Truyện:Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi - Chương 063

Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi
Trọn bộ 184 chương
Chương 063
Trời sinh ta tài tất hữu dụng
0.00
(0 votes)


Chương (1-184)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hoàng cung? Vạn hoa viên

Ngữ Diên thở dài hà hơi một cái đi cuối cùng, hôm nay tâm tình của nàng phi thường không tốt, thứ nhất, fan trung thành của nàng Tiểu Hương không đi cùng, bởi vì vị trí của nàng lại bị Kiều Kiều thay thế, mà vị trí của Tình Nhi thì bị Tuyết Ngọc thay thế, mọi người không cần cảm thấy kỳ quái, không phải yêu nghiệt kia không thương kỹ nữ nữa, mà nghe nói là bởi vì thay đổi nơi ở, Tình Nhi không thích ứng được nên sinh bệnh không dậy nổi. Cho nên hôm nay mới có Tuyết ngọc cùng Kiều Kiều xuất hiện một màn, nàng xem ra, khó trách hôm nay ánh mắt của sở yêu nghiệt nhìn nàng hận không thể xé nát nàng!

Thứ hai, là vì Cây Hoa Cúc muội muội đáng yêu cũng không đi, nghe nói đang bế quan vì chọn tú, ai, hôm nay chỉ có một mình nàng đi theo đại đội ngũ đi phía trước diễu hành, thật sự là nhàm chán, Hoàng thượng cùng các phi tử cũng tới không ít, nhìn các nàng ăn mặc diễm lệ, giống như là những đoá hoa thi nhau đua nở, mà nàng mặc trang phục bình thường nhất, chính là nàng thật không ngờ bởi vì nàng bình thường ngược lại có vẻ phá lệ xuất chúng.

Ánh mắt của nàng phiêu đãng chung quanh, hoàn toàn không lưu ý nhóm phi tử thiên kim nhìn bằng ánh mắt ghen tỵ, không có biện pháp, gương mặt của nàng thật sự là xinh đẹp quá mức xuất chúng, mà nàng lại không thích hoá trang, như vậy ngược lại càng có vẻ mỹ lệ thanh thuần, hơn nữa váy nàng mặc, ở nơi này, ngược lại giống như là tiên tử không nhuộm nước bùn.

Khổ nỗi Ngữ Diên không có để ý cách nhìn mọi người, Hoàng thượng hôm nay mời người không bằng một nửa lần trước, bất quá, nhân số cũng không thiếu vừa vặn có thể che khuất nàng ngáp, cũng vừa dễ dàng mời nàng Lạc Đan cũng không bị phát hiện.

"Cung Vương Phi thế nào lại đi ở cuối cùng?" Đột nhiên bên tai của nàng truyền đến một thanh âm ôn nhu, Ngữ Diên liền ngoái đầu nhìn lại, một giây sau, nàng ngây ngẩn cả người, Tô Dật?

Nàng ngoái đầu nhìn lại, làm cho Tô Dật cũng ngây ra một lúc, tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nhưng nàng như vậy làm cho người ta sợ hãi, bởi vì thật sự đẹp, xinh đẹp một cách chân thật, đôi mắt toả ra ánh sáng ngọc như sao lóe lên quang mang mê người, làm cho hắn một giây này bất chợt hoảng hốt, bất quá hắn liền hồi phục rất nhanh cười nói: "Làm sao vậy? Nhanh như vậy sẽ không nhớ rõ ta? Tại hạ Tô Dật, lần trước thời điểm Vương Phi biểu diễn ta ở dưới đài"

Ngữ Diên bị gây mê nhất thời đảo mắt qua, đúng như vậy, người nam nhân này chính là loại nàng thích, ôn ôn nhu nhu, lại không mất vẻ anh tuấn, hơn nữa là nam nhân đầu tiên làm nàng chảy nước miếng, một giây sau, nàng liền thay vẻ mê người tươi cười nhẹ nhàng nói "Ta tự nhiên nhớ rõ ngươi, ta gọi là Ngữ Diên" nàng cười đưa tay ra.

