← Ch.52 | Ch.54 → |
Khoảng cách từ thành phố A đến thành phố C không xa, chỉ mất 2 giờ đi xe. Vừa đến thành phố C, cả người Bùi Anh không khỏi căng thẳng. Tống Nam Xuyên nhìn cô ngồi nghiêm chỉnh một bên, cảm thấy buồn cười: "Bộ dáng em khẩn trương hơn khi nhìn ah nữa."
Giọng Bùi Anh suy sụp nói: "Gặp phụ huynh nào mà không khẩn trương chứ, chờ về sau anh gặp ba mẹ em... Cũng không có gì căng thẳng nhỉ."
Đến phiên Tống Nam Xuyên gặp ba mẹ của cô, căng thẳng hình như vẫn là cô...
Tống Nam Xuyên nghe cô nói, phì cười: "Anh lại rất muốn gặp ba mẹ em."
Bùi Anh: "..."
Nhìn đi, cô gặp phụ huynh, Tống Nam Xuyên thì gặp ba mẹ của cô.
Hai người trò chuyện, ngược lại Bùi Anh mới buông lỏng một chút, nhưng đến lúc xe chạy vào cửa lớn nhà họ Tống, cô khẩn trương đến mức quên cả thở.
Nhà họ Tống so với khu nhà cao cấp của Tống Nam Xuyên ở thành phố A còn muốn lớn hơn, trong vườn được tu bổ chỉnh tề, thậm chí còn có một mô hình bể phun nước nhỏ.
Kỳ thật thời gian Tống Nam Xuyên ở nơi này cũng không nhiều, lúc đi học thì ngây ngốc ở nước ngoài, khi về nước, lại một mình chạy tới thành phố A. Nhưng mà nhà họ Tống vẫn có chút khí người, trừ ba mẹ anh ra, anh và chị dâu của anh cũng ở đây, còn có bảy tám người giúp việc.
Từ khi xe chạy vào thì Bùi Anh không nói nhiều nữa, Tống Nam Xuyên nắm tay cô, dịu dàng trấn an: "Đừng sợ, dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn bên em."
"Vâng..."
"Nào, cười một cái."
Bùi Anh nhếch miệng cười một cái.
Tống Nam Xuyên cười khẽ một tiếng: "Cười tự nhiên chút."
Bùi Anh dừng một chút, lại nhìn anh cười một cái. Tống Nam Xuyên cong môi nói: "Ừ, tốt hơn nhiều, giữ nụ cười này."
Nụ cười trên mặt Bùi Anh duy trì được hai giây, xe liền ngừng lại, quản gia chờ ngoài phòng bước đến, giúp Tống Nam Xuyên mở cửa xe: "Cậu chủ nhỏ, hoan nghênh trở về."
Tống Nam Xuyên cười, bước sang bên kia xe, giúp Bùi Anh mở cửa xe: "Anh Anh."
Anh vươn tay đến chỗ Bùi Anh, Bùi Anh có chút máy móc nắm tay anh, từ trên xe bước ra.
Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay của Tống Nam Xuyên khiến cô thoáng an tâm, quản gia đi theo sau lưng Tống Nam Xuyên, cũng lễ phép chào hỏi: "Chào Bùi tiểu thư."
Bùi Anh có chút ngoài ý muốn tại sao ông ấy lại biết mình, nhưng nghĩ đến mình cùng Tống Nam Xuyên scadal bay đầy trời, cô lại cảm thấy có thể hiểu được. Cô duy trì nụ cười trên mặt, nhìn quản gia khẽ gật đầu: "Chào ông."
Trong lòng Tống Nam Xuyên cho cô đánh 101 phần, dắt cô vào trong: "Được rồi, đừng đứng bên ngoài, ba mẹ tôi chắc ở trong nhỉ?"
Quản gia nói: "Đúng vậy, đang ở trong đó chờ cậu và Bùi tiểu thư."
"Ừ, trên xe có quà mà Bùi Anh chuẩn bị tặng họ, ông mau lấy ra đi."
"Vâng, cậu chủ nhỏ."
