Đối diện là hắc điếm
← Ch.050 | Ch.052 → |
Lừa bịp! Mấy món ăn này gần như ăn không đủ no còn phải tốn nhiều bạc như vậy? Đây không phải là coi bọn họ xem tiền như rác sao! Mọi người tức giận còn muốn cùng tiểu nhị lý luận một phen. Trong lúc bất chợt, một nhóm người từ dưới lầu vèo một cái xông lên lầu hai, cầm đao, cầm muỗng, còn có một cầm nồi, khuôn mặt từng người đều là khí thế hung hăng, đồng thanh gào thét: "Không đưa bạc còn muốn chạy, không có cửa đâu!" Thì ra là người làm và đầu bếp trong tửu lâu.
Thẩm Y Nhân nhìn dáng vẻ liều mạng của đối phương, không thể làm gì khác hơn là ảo não móc ngân phiếu ra để trả tiền. Ngay sau đó lệ rơi đầy mặt dắt mấy người già nua yếu ớt ra khỏi quán rượu, Minh Thượng Vân may mắn tránh được một kiếp vẫn đi theo phía sau, hắn biết trước nên một món ăn cũng không gọi
Mới vừa ăn một bữa nhưng mọi người vẫn đói không còn hơi sức, ủ rũ cúi đầu đi tới trên đường lớn. Thẩm Y Nhân rất không cam lòng quay người lại nhìn quán rượu một cái, lập tức giật mình lấy tay dụi dụi con mắt, trợn to hai mắt nhìn trên tấm biển ghi mấy chữ to "Ở trong là hắc điếm", lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống đất, trong miệng tự lẩm bẩm: "Cái miệng bà nội hắn, cũng chỉ một năm không lăn lộn trên giang hồ, liền khi dễ lão nương như vậy."
Sính Đình còn ngại đả kích nàng không triệt để, lặng lẽ mà lôi kéo ống tay áo của nàng, ngón tay nhẹ nhàng chỉ khách điếm đối diện, trên đó có mẫy chữ màu đen to đùng "Đối diện là hắc điếm".
Thẩm Y Nhân chịu đòn nghiêm trọng này, choáng váng liền muốn ngã xuống đất, Cốc Chi Thông dậm chân không thuận theo, lôi kéo áo cơm cha mẹ: "Lão già ta còn đói a? Ngươi cũng không thể ngược đãi người già, sẽ bị thiên lôi đánh! Chúng ta liên tục chiến đấu ở các chiến trường tửu lầu khác đi!"
Thẩm Y Nhân nhìn quần áo in mấy dấu ngón tay bụi, ngẩng đầu mắt lé liếc nhìn đầu sỏ gây nên, không khỏi đầy bụng chua xót. Lão nhân gia này, dù sao ông ta cũng ăn những món ăn đắt chết người kia rất nhiều, tội nghiệp các nàng một hớp cũng chưa từng cho vào miệng!
Cốc Chi Thông mặc kệ ánh mắt của nàng kiều mỵ động lòng người như thế nào, lão nhân gia hắn ánh mắt không tốt, nhìn không thấy, một mực dùng lực kéo nàng đi về hướng "Đối diện là hắc điếm"
Thẩm Y Nhân ngửa mặt lên trời thở dài: "Lão nương làm người xấu thì thuận buồm xuôi gió, muốn làm một lương dân lại khó như vậy, còn có thiên lý không?"
Đám người đứng ở cửa khách điếm "Đối diện là hắc điếm" thương lượng, có lòng tốt nhắc nhở đối diện là hắc điếm, đoán chừng chủ tiệm này nhất định là người thiện tâm đàng hoàng, vì vậy cũng yên lòng đi vào. Minh Thượng Vân rảnh rang ở một bên sờ sờ sóng mũi cao, trong mắt phượng hẹp dài hàm chứa ý cười thâm sâu, chậm rãi đi vào theo.
Tiệm này mặc dù rất nhỏ, nhưng trong điếm giản dị tự nhiên, bàn ghế cũng sạch sẽ, chỉ là khách nhân rất thưa thớt.