Tô Dật thấy bộ dạng nàng khả ái như thế, biết rõ nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng hắn vẫn như trước đưa tay ra cùng nàng cầm.

Ngữ Diên thấy thế cười cười, trời ạ, ông trời, ngươi rốt cục cũng mở mắt cho ta đây là một cái diễm ngộ sao?

"Như thế nào không đi theo?" Hắn cười cười.

Ngữ Diên nhìn lượng người đã muốn biến mất ở trong biển hoa, trong lòng nàng thầm nghĩ, không phải là ông trời an bài cho nàng cơ hội sao, vì thế nàng cười cười nói: "Ta hôm nay không phải thực thoải mái, quá nhiều người làm đầu ta choáng váng, nếu không hai người chúng ta cùng đi thưởng thức hoa được không?"

Tô Dật mỉm cười gật đầu, Ngữ Diên thấy thế liền trực tiếp lôi kéo tay hắn hướng biển hoa đi tới, Tô Dật thấy thế chính là nhẹ nhàng cười cười, đối với bộ dạng nàng thẳng thắn như thế, hắn cũng không so đo nhiều.

Ngữ Diên lôi kéo hắn quẹo trái quẹo phải cũng không biết đi tới nơi nào, dù sao chung quanh nhìn cũng không có đại đội kia, nàng cười đắc ý nhìn về phía Tô Dật, lại phát hiện ra hắn nhìn chằm chằm vào tay mình, theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, mới phát hiện tay mình đang lôi kéo tay hắn, một giây sau, nàng liền buông tay ra ngượng ngùng cười cười nói: "Ta...... Con người của ta chính là sảng khoái a"

Tô Dật cười nói: "Ta biết"

"Wow, hoa này đẹp quá nha" vì nói sang chuyện khác, nàng việc chỉ vào hoa hồng nói.

"Đúng vậy a, hoa này hương thơm cũng phi thường ngọt" thấy nàng nghiên cứu hoa, hắn cũng chuyên chú nói.

Ngữ Diên một bên vuốt hoa hồng một bên thầm nghĩ, Ngữ Diên đây là trời đưa cho ngươi cơ hội, ngươi trăm ngàn không thể mất đi a, tục ngữ nói, tận dụng thời cơ không thể để mất!

"Tô Dật......" Một lúc sau, nàng hái xuống một đóa hoa hồng thưởng thức hướng Tô Dật thở nhẹ.

Tô Dật quay đầu nhìn sang, Ngữ Diên thấy thế liền khẽ cắn môi, ánh mắt híp lại, Tô Dật thấy thế ngây ra một lúc, Ngữ Diên thấy hắn không có phản ứng, tiếp theo nàng nhẹ nhàng vung vẩy tóc, gió ah, đến đây một ít đi, để cho sợi tóc ta phiêu động đi!

"Ngươi không thoải mái sao?" Đột nhiên trong biển hoa truyền ra một thanh âm non nớt.

Ngữ Diên cùng Tô Dật đều ngây người nhìn xuống, theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy một tiểu nam hài mặc phi thường anh tuấn ước chừng khoảng năm sáu tuổi đứng ở chỗ này nhìn bọn họ.

Ngữ Diên nghe vậy cười cười xấu hổ: "Không thoải mái? Tiểu đệ đệ ngươi cho là ta không thoải mái sao?", hắn thật là đáng yêu đi, đây là đứa nhỏ nhà ai, còn nhỏ như vậy liền như thế tới đúng lúc a.

"Ngươi mới là tiểu hài tử, ta đã sáu tuổi rồi, đã không phải là tiểu hài tử" tiểu suất ca chu miệng kháng nghị.

Tô Dật thấy thế cười cười, "Dữ Dội Tư thiếu gia đi cùng Dữ Dội lão gia cùng đi sao?"

"Đúng vậy, bổn thiếu gia chính là cùng phụ thân đi, hai người các ngươi ở trong này làm cái gì?" hắn hỏi.

