Vay nóng Tima

Truyện:Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Chương 062

Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc
Trọn bộ 142 chương
Chương 062
Lệ đầy tay áo xuân (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-142)

Siêu sale Lazada


Ánh mắt vương phi nhảy dựng, ngực như bị tảng đá ép, không thở nổi, rõ ràng, hành động và lời nói này của nhi tử không khác gì đánh vô mặt nàng. Nàng vừa định quát nhi tử đôi câu, vẻ mặt An Thân Vương nghiêm túc đưa tay ngăn nàng lại: "Trước truyền thái y tới xem một chút, sợ là độc trong cơ thể hắn vẫn chưa thanh trừ hết, nàng không thấy, mới vừa rồi hắn ói đến tê tâm liệt phế cỡ nào."

Vương phi đặt mông ngồi ở trên ghế, tinh thần giống như lập tức bị rút đi, lúc này nàng cũng không để ý cháu gái nhà mẹ đau lòng đến cỡ nào, chỉ không ngừng lầm bẩm "Bồ Tát phù hộ", Bồ Tát nhất định phải phù hộ con trai của nàng bình an vô sự!

Khắp phòng chỉ có Lâm trắc phi hầu hạ bên cạnh vương phi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nàng cũng lo lắng thân thể Hiên Viên Húc, tỷ muội Đinh gia đã không được như ý nguyện, cũng làm cho đáy lòng rất không phúc hậu của nàng vui vẻ một chút

Thành Phi Vũ, gần đây khách điếm Phong Vân dưới chân núi Thanh Diên làm ăn rất tốt, đầy ắp cả người. Vào ở đây đa số là giang hồ hào hiệp, võ lâm nhân sĩ, giá tiền phòng trọ tăng lên một bậc, vẫn có rất nhiều người cam tâm tình nguyện móc bạc ở đây, thậm chí có khả năng vì một gian phòng trọ mà ầm ĩ đỏ mặt tía tai, phát sinh chuyện đánh lộn đánh lạo.

Ông chủ khách điếm đếm bạc tới rút gân tay, chân run lên, mặt mày hớn hở vui mừng cười không thấy mắt. Nếu như mỗi năm làm ăn tốt như vậy, vậy hắn nhất định sẽ giống như Trình Giảo Kim—— chết cười!

Bên trong một tiểu viện phía sau khách điếm có mấy vị khách quý, viện rất nhỏ, nhưng bây giờ khách điếm làm ăn đắt như vậy, có thể bao được cái tiểu viện này, đó cũng là người Tài Đại Khí Thô rồi! Người móc bạc đài thọ chính là con trai của Võ Lâm Minh Chủ, Thanh Diên công tử, Thượng Quan Vân. Chắc chắn ba người Sính Đình cũng ở trong tiểu viện này

"Y Nhân, còn mấy ngày nữa mới tới đại hội võ lâm? Chúng ta phải chờ tới khi nào mới có thể rời khỏi nơi này đây?" Sính Đình đủ nhàm chán, chỉ có thể cầm một quyển du ký lật chuyển lung tung, dùng cái này giết thời gian.

Bọn họ vốn không muốn tiếp cận nơi náo nhiệt này, nhưng Thượng Quan Vân một đường đi theo bọn họ, bỏ cũng không xong, chết sống muốn thỉnh các nàng tới tham gia, hơn nữa nói nếu như các nàng không đến, chẳng phải là thất tín với Cốc lão đầu, làm người sao có thể như vậy chứ? Nói được phải làm được, nếu không sẽ là một vết nhơ trong đời!

Ba người bị nam tử giống như trích tiên thanh thanh đạm đạm, lại giống như bà bà huyên thuyên phiền không còn cách nào, chỉ cảm thấy bị vẻ tuần mỹ từ đầu đến chân của hắn tuấn mỹ lừa gạt. Thẩm Y Nhân cũng muốn tới đại hội võ lâm để tìm hiểu tin tức của cha mẹ một chút, mặc dù nàng không ôm ấp nhiều hy vọng, nhưng nàng sẽ tận lực đi thăm dò chuyện này. Cho nên ba người vẫn tới núi Thanh Diên, xem sự kiện võ lâm mười năm một lần này, coi như là thêm chút kiến thức, về sau cũng khoe khoang với người khác được

Đối với lời đề nghị của Thượng Quan Vân muốn mời bọn họ tới Thanh Diên sơn trang, các nàng đồng thanh kiên quyết cự tuyệt, chỉ chọn vào ở khách điếm Phong Vân gần Thanh Diên sơn trang. Mặc dù Thượng Quan Vân mấy lần bảo đảm, lấy năng lực của hắn, tuyệt sẽ không có người tiết lộ thân phận của Thẩm Y Nhân, nhưng cẩn thận có thể bắt thiên thu thiền, cẩn thận chèo thuyền đi được vạn năm, họ vẫn cẩn thận chút thì tốt hơn!