Quản gia lấy quà từ trên xe xuống, theo sau họ vào nhà. Tống Nam Xuyên một mực nắm tay Bùi Anh, điều này làm Bùi Anh yên tâm hơn chút.
Giày cao gót của cô giẫm trên sàn nhà trơn bóng, tiếng "Đạp đạp đạp" vang lên, tuy âm thanh không lớn, nhưng vào trong tai Bùi Anh lại có chút chấn động.
Trong phòng khách to ngồi rất nhiều người, đều nhìn về phía họ, Bùi Anh không nói gì, chỉ cố gắng giữ nụ cười trên mặt.
Tống Nam Xuyên nhìn thấy một vòng người ở phòng khách, lông mày khẽ nhíu lại. Anh chị hai thì coi như không tính, thậm chí ngay cả anh ba cũng chạy sang đây xem náo nhiệt, ha ha.
Anh dắt Bùi Anh bước vào phòng khách, giới thiệu với cô: "Đây là ba và mẹ anh."
Bùi Anh nhìn về phía họ, lộ ra nụ cười thân thiện đã luyện tập vô số lần: "Chào chú và dì."
Côcười dịu dàng chào hỏi xong, ba Tống chỉ chậm rãi gật đầu, không có nói thêm gì, ngược lại mẹ Tống lại cười nói với cô: "Chào cháu Bùi tiểu thư, nhìn ngoài đời so với trên TV còn xinh đẹp hơn"
"Cảm ơn dì, dì bảo dưỡng cũng cực kỳ tốt."
Khóe miệng mẹ Tống khẽ nhúc nhích, hình như còn muốn cùng Bùi Anh nói gì đó, kết quả Tống Nam Xuyên kéo Bùi Anh chuyển sang hướng khác, lại cùng cô giới thiệu: "Đây là anh hai và chị dâu, em trực tiếp gọi anh hai và chị dâu cũng được."
Cậu hai nhà họ Tống đang ngồi trên sô pha nhìn về chỗ anh, giọng nói của Bùi Anh truyền tới: "Chào anh chị hai."
"Chào em."
Chào hỏi xong, con dâu cả nhà Tống cười với Bùi Anh nói: "Bùi tiểu thư thật sự rất đẹp, khó trách em tư thích em như vậy."
Tống Nam Xuyên nhướng đuôi lông mày nói: "Em thích cô ấy không phải vì cô ấy lớn lên xinh đẹp."
"Ừ, cũng bởi vì cô ấy chân dài nha." Nói chuyện là anh ba nhà họ Tống, Bùi Anh vốn còn đang nghĩ về con dâu cả nhà họ Tống, quả nhiên phù hợp tiêu chuẩn thiên kim tiểu thư, kết quả là bị anh ta nói một câu hấp dẫn đi sự chú ý.
Lời của anh ba, anh hai ở một bên cũng cười, hiển nhiên đối bọn họ em trai là thích thật lòng.
Thấy Bùi Anh nhìn sang, anh ba không đợi cô chào hỏi, đã chủ động đứng lên, vươn tay về phía cô nói: "Chào em Bùi tiểu thư, anh là anh ba của Tống Nam Xuyên."
"Chào anh."
Bùi Anh cũng đưa tay ra, cùng anh nắm tay, không tới hai giây, tay đã bị Tống Nam Xuyên kéo trở về: "Tốt rồi, nắm tay gì đó, về sau em nhìn thấy anh ấy thì hãy cách xa anh ấy một chút."
"Em nói lời này anh không thích nghe, vì sao bảo em ấy cách xa anh chứ?"
"Không có gì, chỉ sợ đám bạn gái của anh hiểu lầm thôi."
anh ba: "..."
Anh trầm mặc một chút, quay đầu nhìn Bùi Anh nói: "Bùi tiểu thư, emđừng nghe em ấy nói lung tung, bâygiờ anh vẫn còn độc thân."
Tống Nam Xuyên giải thích cho Bùi Anh: "Những cô gái đó cũng chỉ là đối tượng để anh ấy vui đùa, cũng không coi họ là bạn gái thực sự, cho nên anh ấy vẫn còn độc thân."