Ngữ Diên thấy thế cười nói: "A, ngươi không phải là đệ đệ của Dữ Dội Cây Hoa Cúc chứ?"

"Bổn thiếu gia chính là đệ đệ, ngươi như thế nào nhận thức tỷ tỷ của ta?" Dữ Dội thiếu gia khẩu khí hòa hoãn không ít.

"Tự nhiên, ta cùng tỷ tỷ của ngươi là hảo bằng hữu nha, đến đây cho tỷ tỷ hôn một cái" Ngữ Diên liền chạy tới cầm lấy hắn định ăn đậu hủ, không có biện pháp, hắn cư nhiên so với Cây Hoa Cúc còn đáng yêu hơn nha "Mơ tưởng, nam nữ thụ thụ bất thân ngươi không hiểu sao?" lúc nàng tới gần là lúc hắn la lên.

"Nhưng ngươi là tiểu hài tử ai, cũng không phải người lớn" Ngữ Diên bĩu môi nói.

Dữ Dội Tư nghe vậy cả giận nói: "Bổn thiếu gia nói không phải tiểu hài tử rồi, còn có, ngươi vừa rồi không ngừng đong đưa, lại gắt gao cắn môi, điều này chẳng lẽ không phải biểu hiện đau đớn sao? Ngươi đừng cho ta so với ngươi cái gì cũng không biết ngươi là bị làm sao"

Ngữ Diên đột nhiên thấy hứng thú nói"Nha? Vậy ngươi nói cho tỷ tỷ biết vừa mới là chuyện gì xảy ra?"

Dữ Dội Tư đắc ý cười nói: "Xin thứ cho bổn thiếu gia mạo muội, ngươi vừa mới biểu hiện chứng minh nguyệt sự ngươi tới rồi?"

"Nguyệt sự?!" Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, Tô Dật cũng thất thần, hắn làm sao có thể nói chuyện đó?

"Như thế nào? Bổn thiếu gia nói không đúng sao?" Hắn chu miệng cả giận nói.

Ngữ Diên cười cười xấu hổ, "Ách...... Ngươi có thể nói cho tỷ tỷ vì sao cho rằng như vậy sao?"

"Ách......" Tiểu suất ca đột nhiên đỏ mặt, hắn ấp úng nói: "Chúng ta trong phủ nuôi nha hoàn Như Hoa, nàng lần trước cùng Vương quản gia cũng giống ngươi vừa mới như vậy, sau đó, Vương quản gia cũng không biết sao lại thế, Như Hoa đã nói chuyện tháng sau, ta vừa vặn đi ngang qua mã phường nên ta nghe thấy được" hắn xấu hổ cúi đầu.

Ngữ Diên nghe hắn giải thích như vậy, trên đầu một cây hắc tuyến rớt xuống, trời ạ, ác ma Như Hoa đến tột cùng rót cho tiểu suất ca này bao nhiêu tư tưởng bất lương? Nghĩ tới ta mê người như thế. Nói như thế này lại thành đại di mụ (*) đến đây, Như Hoa ta rất bội phục ngươi rồi, có ngươi ở đây, hết thảy đều là mây bay!(*) đại di mụ: nguyệt sự

*****

Dữ Dội Tư thấy hai người bọn họ nhìn mình chằm chằm không khỏi cả giận nói: "Như thế nào? Bổn thiếu gia nói không đúng sao?"

Ngữ Diên nuốt một ngụm nước bọt nhìn về phía Tô Dật cười nói: "Ách...... Đồng Ngôn Vô Kỵ ha ha"

Dữ Dội Tư thấy nàng nhìn chằm chằm Tô Dật cười, không khỏi than thở một câu, "Háo sắc".

"Ngươi này tiểu thí hài" Ngữ Diên bất nhã lộ nói tục, tiểu thí hài này cũng không quy củ đi?

"Ngươi...... Ngươi nói tên ta là cái gì?" Tiểu suất ca kích động reo lên.

