Địch nhân tập kích
← Ch.022 | Ch.024 → |
Ánh trăng mở to hai mắt vui cười nhìn vào trong phủ vì hai người. Khi thì vì Sở Hạo lạnh lùng mà trốn vào trong áng mây mặt, khi thì vì nàng đáng yêu mà nhô đầu ra
Sở Hạo trong mắt vẫn che dấu suy nghĩ làm cho người ta không thấy được vẻ châm biếm của mình "Nếu Vương phi giải thích như vậy mà bổn vương còn so đo với nàng thì sẽ chẳng phải không có phong độ quân tử?"
Mộng Ngữ Diên nghe vậy vội vàng gật đầu, nghĩ rằng, ngươi mà có thể nghĩ như thế là tốt, không dám mong ước hơn!
"Vậy bổn vương không quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi" nói xong, vung tay áo trực tiếp rời khỏi nơi này, làm cho Mộng Ngữ Diên ngây ra một lúc, ý gì đây? Nói đến là đến nói đi là đi?
Nàng vẫn đứng nguyên một chỗ nhìn hắn biến mất ở cuối hành lang mới thả lỏng người, đi vào trong phòng.
Nhưng mà, nàng cũng không biết rằng Sở Hạo bây giờ đối với thân phận của nàng đã có phần hoài nghi. Có lẽ, hắn nên điều tra xem nàng có đúng là thiên kim Mộng tiểu thư của Mộng phủ?
Hôm sau
Mộng Ngữ Diên bởi vì việc tối hôm qua càng nghĩ càng tức giận dẫn đến mất ngủ nghiêm trọng, mãi cho đến trời tờ mờ sáng nàng mới đi vào giấc ngủ.
"Cốc cốc cốc" sáng sớm của nàng a ........
"Ai a, ầm ỹ muốn chết" Mộng Ngữ Diên đem chăn trùm lên trên đầu, không để ý đến người đáng ghét đang đập cửa.
"Tiểu thư là nô tỳ, Vân Sa" Vân Sa ở bên ngoài dùng sức nói.
Mộng Ngữ Diên nghe vậy hét lớn một tiếng, "Lăn vào đây"
Vân Sa ngây ra một lúc nhưng vẫn ngoan ngoãn mở cửa đi vào bên trong, Mộng Ngữ Diên nghe thấy tiếng rốt cục cũng ngồi dậy nhìn chằm chằm vào Vân Sa.
"Trên người đã có mùi hôi đâu, sớm như vậy tới làm cái gì?" Nàng hơi có chút bất mãn nói. Thật là, Cô uyển này như thế nào mà gần đây lại ầm ỹ như vậy.
Vân Sa nghe thấy vậy liền nịnh hót nói "Nô tỳ tới là muốn báo cho tiểu thư biết một chuyện " nói xong còn lộ ra nụ cười gian trá.
Ngữ Diên nghe vậy ngây ra một lúc, khóe miệng gợi lên vẻ tươi cười nói: "A? Chuyện gì?" Vừa nói vừa từ trên giường đi xuống.
"Tối hôm qua Vương gia đến chỗ tiểu thư, chuyện đấy đã truyền ra ngoài. Bên kia chủ tử Hương Uyển nổi giận, còn có Tình nhi tiểu thư mà bình thường Vương gia vẫn thích, nàng nghe thấy cũng không vui. Nô tỳ nghe được là các nàng muốn thừa dịp Vương gia buổi chiều làm việc ghé thăm người một chút" Vân Sa vuốt mông ngựa nói, phải biết rằng, nàng lần trước lặng lẽ nói ra một chút chuyện ngày đó, ai mà biết rằng nàng ta đã chịu không nổi. Điều này không khỏi làm cho nàng tin nàng ta thật biết yêu thuật.
Ngữ Diên cười cười "Thật không? Ghé thăm ta? Hay lắm, bản thân ta cũng muốn trông thấy nữ nhân của yêu nghiệt đến cuối cùng có bộ dáng như thế nào"
"Tiểu thư a, người phải cẩn thận nha, nhất là nữ nhân rất được Vương gia yêu thích. Tuy nói người mới chính là Vương Phi, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng nàng ta mới chính là Vương Phi, các nàng nhất định là sợ tiểu thư Đông Sơn tái khởi" Vân Sa nói gấp.
Mộng Ngữ Diên cười nói: "Ta chưa bao giờ qua Đông Sơn, tại sao lại tái khởi?" Bất quá trong lòng của nàng đã có chủ ý, hừ, bổn tiểu thư quyết định, hiện tại nàng muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình! Đến chỉnh nàng một cái, phải biết rằng nàng đã lâu không còn là tiểu thư nhu nhược rồi
*****
"Tiểu thư a, người cũng phải cẩn thận nha" Vân Sa nịnh nọt nói, nàng hiện tại cũng không dám đắc tội với yêu nữ này.
