30: Về Gặp Mặt
← Ch.029 | Ch.031 → |
Cứ như vậy buổi chiều mang theo một cơn gió nhẹ của mùa thu cô đưa mắt nhìn ngắm thành phố hoa lệ này những chiếc lá vàng rụng khắp đường phố.
Trời vừa chuyển thu cũng bắt đầu có những cơn gió lành lạnh thổi vào cửa xe làm mái tóc cô bay nhẹ ánh mắt cô chứa nhiều sự phiền muộn trong đó nhiều suy nghĩ cứ xuất hiện trong đầu cô không biết chuyện mà mình làm bây giờ có đúng không liệu như cô mong muốn hay là thất bại đây.
Đường Quân Vũ nhìn cô từ lúc rời nhà cô không nói một lời anh biết cô đang nghĩ gì anh không thể an ủi cô được chỉ lẳng lặng lái xe cho tới khi chiếc xe dừng trước cổng lớn anh từ từ chạy vào.
Cô và anh bước xuống xe Lương Y Thần đứng nhìn căn nhà này tại sao cô đã tự trấn an rằng mọi chuyện sẽ không sao nhưng khi đã đến đây rồi cô lại muốn chùng bước thế này chứ thật ra là cô sợ điều gì lúc này Đường Quân Vũ đi tới nắm tay cô đi vào cô mới bừng tỉnh lại.
" Đại thiếu gia đã về " quản gia Châu quay sang nhìn cô có chút bất ngờ nhưng ông cũng không dám thất lễ vì sao sau này cô là thiếu phu nhân nên cũng cúi đầu chào cô.
Lương Y Thần cũng gật đầu chào rồi cùng anh đi vào trong phòng khách mọi người cũng ngồi ở đó hai người đi tới trước mặt bà nội Đường.
Ngay lúc này Hạ Anh nhìn qua thì không giấu được sự bất ngờ này.
" Con về rồi ạ " anh đi đến cạnh bà ngồi xuống.
" Con chào bà nội, chào chú, chào dì " cô cũng nhìn bà nhưng ánh mắt lại mang theo một tia giảo hoạt.
Cô cũng quay qua chào anh và cả cô em út này
" Ừ chào con, nào ngồi đi "
" Dạ "
" Chào chị dâu " Đường Vi Vi nhảy qua ngồi cùng cô.
Hạ Anh không vui vì con gái mình lại thân với cô như vậy nên bà kêu Vi Vi trở về nhưng lại nói một cách khách sáo.
" Vi Vi qua đây ngồi đừng mất lịch sự như vậy"
" Đây là chị dâu của con có gì mà lịch sự hay không chứ đúng không chị dâu "
Trần Dĩ Hân cũng không ngờ rằng cô gái lần trước cô ta thấy giờ lại là bạn gái của người anh chồng này, rồi nhìn Đường Vi Vi cô em này từ ngày cô ta bước vào đây nhưng chưa bao giờ cô út này có thái độ ôn hòa như vậy với cô ta cả vậy mà Lương Y Thần chỉ mới gặp đã nhận làm chị dâu.
" Đây ngồi cạnh ta để ta ngắm nhìn con xem nào rất xinh đẹp lại có vẻ trưởng thành ta rất thích đi đường xa chắc đói rồi đúng không đợi một chút nữa rồi dùng cơm"
" Dạ từ nhà con tới đây cũng không xa lắm đâu ạ.
Con không biết bà thích gì nên con mua loại sâm này để biếu ạ ".
" Trời con bé này con tới là được rồi quà cáp gì chứ được rồi bà cũng cảm ơn "
" Còn đây là của chú và dì ạ mong là hai người sẽ thích.
Cũng thất lễ quá tôi không biết hai người thích gì nên tôi cũng không biết mua gì chỉ có thứ này "
Từ lúc cô vào cho tới anh vẫn lạnh nhạt không nhìn lấy cô một cái nhưng khi cô đưa quà gặp mặt anh chỉ liếc qua thấy hộp bánh mức xanh cũng không tỏ thái độ gì chỉ đáp " tôi không thích đồ ngọt cô cứ giữ lấy mà ăn "
Lương Y Thần cũng không vì vậy mà khó xử vậy thì Trần tiểu thư cứ nhận lấy nhưng chưa kịp đưa qua cho Trần Dĩ Hân thì anh đã nhanh tay đẩy lại về phía cô.
" Cô ấy dị ứng đậu xanh cảm phiền cô lấy lại dùm "
Hạ Anh thấy hành động dứt khoát của anh thì cũng mừng thầm trong bụng.
" Anh ấy không ăn thì để em thật không biết điều " Đường Vi Vi giật lại hộp bánh về phía mình.
" Còn đây là quà của em mong em sẽ thích " bên trong là một đôi giày thể thao.
" Sao chị biết em thích mà mua vậy nó là bản giới hạn đó em đã chờ mấy tháng nay rồi cứ tưởng sẽ không mua được em cảm ơn chị dâu em rất thích "
Cứ thế bữa cơm diễn ra nhưng chỉ có Đường Vi Vi là sôi nổi còn Đường Quân Vũ thì liên tục gấp thức ăn bỏ vào chén cô còn lại ai cũng im lặng người thì tâm như sóng cuộn nhưng mặt thì thờ ơ người thì tức giận nhưng phải kìm chế.
← Ch. 029 | Ch. 031 → |