Bùi Anh: "..."
Anh ba: "..."
"Khụ khụ." Anh hai ho hai tiếng, nhìn họ nói, "Được rồi, ba mẹ vẫn còn ở đây đấy."
Nghe anh em họ cãi nhau xong ba Tống hừ lạnh một tiếng, nhìn Tống Nam Xuyên nói: "Con cũng không tốt hơn thằng ba bao nhiêu đâu, từ khi đi khỏi thành phố C thì mỗi ngày đều lên trang đầu giới giải trí, phóng viên đã không biết trả bao nhiêu hệ liệt chuyện xưa rồi."
Tống Nam Xuyên: "..."
Nhưng mà anh ba chú ý nhất là: "Ba, đã nói đừng gọi con thằng ba mà!"
"Được rồi được rồi, bớt tranh cãi một chút, Nam Xuyên cùng Bùi tiểu thư từ thành phố A đến đây, cũng nên đói bụng rồi, bây giờ vừa đúng lúc, chúng ta ăn cơm trưa nào." Mẹ Tống hoà giải, mời mọi người đến phòng ăn dùng cơm.
Cùng Tống Nam Xuyên mỗi ngày đều ăn những món khác nhau từ khách sạn, một ngày ba bữa đều có người đặc biệt chịu trách nhiệm xử lý. Bởi vì hôm nay Tống Nam Xuyên dẫn Bùi Anh về, cơm trưa so với bình thường còn xa hoa hơn.
Lúc ăn cơm Bùi Anh thật cẩn thật nghe theo Tống Nam Xuyên dạy bảo, từ đầu tới đuôi đều bảo mình phải nhã nhặn, có ăn no bụng hay không thì đó là chuyện tiếp theo!
Mặc dù thật uất ức dạ dày của mình, nhưng thực sự chiếm được ấn tượng tốt của ba mẹ Tống Nam Xuyên. Mẹ Tống uống một hớp nhỏ trong bát nước canh, hỏi Bùi Anh ngồi ở bên cạnh Tống Nam Xuyên: "Bùi tiểu thư bình thường chắc bề bộn nhiều việc lắm nhỉ? Tôi nghe nói gần đây cháu còn là nữ chính của [Diễn Viên ]."
Bùi Anh gật đầu nói: "Gần đây thật sự rất bận rộn, nhưng mà công việc của bọn cháu cũng tương đối linh hoạt."
Anh ba ngồi ở đối diện cô, nhìn cô nhướng mày nói: "Anh nghe nói em PK rớt Lý Tư Tư cùng Nghê Bạch, mới có được vai chính này, thật lợi hại."
"Lần này là do nhân vật phù hợp, luận lý lịch mà nói, em còn rất nhiều chỗ phải học tập các chị ấy."
Chị dâu cười nói với cô: "Bùi tiểu thư quá khiêm tốn rồi, chị đã xem qua em diễn [Mùa Yêu Thương], em diễn rất tốt."
"Cảm ơn chị dâu." Bùi Anh cũng cười với cô ấy.
Đề tài này bị anh ba chạy một vòng, cuối cùng mẹ Tống lại vòng nó trở về: "Ba mẹ Bùi tiểu thư làm nghề gì? Tôi nghe Nam Xuyên nói trong nhà cháu còn có một em trai à?"
"Đúng vậy, em trai cháu vẫn còn đi học, vừa lên đại học năm tư, ba mẹ cháu chỉ là một công nhân bình thường."
Anh ba lại xen vào nói: "Không sao, mẹ chúng ta là mỹ nữ anh minh đại nghĩa, sẽ không có ý kiến về dòng dõi đâu."
Cuối cùng mẹ Tống trừng mắt nhìn anh: "Con nói nhiều thế, mẹ nói một câu sao con lại chen một câu vậy hả?"
Anh ba nhìn bà cười làm động tác kéo khóa miệng lại.