Ngữ Diên lạnh giọng cười cười, không ngại hỏi: "Tiểu Hương có khỏe không?"
Vân Sa ngây ra một lúc, nàng không nghĩ tới nàng ta đột nhiên hỏi đến chuyện của Tiểu Hương vội nói gấp: "Tốt lắm, Vân Sa một chút cũng không có làm khó Tiểu Hương, nô tỳ hiện tại ăn cái gì thì Tiểu Hương liền ăn cái đấy" nàng biết Tiểu Hương hiện tại được yêu nữ này yêu thích, nàng cũng không dám động đến một sợi lông của nàng ta.
"Được rồi, ngươi đi đi, ba ngày sau tới đây bắt đầu uống giải dược lần đầu tiên" nàng hạ lệnh trục khách, đối với nữ nhân này, nàng đến không có đến nửa điểm yêu thích.
Vân Sa thấy thế đành phải vội cúi người cáo lui.
Ngữ Diên thấy nàng vừa đi liền duỗi cái lưng mệt mỏi, nàng muốn xuống giường rửa mặt chải đầu. Mặc dù là Vương Phi thất sủng nhưng thức ăn cũng phải động tới, ít ra mỗi ngày đều có ngươi đưa tới. Sau một lát, nàng tùy tiện ăn một chút rồi lại nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
"Tỷ tỷ có ở đây không?"
Cũng không biết ngủ bao lâu, đột nhiên bên ngoài truyền đến rất nhiều tiếng ồn ào, nàng xốc màng lên, liền từ trên giường đi xuống, ra mở cửa, nàng nhìn thấy ngoài cửa có rất nhiều nữ nhân, mà trước mặt nàng là ba nữ nhân đều mang theo nụ cười nhợt nhạt, nhan sắc so với nàng kém gấp trăm lần.
Một màu lam, một hồng nhạt, một lục sắc, ba nữ nhân này bộ dạng cũng không xấu, lam cùng lục có chút khoa trương bởi vậy có vẻ phi thường tục khí (*) về phần nữ nhân mặc màu hồng nhạt đứng giữa so với hai người này đẹp hơn rất nhiều, mặt trái xoan, mảnh khảnh eo nhỏ rất giống với Lâm Đại Ngọc khuôn mặt lại không mất đi thanh lịch, không sai, nữ nhân này có mặt hàng, chính là trong mắt nàng ta nhìn nàng có tia khinh thường nhưng không làm cho hình ảnh của nàng giảm sút.
* tục khí: không có khí chất
"Bọn muội muội hôm nay cố ý sang đây xem tỷ tỷ " Tình nhi ôn nhu nói.
"Tuyết ngọc cũng tới nhìn xem tỷ tỷ sống như thế nào?" Lục y nữ tử che miệng cười nói.
"Kiều Kiều nghe nói nha hoàn của tỷ tỷ bị điều đi rồi, thật đáng thương nha" cô gái áo lam vẻ mặt tươi cười nói, một chút cũng nhìn không ra vẻ khổ sở.
Ngữ Diên cười nhạt liền từ trong phòng đi đến, " Tỷ tỷ ở chỗ này không có gì để tiếp đón các ngươi, đều ngồi ở đây đi" nàng chỉ vào chiếc bàn duy nhất ở trong phòng đối các nàng nói, sau đó liền ngồi xuống trước.
Tuyết Ngọc thấy thế chu miệng nói: "Tỷ tỷ, làm sao tỷ tỷ có thể ngồi trước, Tình nhi tỷ tỷ còn không có ngồi đâu?"
Ngữ Diên nghe thấy vậy nhíu mày nhìn về phía nàng, "Như thế nào? Ta không đủ tư cách ngồi trước?"
Tình Nhi thấy thế cười đắc ý, liền nói: "Đều ngồi xuống đi" nói xong, hai sườn phi hướng nàng liếc mắt một cái, đều ngồi xuống, Mộng Ngữ Diên trong lòng cười lạnh, Tình Nhi phải không? Quả nhiên quá phô trương nha!
Tình Nhi cười nhìn bọn nha hoàn nói: "Đóng cửa lại, các ngươi đều đi xuống đi" nàng muốn cho nàng ta biết ai mới là Vương Phi.
"Dạ" bọn nha hoàn nghe vậy liền đóng cửa lại, đều đứng ở bên ngoài chờ sai sử.
Cửa vừa đóng lại một cái, Bảy Đêm duỗi cái lưng mệt mỏi bên trong máu Linh Đang treo trên người nàng chui ra, tiếp theo liền ngồi ở cái ghế bên cạnh nàng, hà hơi một cái quay đầu nhìn về phía ba vị khách không mời mà đến.
← Ch. 022 | Ch. 024 → |