Tiểu nhị mặt thành khẩn đàng hoàng, đều khách khí lễ độ, không nhiệt tình làm cho người ta sợ hãi từ trong lòng giống tiểu nhị ca "Ở trong là hắc điếm", dĩ nhiên sau đó trở mặt hung ác cũng làm cho người ta kinh sợ.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Mọi người chẳng những mở mang kiến thức cũng đã có kinh nghiệm, sau khi ngồi xuống bên cạnh cái bàn tròn ở trong điếm, Cốc Chi Thông liền cẩn thận dò xét thực đơn, thấy giá món ăn hợp lý tiện nghi, hắn còn đặc biệt hỏi tiểu nhị giá tiền mỗi một món ăn.
Tiểu nhị ca không sợ người khác làm phiền giải đáp cho hắn, không hề có một chút nào bởi vì hắn mặc không phải áo gấm mà lấy khóe mắt khinh thường nhìn hắn.
Cốc lão đầu đang lúc bị hắc điếm làm tổn thương lòng tự ái bắt đầu nhận được chút an ủi, tài đại khí thô một tay chụp rất nhiều món ăn, cũng sai tiểu nhị mau mau đem lên, sau đó còn nhiệt tình chào hỏi kêu thư sinh Minh Thượng Vân tới ngồi chung, giống như hắn mới là chủ nhân mời khách.
Minh Thượng Vân tất nhiên biết nghe lời phải, ôn tồn nho nhã hướng mọi người chắp tay, vén vạt áo ngồi xuống, hắn dáng dấp khí độ bất phàm, động tác vén vạt áo cũng làm cho người ta vui mắt vui tai
Thẩm Y Nhân ngứa tay muốn đánh cực phẩm lão nhân một trận, nhưng nghĩ đến hắn không ngừng nhắc đến kim kê trứng vàng, vả lại hắn có bãn lĩnh khinh công thâm tàng bất lộ, liền cắn răng nhẫn nhịn, lúc này không vội, sẽ có thời cơ ném bỏ hắn
Sau khi tiểu nhị đem món ăn bưng lên, bọn họ xúc động vô cùng, lúc trước là vì sơ ý lơ là, không nhìn tên khách điếm đã tiến vào! Ngươi xem, khách điếm này thật trung hậu a! Mâm thức ăn rất nhiều, gà béo ú, không giống "Ở trong là hắc điếm" ngay cả Mãnh Long cũng chỉ là cây cải vàng vọt, thật sự là vô cùng chênh lệch! Nhìn ông chủ ở đây này, ông chủ của "Ở trong là hắc điếm" nên xấu hổ nhảy xuống Tây Hồ đi!
Mọi người một đường chạy trốn, lúc này cũng thật đói bụng, nhất thời Phong Quyển Tàn Vân, ăn kinh khủng. Ngay cả Sính Đình và Thính Vũ cũng vứt bỏ điệu bộ tiểu thư khuê cát, tốc độ ăn cực nhanh. Chỉ có Minh Thượng Vân thong thả ung dung nhai kỹ nuốt chậm, động tác vẫn ưu nhã mê người.
Cốc lão đầu sau khi ăn uống no nê, thõa mãn ợ một cái, lấy tay xoa cái bụng khoan khoái thở dài, nhưng ánh mắt long lánh trên gương mặt bánh bao của hắn dần dần mơ màng, chợt cắm đầu ngã quỵ ở trên mặt bàn ngủ thiếp đi.
Sính Đình vừa định tốt bụng gọi hắn một tiếng, quay đầu lại phát hiện những người khác cũng nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi. Nàng nhất thời hoảng hốt khẩn trương, có chút sợ hết hồn hết vía nhìn chung quanh, chuyện này rất là kỳ hoặc, tại sao mọi người ăn xong liền ngủ mất rồi hả?
Nàng có chút sợ hãi đưa tay vỗ vỗ Thẩm Y Nhân nằm ở trên bàn, lại phát hiện tốp năm tốp ba khách nhân trong quán đều đứng dậy, mấy tiểu nhị trước đó vẫn luôn bận rộn cũng từ từ vây quanh ở đây, mặt mũi ấm áp trung hậu của bọn họ đều bị thay thế bằng vẻ bất lương. Sính Đình ngạc nhiên nhìn những người này, tay thon dùng sức đong đưa Thẩm Y Nhân đang ngủ mê, lửa cháy đến nơi, mặt lo lắng kêu: "Y Nhân, mau dậy đi á... , không cần ngủ!"