"Tiểu thí hài, chính là tiểu thí hài, ngươi xem ngươi còn mặc quần yếm tu tu xấu hổ" nàng cư nhiên đối với tiểu y phục của hắn cười cười nói.

"Ngươi...... Ngươi...... Người này háo sắc ta sẽ không bỏ qua ngươi, hừ" nói xong, tiểu suất ca vung áo tức giận rời đi khỏi đất thị phi này.

Ngữ Diên nhìn hắn thở phì phì rời đi, không khỏi cười cười, tiểu hài tử này một chút cũng không đáng yêu, ly khai là tốt nhất, như vậy sẽ không quấy rầy cuộc gặp gỡ lãng mạn bất ngờ của nàng.

"Tiểu hài tử nói chuyện không nên tưởng thiệt" Tô Dật đánh vỡ trầm mặc cười cười an ủi.

Ngữ Diên cũng cười cười gật gật đầu, lại vô ý thoáng nhìn trong biển hoa một nhóm tiểu Tinh Linh theo đóa hoa bên trong xông ra, nàng ngây ngẩn cả người, trời ạ, nơi này lại có nhiều tiểu Tinh Linh đáng yêu như vậy.

"Ngươi đang nhìn cái gì?" Tô Dật hỏi.

"A, Không...... Không có gì, ngươi đến phía trước tìm một chỗ ngồi xuống chờ ta được không, ta có chút việc " nàng ngượng ngùng cười cười, Tô Dật mỉm cười gật đầu cũng không truy vấn, rồi đi lên phía trước.

Thấy hắn ly khai, nàng liền tiến đến đóa hoa bên cạnh nhìn một đám nho nhỏ các Tinh Linh tay mang theo cái giỏ hoa nhỏ tựa hồ đang làm cái gì vậy, "Uy, các ngươi đang làm gì thế?"

Toàn bộ nhóm Tiểu Tinh Linh ngước mắt nhìn nhìn nàng, sau đó chỉ chính mình nói nói: "Ngươi nhìn thấy chúng ta?"

"Đúng vậy a, các ngươi đang làm cái gì?"

"Không nói cho ngươi" nhóm tiểu Tinh Linh túm lại không để ý tới nàng.

Ngữ Diên không ngại cười cười nói: "Ai, các ngươi cùng Hồ Điệp này nhận thức sao?"

"Làm gì?" Tiểu Tinh Linh mang theo vương miện tiểu quốc Vương hỏi.

"Ai, các ngươi nói với chúng nó, muốn chúng nó giúp đỡ chút được không, ta chờ thời điểm khiêu vũ xong khiến toàn bộ chúng nó bay đến bên cạnh ta như thế nào?" Nàng cười cười.

Tinh Linh tiểu quốc Vương nhìn nhìn nàng bỉu môi nói: "Ngươi cho là ngươi là Hương phi a? Cắt"

"Ai, ngươi có ý gì?" Ngữ Diên tức giận lôi cánh của hắn hỏi.

Các Tinh Linh thấy Quốc vương của mình bị túm liền toàn bộ bay tới, Ngữ Diên cười lạnh nói: "Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi nếu không giúp đỡ ta câu một kẻ ngốc, ta nhất định có bản lĩnh làm cho Hoàng thượng đem toàn bộ những đóa hoa hủy đi, cho các ngươi vô mật khả thái"

"Ngươi thật nham hiểm a" tiểu quốc Vương reo lên.

"Như thế nào? Độc nhất là lòng dạ đàn bà không biết sao? Giúp hay không giúp? Không giúp ta liền xé nát ngươi" nàng đe dọa.

"Không cần a, không cần a" các Tinh Linh lớn tiếng reo lên.

"Hắc hắc, không cần thế các ngươi hãy nói với Hồ Điệp, bằng không cũng đừng trách ta không khách khí" Ngữ Diên cười gian nói.

Tiểu quốc Vương bất đắc dĩ nói: "Được rồi, bất quá, có câu ta nghĩ nói cho ngươi biết"

Buông hắn xuống, nàng hỏi, "Cái gì?"