Thẩm Y Nhân nằm ở trên bàn sách, đang hao tổn tâm cơ trên giấy vẽ, nàng thuận theo gợi ý của Thượng Quan Vân đưa cho Sính Đình cái vòng kia xong, đột phá ý tưởng muốn thiết kế vài món trang sức đặc biệt, có thể ngắm cũng có thể làm đồ phòng thân. Nghe được âm thanh của Sính Đình, nàng suy nghĩ một chút, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Hai mươi hai tháng ba, không còn bao nhiêu ngày nữa đâu!" Nói xong đột nhiên nàng nói với Thính Vũ sợ nhàn rỗi nổi mốc đang lộng cái khung thuê hoa bên cạnh: "Đi mở cửa đi, mỗi ngày công tử lại tới một lần!"

Thính Vũ dí dỏm hé miệng cười cười, cất xong kim chỉ đứng dậy đi mở cửa tiểu viện

Vẻ mặt Sính Đình rối rắm, cắn đôi môi kiều diễm, lại tiện tay xoa xoa vành tai mềm nhũn, có chút tâm phiền ý loạn sờ sờ vòng vàng trên cổ tay. Trước kia nàng chính là một đại ngốc nghếch, còn một lòng muốn tác hợp hắn với Y Nhân, hiện tại nếu như nàng còn không nhìn ra tâm tư của Thượng Quan Vân, vậy nàng có thể đi nhảy núi Thanh Diên chết là vừa! Nhưng nàng hoàn toàn không có khả năng đáp lại tình cảm của hắn, nàng và Thẩm Y Nhân đã sớm quyết định xong, đợi sau khi đại hội võ lâm kết thúc bọn họ sẽ rời đi.

Năm xưa khi Thẩm Y Nhân làm sát thủ đã từng vì hoàn thành nhiệm vụ, đuổi giết một người ra tới biển khơi, cuối cùng giết chết người đó trên biển. Nhưng trong lúc vô tình nàng theo chiếc thuyền kia đi tới một hải đảo xinh đẹp, cư dân trên đảo đối đãi với người ngoài rất nhiệt tình, người dân cởi mở, trên đảo bốn mùa như mùa xuân, khắp nơi đều là hoa tươi nở rộ, bờ biển có bãi cát xinh đẹp, nhiều vỏ sò tinh xảo, phong cảnh như vẽ. Khi đó nàng liền quyết định sau này nếu không làm sát thủ, sẽ tới hải đảo giống như tiên cảnh này sinh sống

Sính Đình nghe xong rất mong chờ, những hình ảnh đó nàng chưa từng thấy qua, hiện tại nàng một lòng muốn nhanh chóng đi tới cái hòn đảo mê người kia, sau đó trải qua cuộc sống không giống như hiện tại. Nàng là người một lòng nhìn về phía trước, quá khứ chịu rất nhiều đau khổ, trải qua quá nhiều điều không vui, nhưng cuối cùng đều đi qua, hồi ức lưu lại cũng làm tổn thương nàng không dứt. Bây giờ nàng chỉ muốn đi khắp nơi, sau đó cùng Thẩm Y Nhân đến hải đảo kia sống quãng đời còn lại

Làm cho nàng cảm thấy hổ thẹn chính là Thượng Quan Vân, kể từ khi nàng đeo cái vòng tay đó lên, Thẩm Y Nhân và nàng nghĩ hết tất cả biện pháp cũng không lấy xuống được, bây giờ nếu như nàng muốn trả lại cho hắn, chỉ có thể chặt cánh tay xuống cho hắn. Loại cảm giác áy náy này làm cho nàng rất muốn nói với Thượng Quan Vân, bảo hắn không cần lãng phí thời gian trên người nàng, nhưng mà người ta chưa từng nói qua thích nàng hoặc là trực tiếp bày tỏ, nếu như nàng bày tỏ thái độ dửng dưng, vậy chẳng phải hai người cực kỳ lúng túng sao, ngay cả bằng hữu bình thường cũng không làm được nữa!

Thượng Quan Vân một thân trường bào màu xanh da trời, bên hông đeo một khối ngọc hoàn trong suốt, tóc dài đen bóng tùy ý dùng một cây trâm ngọc kéo lên, đi chầm chậm, giơ tay nhấc chân giống như rãnh rỗi đi dạo, tất nhiên là tiêu sái bất kham. Tay trái hắn xách theo bọc điểm tâm, tay phải xách theo một cái rổ nhỏ có vải bông che bên ngoài, có phần qua loa làm hỏng khí chất trích tiên hoàn mỹ của hắn, làm cho gương mặt lạnh nhạt của hắn có một chút hơi thở nhân gian

Hắn đi vào nhà, sau khi nhìn thấy hai người bọn họ gật đầu một cái, để điểm tâm trên tay xuống bàn. Sau đó hắn xoay người vội vàng đóng cửa phòng lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười yếu ớt, dưới ánh mắt kinh ngạc kỳ quái của ba người, để cái rổ nhỏ trong tay xuống dưới đất, tháo bông vải phía trên ra.

