Buông nàng ra (1)
← Ch.081 | Ch.083 → |
"Rượu hoa đào này cũng không phải uống không, các ngươi thật là, khiến người ta nói cái gì cho phải đây!" Tr ong mắt phượng hẹp dài của Thuượng Quan Vân hiện lên một tia bất đắc dĩ, lắc đầu bật cười không thôi. Hắn thấy thân thể Sính Đình có chút lung lay, vội vàng ra hiệu Thính Vũ đỡ nàng ngồi lên ghế xong.
"Ai kêu lão nhân kia coi rượu như bảo bối mà giấu đi, không cho thì hắn liền uống chứ!" Sính Đình thì thầm trong miệng, lại bị thân mình Thính Vũ đè lại, trách mắng: "Đừng nhúc nhích, ngươi thế nào thành hai người rồi, Thính Vũ, ngươi biết thuật phân thân? Ngươi học khi nào hả? Ta cũng muốn bắt chước!"
Không thể nghi ngờ, nàng uống say rồi!
Thính Vũ đầu đầy hắc tuyến, đành phải phải ăn ngay nói thật: "Thuật phân thân rất dễ, ta còn biến thành yêu quái đâu!" Nói xong liền không chút lưu tình giật tay nàng ra, chạy nhanh đi pha trà giải rượu, như này không phải là con sâu rượu hay sao?
"A! Ngươi sẽ biến thành yêu quái gì, mau biến đổi cho ta xem." Sính Đình giữ chặt Thính Vũ không cho nàng đi, đừng bỏ ta mau biến đổi cho ta xem, Thính Vũ dở khóc dở cười, vội vàng chỉ Thẩm Y Nhân lừa nàng: "Tiểu thư nhìn xem, Y Nhân đang biến hình, tiểu thư đi tìm nàng đi." Quả nhiên thấy nàng đi quấy nhiễu Thẩm Y Nhân, Thính Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán một lượt, vội vàng đi phòng bếp pha trà.
Thượng Quan Vân ngồi trên ghế dựa, một tay chống cằm, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười nhàn nhạt, mắt phượng hơi xếch lên nhìn Sính Đình thật sâu. Hai má như trái đào theo kính phát, một đôi mắt như suối mùa xuân soi chiếu lòng người lạnh lẽo. Nàng vốn là vưu vật tuyệt sắc, lúc này một cỗ hương rượu dâng lên, hai má lúm đồng tiền của nàng liền giống như cánh hoa đào, con ngươi như mặc ngọc hơi hơi nheo lại, long lanh nước tựa như muốn nhỏ lệ, làn da trắng như tuyết, mặt mày tinh xảo, môi đỏ như son, không khỏi khiến người ta tim đập thình thịch.
Phương Tình sau khi tiến vào thì giống như người vô hình, trầm mặc không nói một lời, nàng cảm giác bản thân như là người dư thừa ở trong phòng. Rõ ràng nam nhân trước mặt là nàng biết trước, tình cảm huynh muội cũng khá sâu, nhưng hắn chỉ coi nàng như muội muội, không hề có ánh mắt thương tiếc, sủng ái mà thâm tình nhìn nàng, cho dù là liếc mắt một cái cũng thật tốt rồi! Nàng dù chết cũng có thể nhắm mắt. Nàng chậm rãi đứng dậy, đi về phía Sính Đình.
Sính Đình lôi kéo Thẩm Y Nhân, quấn quít lấy nàng, bắt nàng biến thành yêu quái, nhưng là nàng rất buồn bực, Thẩm Y Nhân chỉ mở to mắt mà không nói lời nào, giống như cái đầu gỗ, cũng không biến thân. Nàng không khỏi có chút nhụt chí, đầu óc choáng váng muốn ngất Quay người lại, lại thấy một nữ tử sâu kín nhìn nàng, sau đó không ngừng lắc lư đi đến trước mặt nàng, nàng có chút bị hù dọa, kinh ngạc nói:: "Ngươi, ngươi!" Nàng không biết nàng là ai, nghĩ nghĩ, vẫn nhìn về phía Thượng Quan Vân: "Thượng Quan Vân, đây là ai nha?"
Thượng Quan Vân ung dung cười, chậm rãi đứng dậy đi đến bên người các nàng: " Sính Đình, đây là muội muội của ta, Phương Tình, nàng ấy tới xin lỗi nàng."
"Tam tiểu thư, chuyện lần trước là ta sai rồi, xin Tam tiểu thư hãy đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta!" Phương Tình rất chân thành xin lỗi Sính Đình, sau đó áy náy hành lễ.
