quấy, người nào mà không biết Liễu Lan Yên nàng.... ." Tô Hãn Hạo chưa nói hết câu đã dừng lại. Nếu nói ra câu tiếp theo, sẽ làm tổn thương Liễu Lan Yên.
"Nàng làm sao?" Hết lần này đến lần khác Liễu Hâm Dung không có buông tha, tiếp tục hỏi khiến cho Tô Hãn Hạo mặt đỏ tới mang tai, nhất thời không biết nên nói như thế nào cho phải.
"Tô công tử, ta muốn thắng hội luận phẩm." Sau lưng vang lên giọng nói sợ hãi của Liễu Lan Yên, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
"Lan Yên!" Tô Hãn Hạo không thể tưởng tượng nổi mà kêu lên, nàng rốt cuộc có biết nếu như cứ tiếp tục như vậy thì nàng sẽ không toàn mạng hay không.
"Tô công tử, chuyện giữa hai tỷ muội chúng ta, cũng không phiền đến ngươi hao tâm tổn trí." Liễu Hâm Dung đi về phía trước mấy bước, bức bách Tô Hãn Hạo.
"Tô công tử, ta sẽ không rời đi. Đa tạ ngươi." Liễu Lan Yên nhẹ nhàng nói, đổi lấy một tiếng thở dài của Tô Hãn Hạo, hắn xoay người rời khỏi sân đấu.
"Lan Yên, bây giờ ngươi lui ra đi. Ta không muốn đả thương ngươi." Liễu Hâm Dung cố ý bày ra một bộ dáng tỷ muội tình thâm, khuyên Liễu Lan Yên rút lui.
Thật ra thì nàng biết, chắc chắn Liễu Lan Yên sẽ không nghe theo lời nói của mình.
Liễu Lan Yên là một kẻ ngu, mà kẻ ngu thì luôn rất cố chấp.
Chuyện mà nàng ta nhận định cho đến bây giờ cũng chưa từng đổi ý một lần nào.
Đúng như dự đoán, Liễu Lan Yên kiên định lắc đầu một cái: "Không muốn."
"Đã như vậy.... . Aizzzz.... ." Liễu Hâm Dung nhắm hai mắt lại, xoay người, giống như không đành lòng nhìn thấy tình trạng bi thảm sau đó của Liễu Lan Yên.
Bên trong sân đấu, người được Liễu Hâm Dung thuê liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó đi tới, đối phó với người không có một chút yêu lực như Liễu Lan Yên, quả thực là rất dễ dàng.
"Tiểu thư, nhận thua, nhận thua đi!" Tần Tụ ở trên khán đài gấp đến độ ánh mắt cũng đỏ lên, liều mạng dùng sức vỗ vỗ tay vịn.
Dư Hân Dật trong lòng cũng căng thẳng, buống chun trà xuống, gắt gao nhìn chằm chằm bên trong sân đấu.
Hắn không biết Liễu Lan Yên muốn làm cái gì, ba mươi người này, căn bản chính là những kẻ liều mạng, Liễu Lan Yên lần này quả là lành ít dữ nhiều.
Người đánh Liễu Lan Yên đem yêu lực ngưng tụ ở một chỗ, ánh sáng màu vàng nhàn nhạt ở trong lòng bàn tay hắn lóe lên, xé rách không khí, phát ra tiếng gào thét, giống như là mãnh thú trong núi sâu điên cuồng gào thét, mọi người nghe được 'da đầu tê dại tâm hoảng ý loạn'. [ da đầu run lên, lòng dạ rối bời. ]
Vừa thấy thế tấn công của người kia, tất cả mọi người bên trong hội trường đều hiểu, lần này Liễu Lan Yên tuyệt đối là không có hy vọng sống sót trở về.
'Đùng' một tiếng vang thật lớn, hình như là thứ gì bộc phá, mọi người căn bản cũng không thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một đoàn huyết vụ nổ tung trên sân đấu.
Huyết vụ dần dần phiêu tán, lộ ra Liễu Lan Yên đang lạnh nhạt cười khẽ, không bị thương một chút nào, về phần người mới vừa rồi tấn công nàng, kết quả không cần nói cũng biết.
← Ch. 32 | Ch. 34 → |