Tiểu quốc Vương bĩu môi nói: "Ta đã thấy qua háo sắc, chưa thấy qua người nào háo sắc như ngươi"

" Stop!" nói xong, hướng nàng lật ra một cái liếc mắt bĩu môi ly khai.

Ngữ Diên bĩu môi, không thèm để ý tới chúng nó mà là trực tiếp đi lên phía trước, không bao lâu liền tới bên người Tô Dật, hắn lúc này đang ngồi ở trên cỏ, hưởng thụ mùi hương trong biển hoa.

"Thơm quá nha" nàng đi đến bên cạnh hắn cũng ngồi trên mặt đất cười nói.

"Đúng vậy a, nơi này rất đẹp" Tô Dật nhìn biển hoa không khỏi ca ngợi nói.

Ngữ Diên chống cằm nhìn nhìn hắn, phát hiện hắn càng nhìn càng anh tuấn, trong lòng thầm nghĩ, muốn dùng tài hoa của mình để mê đảo hắn, vì thế, nàng ho nhẹ một tiếng nói: "Trong biển hoa này, ta bắt đầu ngâm thơ nhất thủ biểu đạt tâm tình của ta bây giờ"

Tô Dật trong mắt quả nhiên để lộ ra thần sắc mong đợi, nàng luôn làm cho người ta chờ mong.

Ngữ Điên thấy hắn trong mắt chờ mong, không khỏi tin tưởng mãnh liệt, nàng quyết định ngâm thơ, bình thường nữ chủ đều là sao chép câu thơ củangười khác, cũng không có sáng ý, mà nàng quyết định muốn sáng tác nhất thủ, cùng lắm thì cuối cùng áp vận liền sao chép một câu! Về phần khiêu vũ là bước cuối cùng!

"Đầu tưởng tượng ra một cành hoa tiên diễm, đừng nhìn là cách vách sân, hoa hồng cũng không lưu luyến gia đình, nhất cành hồng hạnh xuất tường đến" nàng lớn tiếng nói, hơn nữa phối hợp từng điểm từng điểm, hắc hắc, ý tứ này rất minh bạch, bất quá đi, không nên nhìn nàng là nhà người ta, kỳ thật nàng nghĩ ra tường, hắc hắc hắc!

"Xem ra, Vương Phi có quyết định ra tường?" Đột nhiên, phía sau bọn họ truyền ra một tiếng lạnh như băng chất vấn.

Hai người ngây ra một lúc, liền ngoái đầu nhìn lại nhìn lại, chỉ thấy một đội ngũ khổng lồ cũng không biết khi nào đã đi tới phía sau bọn họ, Dữ Dội Tư chỉ vào bọn họ đối với Hoàng đế nói "Hoàng thượng, là hai người bọn họ tránh ở trong biển hoa nói chuyện yêu đương"

"...... ?!" Thần mã? Này tiểu thí hài nói thần mã? Mặc dù là có chút ý như vậy, nhưng là trước mặt nhiều người như vậy, không phải hại nàng sao?

Sở Thiên biểu hiện ra bộ dạng nghiêm túc hỏi: "Các ngươi ở trong này làm cái gì?"

Ngữ Diên cùng Tô Dật liền đứng dậy, "Hoàng thượng.... . hoa viên của Ngài quá lớn, Ngữ Diên đi lạc đường, vừa vặn gặp được Tô công tử, sau đó chúng ta nghĩ đi tìm các người, nhưng hoa viên này quá lớn, chân của ta đi cũng không có tìm được, liền vừa vặn ngồi ở nơi này, sau đó...... Sau đó đột nhiên nghĩ đến ngâm thơ " nàng việc cười nói.

"Gạt người, ta đều có thể tìm được Hoàng thượng tại sao các ngươi lại tìm không thấy? Đại ngu ngốc" Dữ Dội Tư nói ra kinh người.

Ngữ Diên nghe thấy vậy trừng tròng mắt nhìn tiểu soái ca, nói tiếp ta liền xé nát ngươi, đại khái tiểu soái ca chưa thấy qua biểu tình hung ác, liền trốn ra phía sau nha hoàn không nói chuyện.