Những người đó thấy vẻ mặt nàng gấp gáp, không khỏi hả hê cười lên ha hả, một người trong đó vỗ tay có chút nghi ngờ không hiểu hỏi "Mặc dù cô nương này có chút bớt, nhưng dáng dấp thật đúng là xinh đẹp a? Tại sao không bị hôn mê đây?"
Kể từ khi Sính Đình trốn ra khỏi kinh thành, mấy tháng qua bởi vì thể xác và tinh thần buông lỏng, chẳng những tính tình có biến hóa, thân thể cũng trổ mã cực nhanh. Mặc dù trên mặt còn lưu lại cái bớt, nhưng vóc người nàng gầy béo vừa phải, da thịt cũng nõn nà, chuyển động một tý, dáng người cũng uyển chuyển vô cùng, một cái nhăn mày một nụ cười, từng cử động, đều vô cùng ưu nhã tự nhiên.
"Đúng vậy a, tới tiệm chúng ta cho tới bây giờ không có một người nào không bị mê choáng váng, cái này cũng thật kỳ quái a?" Tiểu nhị ca cũng có chút hồ nghi.
Một tiểu nhị khác không nhịn được nói: "Mau đem mấy con dê béo này xuống, đợi lát nữa nói không chừng lại có khách tới cửa! Mọi người nhanh tay nhanh chân một chút, bắt lại lúc họ còn hôn mê."
Sính Đình thấy bọn họ to gan lớn mật, dường như xem nàng không tồn tại, cao một câu, thấp một câu thương lượng làm thế nào bắt bọn họ đi, thiệt thình cũng muốn choáng váng hôn mê. Nàng không cách nào có thể tưởng tượng được, không thể làm gì khác hơn là tiện tay quơ lấy đĩa thức ăn trên bàn hung hăng ném tới mấy người đàn ông kia, đập một phát chính xác, một người đàn ông nhất thời bị nàng đập bể đầu chảy máu.
Tình huống nguy cấp, vô cùng cấp bách, nàng cũng không để ý tới sợ hãi lo lắng, đáy lòng còn có chút đắc ý, nàng cũng không phải là một phế vật, rất có thiên phú luyện võ a! Vì vậy nàng vui mừng trái một đĩa đồ ăn, phải một tô canh, loạn thất bát tao hướng về những người đó đập một trận, nhân lúc những người kia tránh né, nàng mạnh mẽ đẩy một nam tử hung ác, nghĩ muốn vọt tới bên ngoài cửa điếm đi kêu người đến cứu. Chỉ là nàng chỉ có chút hơi sức không phải đối thủ của người ta, thoáng một cái đã bị người đàn ông bắt được bả vai, trong lòng nàng cả kinh, quay đầu lại hung hăng cắn một cái lên cánh tay của người đàn ông đó
"A!" Người đàn ông kia kinh thiên động địa kêu thảm một tiếng, không ngừng vẫy cổ tay bị nàng cắn chảy máu theo bản năng vung tay lên muốn đánh lên mặt nàng
Mắt thấy bàn tay của người đàn ông kia gần kề đến gương mặt mềm mại của Sính Đình, thời khắc nguy hiểm vô cùng, ba cây đũa trúc bất ngờ bắn nhanh tới đây, đánh văng ra bàn tay của người đàn ông đó không nói, đũa trúc còn xuyên thấu qua mu bàn tay của hắn
"A! Tay của ta." Người đàn ông kia thoáng chốc đau đớn khó nhịn, không khỏi kêu lên thảm thiết, thân thể to lớn bị lực đạo ghê gớm của ba chiếc đũa làm sặc ngã xuống đất không dậy nổi. Hắn khó tin nhìn bàn tay của mình bị tách ra vì cắm ba cây đũa trúc, máu tươi cũng tuôn trào ra ngoài, không có khí phách mắt trợn lên hôn mê bất tỉnh.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |