Trên Đường Nhìn Nhau
← Ch.029 | Ch.031 → |
Sắp đến Tết, khắp nơi trong kinh thành đều rất náo nhiệt, hai bên đường lồng đèn đỏ thật lớn treo cao, ở phố Trạng Nguyên các gánh xiếc đến từ khắp nơi dốc hết bản lĩnh ra lấy lòng khách xem, kiếm một mớ tiền trước khi chấm dứt năm cũ. Trong các tửu lâu khách có thể nói là vào ra không dứt, chưỡng quỹ ôm bàn tính lách cách không ngừng, tiểu nhị cũng hận không thể có thêm mấy cái chân.
Hoàng hôn, theo tiếng chiêng vang dội, một đội ngũ hơn ngàn người đi vào đường chính của kinh thành. Người đi đường nhanh chóng tấp vào hai bên lề.
Đi đầu đội ngũ là một nam tử tuấn mỹ mặc áo màu xanh ngọc thêu hoa văn lá liễu mây bay, trên mặt đang tràn đầy tươi cười ôn hòa, trong mắt lóe ra ánh sáng tự tin mang theo vài phần đắc ý.
Nửa tháng trước, hắn vẫn chỉ là đứa con thứ do một tiểu thiếp trong Kim Lăng Hầu phủ sinh ra bị đi đày ở xa, bất quá, sau lần biểu hiện vượt trội này, tin tưởng Hầu phu nhân, không sinh được con trai trưởng, sẽ tấu lên hoàng thượng, có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ chân chính trở thành trưởng tử của Kim Lăng Hầu phủ rồi.
Nghĩ tới dọc đường vô số cô nương trẻ đẹp nhìn mình thẹn thùng, khóe miệng Ân Dương Thiệu khẽ nhếch. Hắn tự nhận là phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, nếu không phải vận mệnh không tốt do tiểu thiếp sinh ra, làm sao phải ở ngoài ăn nhìêu đau khổ như vậy mới có thể trở lại kinh thành.
Đột nhiên, trên lầu một của tửu lâu, một nữ tử áo trắng hấp dẫn ánh nhìn của hắn. Nữ tử mang một khăn che mặt mỏng như cánh ve, lộ ra ấn ký hoa anh đào trên trán, như một đóa sen nở rộ thánh khiết vô cùng. Đôi đồng tử của nàng u nhiên sâu hút, mơ hồ mang theo ma tính, ánh mắt lưu chuyển, làm người ngẩn ngơ. Thấy nử tử nhìn về phía này, hô hấp Âu Dương Thiệu hơi ngừng lại, trong đầu nhất thời trống rỗng. Dần hãm lại tốc độ, làm đoàn người phía sau cũng chậm lại theo, cuối cùng hầu như nam tử có khuynh hướng dừng hẳn ở dưới tửu lâu.
Đây là cô nương nhà ai, thật giống như tiên tử lạc vào trần thế. Chẳng lẽ cô nương này cũng vì ngưỡng mộ mình nên mới xuất hiện ở đây? Nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng Âu Dương Thiệu có cực đại cảm giác ưu việt.
Trong Hồng Ngọc Lâu ở đối diện, hôm nay đã được vài vị quan bao hết, nên không tiếp đãi những khách khác. Chỉ có một khách duy nhất, đang ngồi ở vị trí đầu, một nam tử vô cùng tôn quý.
Trên đài trước mặt nam tử, cầm cơ đang khảy cổ cầm, tiếng đàn lượn lờ quanh quẩn trong sảnh, vũ cơ hát hay múa giỏi, bước nhảy phiêu phiêu.
Mấy vị quan trong tay bưng ly rượu được chế tác tinh xảo kính rượu nam tử, nam tử lại rất ít đáp lại, tựa như bị ca múa mê hoặc, nhìn phía trước không chớp mắt.
Nam tử áo xanh ngồi bên cạnh thầm nghĩ, nghe nói trong kinh thành có rất nhiều người yêu thích phong nhã, bất quá, là thật hay giả, thì không ai biết được.
Trên thực tế, nam tử mặc áo gấm đen ngồi ở vị trí đầu lúc này không phải như mọi người nghĩ là đang nhìn ca múa, mà là nhìn cảnh tưởng ở đối diện. Chứng kiến hai người nhìn nhau thật giống như nhìn người trong lòng, ly rượu trong tay nam tử nháy mắt vỡ vụn, khiến mấy người xung quanh thất kinh.