Sính Đình nâng bàn tay mềm mại xoa trán, nửa ngày mới nhớ ra, hình như là cô nương này và Tống Thải định bắt cóc nàng và Thính Vũ. Ngay sau đó nàng ngẩng đầu, muốn hỏi Phương Tình một chút vì sao phải bắt nàng. Nhưng nàng nhìn đôi mắt của Phương Tình lại không thể dời mắt, bên trong đôi mắt của Phương Tình thật xinh đẹp nha!
Thượng Quan Vân thấy Sính Đình xuất thần nhìn Phương Tình, có chút kỳ quái, không nhịn được thò tay quơ quơ trước mắt nàng, , thân thiết hỏi: "Làm sao vậy?"
Sính Đình xoay đầu lại nhìn hắn, cười nói: "Thượng Quan Vân, đôi mắt của muội muội ngươi thật đẹp."
"Đẹp?" Mắt phượng mị hoặc của Thượng Quan Vân nheo lại, lông mày không dấu vết khẽ giật mình, còn có người có đôi mắt xinh đẹp hơn đôi mắt của nàng sao? vậy mà lại khen ánh mắt của người khác. Vẻ mặt của hắn tự nhiên liếc nhìn Phương Tình một cái, thản nhiên nói: "Ừ, đúng là xinh đẹp." Ở trong mắt của hắn, không ai có thể hấp dẫn hơn nàng.
Thẩm Y Nhân vẫn không có động tĩnh cũng chậm rãi đi đến, nàng mắt cũng không nháy nhìn đôi mắt của Phương Tình nói: "Phương Tình, Dạ Hoa Lạc là gì của ngươi?"
Ánh mắt của Phương Tình có chút mờ mịt, nàng không biết ai là Dạ Hoa Lạc a? Vì thế hoài nghi mà nói: " Ta không biết Dạ Hoa Lạc nha! Hắn là ai?"
"Ngươi biết! Bên trong mắt của ngươi có một bông hoa tuyết rơi, cho nên Sính Đình mới nói đôi mắt ngươi rất đẹp." Thẩm Y Nhân nói khẳng định, lúc còn rất nhỏ nàng bị người đưa đến trước mặt một nam tử, nam tử kia gọi là Dạ Hoa Lạc, , từ đó về sau, Dạ Hoa Lạc liền tiến hành huấn luyện tàn bạo với nàng, cho nên nàng biết một số cuyện người khác không biết về Dạ Hoa Lạc. Ví như, thỉnh thoảng trong mắt hắn có cảnh giống như hoa tuyết rơi, thỉnh thoảng đôi lần không khí quanh hắn thực trầm lặng, hắn rất thích đứng dưới nền đất trong sơn động, còn có đầm nước, càng là chỗ âm u thì hắn càng thích. Rất lâu sau đến nỗi Thẩm Y Nhân cảm thấy hắn không giống như con người, nhưng lại không nói nên lời rốt cuộc hắn giống cái gì. Nhưng võ công của Dạ Hoa Lạc rất cao, cũng có trí thông minh tuyệt đỉnh, bằng không tại sao hắn còn trẻ tuổi đã tổ chức được Phiêu Hương các này cho sát thủ. Nói đến tuổi, lúc này Thẩm Y Nhân mới nhớ Dạ Hoa Lạc mười mấy năm vẫn như vậy chưa từng trưởng thành lên. Hồi nhỏ nàng thấy hắn đã hơn hai mươi tuổi, đêm hôm qua chạm mặt người kia cũng vẫn hơn hai mươi tuổi, nếu như đó là bản thân Dạ Hoa Lạc trong lời nói, vậy quả thật có thuật trú nhan a!
Thượng Quan Vân ưu nhã xoa nhẹ cái trán, thần sắc trên khuôn mặt tuấn mỹ có chút thận trọng, lông mày xinh đẹp của hắn nhíu lại, nhìn về phía Thẩm Y Nhân: "Hoa Lạc Phiêu Hương?"
"Ân!" Thẩm Y Nhân gật đầu, không do dự chút nào. Mấy ngày hôm trước ở trên đường chạm mặt nam nhân kia, ngoài giọng nói và tính cách không giống Dạ Hoa Lạc ra, những chỗ khác đều rất giống.
"Hì hì, Y Nhân, , ánh mắt của hắn cũng rất xinh đẹp nha, rất nhiều hoa a." Ở một bên Sính Đình cười hì hì, ánh mắt lại yên lặng nhìn chỗ sân bên ngoài không biết tên.