"Được rồi tất cả mọi người bớt cãi nhau đi, ăn cơm thì ăn cơm, có chuyện gì cơm nước xong nói sau." Ba Tống ra lệnh một tiếng, lập tức trên bàn cơm liền yên tĩnh rất nhiều.
Ăn cơm trưa xong, anh hai và chị dâu liền trở về phòng nghỉ ngơi, anh ba một mình lái xe ra ngoài, cũng không biết đi đâu. Ba Tống gọi Tống Nam Xuyên một tiếng, bảo anh cùng mình lên lầu. Tống Nam Xuyên nhíu mày, không yên tâm nhìn mẹ Tống cùng Bùi Anh ở lại phòng khách.
"Thế nào, sợ mẹ ăn mất Bùi tiểu thư sao?" Mẹ Tống cười như không cười nhìn anh. Tống Nam Xuyên nịnh nọt cười với bà, nói: "Con cảm thấy hai người đứng gần nhau thật giống chị em gái nha."
"Được rồi miệng con thật ngọt, mau cùng ba con lên lầu, Bùi tiểu thư ở cùng mẹ thì có gì lo lắng chứ?"
Tống Nam Xuyên vẫn không chịu đi ngay, ánh mắt vẫn rơi trên người Bùi Anh. Bùi Anh cong miệng nhìn anh nói: "Em không sao."
"Ừ." Tống Nam Xuyên khẽ gật đầu, nắm chặt bàn tay đang rủ xuống của cô, mới xoay người đi theo ba Tống lên lầu.
Mẹ Tống và Bùi Anh ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, mẹ Tống gọi người đưa tới vài món điểm tâm ngọt cùng một bình trà, rồi cùng Bùi Anh nói chuyện phiếm: "Cháu cùng Nam Xuyên quen biết thế nào?"
Bùi Anh nói: "Có lần cháu đi gặp đạo diễn, anh ấy đang cùng đạo diễn ăn cơm, chúng cháu cứ như vậy mà quen biết, về sau cháu lại nhận một bộ phim truyền hình, là do Hoàn Vũ đầu tư, anh ấy đến để kiểm tra hiện trường, lại gặp mặt lần nữa, rồi dần dần bắt đầu quen biết hơn."
"Thì ra là như vậy." Mẹ Tống khẽ gật đầu, vừa cười hỏi, "Lần đầu tiên cháu gặp Nam Xuyên, cảm thấy nó như thế nào?"
Nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên cùng Tống Nam Xuyên gặp mặt, Bùi Anh không kìm lòng nổi nở nụ cười: "Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, cảm thấy anh ấy đặc biệt thân sĩ, cũng hết sức tôn trọng phái nữ, khi đó trên bàn cơm mọi người đều có phân lượng đối với cháu, cháu cũng không dám tùy tiện gắp thức ăn. Anh ất đã tỉ mỉ phát hiện, còn liên tục giúp cháu chuyển món ăn đến trước mặt, mặc dù chỉ là chi tiết nhỏ, nhưng khi đó cháu rất cảm động."
Mẹ Tống cười nghe cô nói xong, mới hỏi: "Cháu cùng Nam Xuyên tình cảm rất tốt sao?"
"Vâng, cũng không tồi." Bị hỏi vấn đề này, mặt Bùi Anh quả thực nhịn không được hồng lên, thật ra cô muốn nói, như keo như sơn X trùng lên não ấy...
Nhìn thấy vẻ mặt Bùi Anh thẹn thùng, Tống mẫu giống như đã hiểu gì đó. Hai người trầm mặc ba giây, mẹ Tống từ ghế salon đứng người lên, nhìn Bùi Anh nói: "Cháu có hứng thú tham quan tham quan phòng giữ quần áo bí mật của tôi không?"
Bùi Anh có chút nghi hoặc, phòng giữ quần áo bí mật? Đó là gì?
"Đương nhiên, con rất vinh hạnh." Nàng dáng tươi cười ngọt ngào đối Tống mẫu đápCô cười ngọt ngào nhìn mẹ Tống.
← Ch. 52 | Ch. 54 → |