"Nếu như vậy, Vương Phi có thể giải thích một chút vừa rồi ngâm thơ có ý tứ gì?" Sở Hạo cười lạnh một tiếng, thề không bỏ qua nói.

Phía sau bọn họ các nhóm phi tử thiên kim đều vụng trộm che miệng cười cười, giống như là xem kịch vui.

"Ách......" Ngữ Diên ấp úng không biết nên nói như thế nào, làm như thế nào giải thích a, ngu ngốc đều có thể nghe ra là có ý gì rồi, còn muốn giải thích thế nào đây? Có thể tưởng tượng, hắn chính là muốn làm ình khổ sở, ta Mộng Ngữ Diên là loại người nào, há có thể cho các ngươi vừa lòng đẹp ý đâu?

"Vương gia, ta vừa ngâm thơ nhưng là có căn cứ, người nào cũng biết Kim Uyển ở Sở phủ cùng Cung thân uyển của Vương gia chỉ có cách một bức tường, ngài ở trong sân Lê Hoa không phải thăng quá đầu tường ta đây biên đến sao? Ta sở dĩ ngâm thơ như vậy rất có căn cứ nha" nàng ngẩng đầu ưỡn ngực nói, nha, tưởng chỉnh nàng? Không dễ dàng như vậy!

Sở Hạo nghe vậy giận nghiến răng nghiến lợi, biết rõ nàng không phải ý này, nhưng nghe nàng giải thích như vậy, hắn lại không phản bác được, Ngữ Diên thấy hắn nhịn tức giận xuống, nàng không khỏi nhíu mày đắc ý nhìn hắn, như thế nào? Tưởng chơi ta? Đến nha?

*****

Trải qua phong ba nhỏ này, vũ đạo của nàng cũng không biểu diễn được, vì thế mà buồn bực về tới phủ, lại không nghĩ rằng còn bị Sở yêu nghiệt làm cho nhục nhã một phen.

"Tiểu thư vui vẻ không?" Tiểu Hương vừa thấy nàng trở về vội vàng cười hỏi.

"Không vui" nàng trực tiếp than thở một câu liền đi vào trong.

"A? Vì sao thế?" Tiểu Hương đi theo nàng vào trong phòng, tuy rằng nàng hiện tại đang ở nơi rộng rãi, bất quá, nha hoàn chỉ có một mình Tiểu Hương như trước, không phải Sở Hạo không cho, mà là nàng cũng không cần, nàng không muốn người xa lạ hầu hạ.

Vừa trở lại trong phòng, Ngữ Diên bắt đầu trèo tường lật tủ, Tiểu Hương đi theo phía sau nàng buồn bực không thôi, "Tiểu thư người làm gì thế?"

"Đem đồ vật thu dọn xong rồi đào tẩu" nàng cũng không quay đầu lại mà nói.

Tiểu Hương ngây ngẩn cả người, "Nhanh như vậy đã muốn đi rồi? Nhưng chúng ta không phải vừa mới tới Kim Uyển sao?"

Ngữ Diên dừng động tác lại nhìn nhìn nàng liếc mắt một cái hỏi: "Ngươi có muốn đi theo ta không?"

Nàng gật đầu thật mạnh, "Tiểu thư ở đâu, Tiểu Hương liền theo hầu ở đó"

"Tốt lắm, chúng ta giờ Tý đêm nay cùng nhau thoát khỏi địa phương biến thái này" nàng quyết định nói, nàng không bao giờ muốn sống ở chỗ này nữa, ở nơi biến thái này rất mất hứng, nàng quyết định muốn chạy ra ngoài giang hồ, cái địa phương này cũng không có gì lưu luyến cả.

"Nha nha nha ngươi nghĩ muốn chạy trốn" ngoài cửa đột nhiên vang lên một thanh âm hùng hậu, làm Ngữ Diên cùng Tiểu Hương nhất thời giật mình.