"Ai?" Thượng Quan Vân và Thẩm Y Nhân cả kinh thất sắc, nơi này là Yến Viên, do thân phận của Hiên Viên Húc, nơi này luôn bảo vệ nghiêm ngặt, người lảng vảng đừng hòng đi vào được.
Hai người đồng thời song song nhảy lên, giống như hai con diều hâu từ trong phòng vút ra, bay về phía sân ngoài, liền thấy một hắc y nhân (người áo đen) cao lớn bay vút ra ngoài Yến Viên mà đi, quả thật là đến vô ảnh đi vô tung, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của hắn nữa.
Hai người liếc nhau, thân hình thon dài cao ngất của Thượng Quan Vân xoay mình, thi triển khinh công đuổi theo hướng hắc y nhân rời đi, thật là đi như gió. Thẩm Y Nhân quay mình lại, vào trong phòng bảo vệ Sính Đình và Thính Vũ. Thế nhưng bước chân của nàng lập tức dừng lại, biểu tình trên mặt có chút khó thể tin, bởi vì trong phòng đã không còn một bóng người. Không thấy Sính Đình cũng không thấy Phương Tình, trong nháy mắt lòng của nàng giống như rớt vào hầm băng, thậm chí thân thể có chút run rẩy rất nhỏ.
Nàng làm sát thủ nhiều năm như vậy, sớm đã quên tư vị sợ hãi, chuyện run rẩy lại càng trước nay chưa từng có. Có thể ở dứơi mí mắt của nàng và Thượng Quan Vân mang người đi, người kia là ai? Là ai?
Thượng Quan Vân đuổi theo hắc y nhân sau một đoạn, cũng không thấy bóng dáng của hắc y nhân, bỗng nhiên giật mình suy nghĩ, đoán là chuyện xấu. Trong phút chốc hắn kiềm hãm thân mình trong nháy mắt hô hấp như sắp dừng lại, không chút do dự mà xoay người bay vút theo hướng cũ.
Thượng Quan Vân ngược gió lao về phía Yến Viên, đã trông thấy một bóng đen từ phía trước phi đến, tốc độ cực nhanh khiến hắn cảm thấy kinh hãi. Hắn tiếp một chưởng của bóng đen nọ, nhưng lại là vẻ mặt muốn đóng băng của Thẩm Y Nhân, trong lòng hắn chấn động, thầm kêu không tốt, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với Sính Đình phải không?"
Vẻ mặt Thẩm Y Nhân băng giá, lạnh lùng nói: "Uh, cả nàng và Phương Tình đều không thấy." Sau khi nàng biết mình bị mắc lừa, liền cẩn thận tìm kiếm đầu mối, dựa vào trực giác nhạy bén nhất của sát thủ, nàng thi triển khinh công đuổi theo phương hướng này được một đoạn, lúc trước còn có thể dần cảm giác được hơi thở của Sính Đình, đến sau loại hơi thở này càng lúc càng mờ nhạt, vậy mà bây giờ vài người các nàng giống như là hư không tiêu thất. Người này dám làm xằng làm bậy dưới mí mắt nàng, quả nhiên đã kích thích ý chí chiến đấu sục sôi ở bản thân nàng, huyết khí dâng trào, khiến nàng muốn buông thả tay chân đại khai sát giới.
Mắt phượng của Thượng Quan Vân hiện lên một tia sắc bén, mặt không chút thay đổi nói: "Chia nhau ra tìm." Từ "tìm" vừa dứt khỏi miệng trong nháy mắt hắn đã đi hơn trăm mét rồi.
Thẩm Y Nhân mím môi mỏng không trả lời, mà là đề khí nhún người phi lên, đi ra ngoài hướng ngược lại với Thượng Quan Vân.
"Sính Đình, trăm ngàn lần nàng đừng có việc gì." Trên mặt Thượng Quan Vân không biểu hiện, trong lòng lại hết sức hối hận, nếu Sính Đình lại xảy ra chuyện gì mà do Phương Tình gây ra, vậy hắn dù có hối hận cũng không kịp. Trong đôi mắt phượng sâu kín của hắn lóe ra tất cả đều là quang mang thịnh nộ, lòng nóng như lửa đốt thầm nghĩ nhanh tìm đuwojc các nàng một chút. Đột nhiên, đôi mắt hắn tinh quang chợt lóe, trên mặt đất một mảnh vải dệt nhỏ hấp dẫn ánh mắt của hắn, đó là một mảnh gấm có hình hoa mai, hôm nay hắn đã thấy Sính Đình mặc trên người.
← Ch. 081 | Ch. 083 → |