Tức khắc, một con tiểu hồ ly toàn thân trắng tuyết xuất hiện trước mặt các nàng, miệng tiểu hồ ly này nhọn hoắt, đôi mắt đen nhánh thật to đang quay tròn, càng lộ vẻ lanh lợi, chọc người yêu thích. Khiến cho người nào nhìn thấy cũng muốn đi tới ôm một cái, vuốt ve thân thể tuyết trắng bóng loáng của nó

"A! Thật đáng yêu!" Quả nhiên là Sính Đình trước hết vui mừng kêu lên, nàng lập tức nhấc váy ngồi chồm hổm xuống, đưa tay sờ tiểu hồ ly.

"Nó thật biết nghe lời, thật là trắng!" Thính Vũ cũng rất thích, vây quanh nhìntiểu bạch hồ khả ái này. Thượng Quan công tử sợ bọn họ ở khách điếm nhàm chán, ban đầu mang theo một con vẹt biết nói chuyện tới đây, lúc đầu bọn họ rất thích con vẹt kia, mỗi ngày không sợ phiền toái trêu đùa nói chuyện với nó, vừa mới bắt đầu con chim kia đều dùng con mắt đậu đỏ liếc bọn họ, thải đô bất thải họ. Không đầy hai ngày, sau khi cùng nó làm quen, họ mới phát hiện con chim này thật sự là rất thích nói chuyện, om sòm giống như lão thái thái miệng dài, chỉ cần không ngủ được liền bắt đầu nói xằng nói bậy, cuối cùng làm cho vẻ mặt tiểu thư khinh bỉ ném cho Thượng Quan công tử mang về. Sau đó hắn lại đưa tới một động vật nhỏ màu trắng, giống như con chuột mập, nhưng tiểu thư nhìn cái đuôi nhỏ dài bóng loáng của con vật kia có phần xa cách, ăn cơm không vô. Ngày thứ hai Thượng Quan công tử liền vội vàng mang vật nhỏ đi. Sau lại...... Sau lại lại đưa tới một con thỏ nhỏ, thật biết điều thật đáng yêu, tiểu thư và nàng nuôi nó tại một ngôi nhà nhỏ trong sân

"Ừm! còn rất khả ái." Thẩm Y Nhân đưa tay vuốt ve tiểu hồ ly lông xù, cái đuôi nhếch lên thật cao, có chút hăng hái nhìn vật nhỏ làm người vừa ý này, bây giờ nàng gần son thì đỏ, gần mực thì đen, chịu ảnh hưởng từ Sính Đình cũng bắt đầu thích không biết điều gì đó một chút rồi. A, rốt cuộc lần này Thượng Quan Vân đưa đồ tới, khiến cho giai nhân vui vẻ rồi, xem giai nhân cười nhiều chưa kìa!

Thượng Quan Vân miễn cưỡng tựa vào bên cạnh bàn đọc sách của Thẩm Y Nhân, sợi tóc màu đen rũ xuống đầu vai, mắt phượng hẹp dài khép hờ, cúi đầu ngưng mắt nhìn gương mặt tỏa sáng của Sính Đình, nhìn chăm chú vào nàng đang yêu thích không buông tay trêu chọc Tiểu Bạch Hồ, đột nhiên trong lòng ngực dâng lên một cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có, lúc trước vì tìm những quà tặng này đã tốn hao tâm huyết và tiền bạc thật sự là đáng giá rồi.

"Đúng rồi!" Tiểu Quan Vân đột nhiên mở miệng nói: "Hôm nay là ba tháng ba, dưới chân núi có hội đạp ca*, ta dẫn các nàng đi xem náo nhiệt được rồi!" Truyền thuyết ngày này là sinh nhật Vương Mẫu nương nương, cũng là ngày Vương Mẫu nương nương mở hội bàn đào.

*đạp ca: một hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát

"Ba tháng ba rồi sao?" Thính Vũ có chút kinh ngạc, lại sắp đến sinh nhật của tiểu thư rồi

"A! Ba tháng ba, thời gian quả thật qua nhanh! Ba tháng ba năm ngoái của chúng ta rất là náo nhiệt!" Giọng điệu của Thẩm Y Nhân như một lão thái thái nhớ lại chuyện xưa

Sính Đình sờ sờ tiểu hồ ly, cẩn thận suy nghĩ một chút, u oán nói: "Đúng vậy, ba tháng ba năm ngoái rất là náo nhiệt, lúc đó chúng ta đi qua một thành nhỏ ở Giang Nam, chỉ là sau khi rời khỏi cái thành nhỏ kia liền đụng phải lão bà bà của tỷ."

"Phốc xích!"

"Phốc!"

"Phốc xích!"

Mấy người nhớ tới tình cảnh hỗn loạn lúc chạy trốn, không khỏi đều thất thanh nở nụ cười. Bên tai ba người bọn họ dường như nhớ lại câu: tướng công! Đừng sợ...! Người ta rất dịu dàng!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-142)