Cầm cơ và vũ cơ cũng chợt dừng động tác lại, sau khi thấy ánh mắt âm trầm của chủ phường thì té quỵ xuống đất. Theo quy định của Hoan Nhạc Phường, nếu không làm cho khách hài lòng thì liền không còn là nghệ kỹ đơn giản như vậy nữa, nghĩ đến mấy tỷ muội trong phường bị đưa đến thanh lâu, hai người sợ đến mặt không còn chút máu. Làm nghệ kỹ đã là cực kỳ bi ai, nếu rơi vào cái nơi đê tiện đó, còn không bằng chết đi cho rồi. Chỉ là vào nơi này đâu phải muốn chết là có thể chết, trong nhà vẫn còn người thân, họ có thể liều mạng, nhưng người thân thì sao, chẳng lẽ muốn chôn theo, nghĩ đến đây hai nghệ kỹ không khỏi đau buồn. Hôm nay được người mời tới Hồng Ngọc Lâu biễu diễn, nghe nói được thưởng rất nhiều bạc, hai người dĩ nhiên rất vui mừng. Còn ôm mộng làm tốt sẽ được quý nhân chuộc thân giùm, không ngờ lại họa lớn đến.
Tiết Thanh Trạch thấy vậy không khỏi lắc đầu một cái, hôm nay đúng là ra cửa không xem ngày rồi, rõ ràng mấy ngày nay tâm tình vị đại gia này rất tốt kia mà, sao trong chốc lát đã thay đổi rồi. Vô ý nhìn theo tầm mắt của nam tử, thấy cảnh tượng phía đối diện, liền sáng tỏ.
Ông trời ơi! Rốt cuộc đó là kẻ nào, không biết sống chết dám động thủ trên đầu thái tuế. Kể từ khi Tuyết Liên được đưa đến phủ thế tử, người này liền con sói cũng không cho đến gần nàng, huống chi hiện tại là một người, mà còn là một nam nhân, thật sự là muốn mạng mà.
Ở bên này, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau trong phút chốc, đoàn người chậm lại, dẫn đến một chút huyên náo, trong nhuyễn kiệu phía sau truyền đến âm thanh khàn khàn lại mang theo vài phần bén nhọn của một nữ tử.
"Âu Dương Thiệu, còn không mau đi, ta không muốn đứng ở chỗ này, nghe thấy không"
Nghe vậy, vốn muốn dừng lại nói chuyện với cô nương trên lầu, trong mắt Âu Dương Thiệu thoáng qua một chút ảo não, nhưng lại không thể không nghe theo lời của nữ tử, bởi vì tiền đồ sau này của mình đang nằm trong tay kẻ khác, nếu lúc này chọc người trong kiệu mất hứng, sẽ mang đến cho mình rất nhiều phiền toái. Con cháu Âu Dương gia cũng không phải chỉ có một mình mình, khiến bà cô này không hài lòng, mất còn nhiều hơn được.
Nhìn về hướng nữ tử kia vừa đứng, phát hiện đã không một bóng người, mang theo chút mất mác, Âu Dương Thiệu ra lệnh cho đoàn người tăng tốc đi tới.
Bởi vì đột nhiên tăng tốc, rèm của nhuyễn kiệu bị gió tốc lên. Từ góc độ trên lầu có thể thấy được trong kiệu là một nữ tử mặc y phục cao quý nhưng trên mặc lại có mấy vết roi, đang ôm chân ngồi chồm hổm, thấy rèm kiệu bị tốc lên, nữ tử hoảng sợ, nhanh chóng vươn tay kéo rèm lại, hình như rất sợ bị người khác nhìn thấy.
Đợi đoàn người biến mất ở một góc phố, nữ tử mặc y phục trắng mang khăn che mặt từ sau cột gỗ quán rượu đi ra, xuống lấu dưới lấy một bình rượu ngon lâu năm, nhảy lên con ngựa bờm đỏ, chạy về phía đông kinh thành.
Trong Hồng Ngọc Lâu, vốn đáp ứng lời mời đến thưởng thức ca múa, thấy nữ tử biến mất khỏi tầm mắt, nam tử đứng đứng phắt dậy, để lại một câu "Xin lỗi không tiếp được" rồi bay vọt theo hướng của nữ tử vừa đi.
Tiết Thanh Trạch nhìn ca cơ và cầm cơ mặt xám như tro tàn trước mắt, rất là đầu đầu, xem ra lại là mình phải thu thập tàn cuộc rồi.
← Ch. 029 | Ch. 031 → |