"Ta...... Ta......" Bị bắt được thu dọn đồ đạc chạy trốn ngay tại hiện trường, nàng thật sự không biết nên nói cái gì.

"Tốt lắm, ngươi dám trốn ta chạy trốn" Béo lão nhân cả kinh nhất thời nói.

Ngữ Diên nghe thấy vậy cũng nhìn hắn nhất thời cả kinh, vì thế trực tiếp nói: "Đúng, ta muốn rời khỏi chỗ này, rời khỏi ngoại tôn biến thái của ngươi, như thế nào? Ngươi nghĩ đi nói cho hắn biết có phải hay không?"

Béo lão nhân nói gấp: "Đúng, ta là muốn nói cho hắn biết, bất quá...... Bất quá nếu ngươi mang ta cùng rời đi ..., ta liền không nói cho hắn biết" hắn đưa ra điều kiện nói.

"A?" Nàng cùng Tiểu Hương đều ngây người nhìn xuống, dẫn hắn cùng nhau rời đi?

Béo lão nhân cười cười nói: "Ngươi phải biết ta là muốn đi theo ngươi đi bắt quỷ, ta mới bắt có một lần, ngươi cũng đã đáp ứng muốn dạy cho ta, còn nữa, ngoại tôn của ta rất nghiêm khắc, chúng ta vừa đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy chẳng phải là rất tốt sao?" Hắn đã sớm cảm thấy đợi ở chỗ này thật nhàm chán nha.

Ngữ Diên nghe thấy vậy khóe miệng co giật vài cái, "Ngươi tính cái gì, ta mang theo lão nhân ngươi cùng nhau du sơn ngoạn thủy, người không hiểu được còn nói ta bị biến thái nha" nàng liếc mắt một cái.

Béo lão nhân nghe vậy thở phì phì hét lên: "Xú nha đầu ngươi đoán mò cái gì, không mang theo ta cùng đi, ta liền đi nói cho ngoại tôn biết, sau đó kế hoạch của ngươi không phải hỏng sao" hắn cười mờ ám nói.

"Tiểu thư......" Tiểu Hương liền nhẹ giọng la lên.

Ngữ Diên thấy thế hỏi: "Được rồi.. Được rồi, ta sợ ngươi, ngươi mang vàng nhiều chút, giờ Tý cùng nhau rời đi"

"Đồng ý" Béo lão nhân cười chạy về thu dọn đồ đạc, lại có thể đi ra ngoài, kỳ thật mấy năm nay hắn du sơn ngoạn thủy chẳng qua là nguỵ trang đi tìm tiểu sư muội mà thôi, tiểu sư muội kia đã thầm mến hắn nhiều năm, kỳ thật hắn cũng thích tiểu sư muội, nhưng là cha mẹ đã có hôn ước cho hắn, nên hắn chỉ có thể cưới nữ nhân cha mẹ an bài, tiểu sư muội không muốn hai nữ nhân cùng hầu hạ một tướng công, ngày hắn thành thân, liền một mình ly khai

Chính là nàng không biết, hắn cưới nữ nhân này nàng chỉ sinh hạ một nữ nhi sau đó liền đi đời nhà ma rồi (akak), mà hắn vẫn không có cưới thêm, cũng không có lòng thú thêm.

Vốn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ có tin tức của nàng nữa, lại không nghĩ rằng năm năm trước khi hắn gặp lại sư huynh nay đã tám mươi tuổi, hắn thương lão nói cho lão biết, tiểu sư muội năm nay vừa qua sinh nhật 70 tuổi, nàng vẫn đau khổ chờ hắn, 60 năm qua vẫn không có thành thân, hắn nghe thấy tin tức như thế chẳng lẽ không rung động sao? Nhưng hắn đã tìm khắp các nơi cũng không thể tìm thấy nàng, hiện tại hắn cũng tám mươi tuổi rồi, ngoại tôn càng không đồng ý cho hắn đi ra ngoài, nay có một cơ hội như vậy, hắn làm sao có thể để mất đi!

Hôm sau

"Cái gì?" Sở Hạo vỗ bàn tức giận chất vấn hạ nhân.

"Vương gia...... Này...... Đây là ở trong phòng Gia gia tìm được " hạ nhân tay chân run run đem thư đưa cho hắn.

"Ngoại tôn nhi, ngươi đừng bi phẫn, nương tử của ngươi trèo tường chạy trốn, ta nhìn thấy, nhưng ta cũng không ngăn cản, bởi vì ta cũng đi theo rồi, ngươi không cần tìm chúng ta đâu, dù sao ngươi cũng không thích nương tử của ngươi, ngoại công năm nay đã tám mươi rồi, không qua được vài ngày nữa, để cho chúng ta chạy ra ngoài giang hồ vui đùa đi, đúng rồi, ta sẽ tìm cho Diên nhi một nam nhân tốt, dù sao ngươi cũng không có tâm không thiệt tình đối với nàng, được rồi, không nói nữa, ta muốn chạy thật nhanh thu thập mọi thứ chạy lấy người rồi, bye bye " (y văn lời tác giả nha)

Sở Hạo nhìn tín thư của Gia Gia viết, tay không tự giác nắm chặt lại, nên giết chết xú nữ nhân kia, cư nhiên dám đem ngoại công của hắn chạy trốn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ

"Vương gia...... Chúng ta muốn hay không tìm......" gia đinh quỳ trên mặt đất run run hỏi.

"Không cần, các ngươi đi xuống đi" hắn đuổi tất cả hạ nhân đi, mang theo duy nhất một thủ hạ, Một Kiếm đi tới Cô Uyển, Một Kiếm chính là sát thủ giỏi nhất, tuy rằng không lợi hại bằng Sở Hạo, nhưng trước kia hắn ở trong võ lâm gây rất nhiều mưa gió, là một người chỉ nghe tin đã làm cho người ta sợ mất mật, nhưng hắn ở trong thế giới này chỉ có một chủ nhân đó chính là Sở Hạo, trừ mệnh lệnh của hắn ra kể cả Hoàng đế hắn vẫn lãnh mạc như sương.

Hai người thoải mái phóng qua tường vây đi tới Cô Uyển, đối với sự khác biệt của Sở Hạo, Một Kiếm cũng biết, hắn cũng biết Sở Hạo có thể nhìn thấy quỷ, tuy rằng hắn không nhìn thấy.

"Bạch Linh" hắn thở nhẹ một tiếng.

Một giây sau, một nữ tử mặc áo trắng tuyệt mỹ cầm lấy cây dù xuất hiện, nàng thật sự rất đẹp rất đẹp, cái đẹp của nàng một chút cũng không thua gì Ngữ Diên, chính là trên mặt nàng trắng nõn vĩnh viễn đều không có sắc hồng.

"Chủ nhân" nàng mỉm cười, liền như gió nhẹ mùa xuân làm cho người ta thực thoải mái, nàng đi đến làm cho Một Kiếm cảm giác được rõ ràng góc áo trên người đột nhiên theo gió nhẹ nhàng hạ xuống, khóe miệng hắn treo lên mỉm cười, bởi vì hắn có thể cảm giác được, nữ quỷ tên là Bạch Linh này nhất định đang ở ngay tại trước mặt của hắn.

"Đi theo ta " hắn không nói sự tình nói thẳng yêu cầu.

"Dạ" Bạch Linh ôn nhu trả lời, đối với hắn, nàng rất thích, phi thường phi thường thích, nhưng nàng cũng biết rõ người quỷ khác nhau, cho nên, phần yêu thích này nàng chôn thật sâu ở trong đáy lòng.

Sở Hạo đôi mắt thâm thuý phóng ra một tia sắc bén quang mang, Mộng Ngữ Diên ngươi thật to gan, nếu dám mang ngoại công cùng chạy trốn, bổn vương chắc chắn không bỏ qua cho ngươi!

Crypto.com Exchange

Chương (1-184)