← Ch.37 | Ch.39 → |
Bộ phim truyền hình của Bùi Anh đóng máy, Tống Nam Xuyên liền chuẩn bị bắt đầu kế hoạch nghỉ dưỡng của mình.
Buổi tối anh hưng trí bừng bừng kéo Bùi Anh vận động một phen, mới thoả mãn mà đem vé máy bay đưa ra khoe khoang: "Vé máy bay anh đã đặt rồi, chín rưỡi sáng ngày kia, ngày mai em nghỉ ngơi thật tốt, thuận tiện sửa sang lại hành lý muốn mang đi."
"Được." Bùi Anh cầm lấy vé máy bay đến trước hai mắt lật xem, trong lòng mơ hồ có chút ít lo lắng, "Em ngồi máy bay sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Tống Nam Xuyên kỳ quái hỏi: "Vấn đề gì?"
Bùi Anh ngồi dậy, đem đệm gối đầu đặt ở sau lưng, nghiêng đầu nhìn Tống Nam Xuyên: "Em từ nhỏ đến lớn vận khí đều không thể nào tốt, nói ra đến khả năng anh cũng không tin, trước kia những chỗ em làm đều bởi vì các loại nguyên nhân mà đóng cửa."
Tống Nam Xuyên: "..."
Anh đột nhiên nhớ tới, tiểu Trương lúc trước ở trong tư liệu của Bùi Anh tựa hồ có viết qua, cô tiếp nhận công việc được một nửa thì đều bị gián đoạn.
Bùi Anh thở dài, nói: "Trước kia em có thi vào được nghành hàng không, nhưng là vì tiếng Anh quá kém không có thi đậu, Nhậm San San liên tục nói may mắn em không có thi đậu, nếu không ngày ngày đều có tai nạn máy báy."
Tống Nam Xuyên: "..."
Mặc dù anh là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng tổng hợp những việc Bùi Anh đã trải qua, anh không thể không thừa nhận thể chất của cô khả năng đã chiến thắng khoa học.
Nhưng lập tức bắt đầu chuyến du lịch mong đợi đã lâu, anh sao có thể ở loại địa phương này mà kinh sợ: "Em nghĩ quá nhiều rồi, ít nhất anh và em quen biế từ lâu tới nay, công việc của em đều tiến hành cực kỳ thuận lợi a."
Trừ việc bị anh quấy nhiễu.
Bùi Anh cũng cảm thấy kể từ gặp được Tống Nam Xuyên, trên người cô liền phát sinh không ít chuyện tốt, có lẽ anh chính là ngôi sao may mắn của cô: "Uh, em gần nhất vận khí quả thật không tệ, phim truyền hình cũng thuận lợi đóng máy, ratting cũng một đường tăng lên, nói không chừng đều là nhờ phúc của anh."
Tống Nam Xuyên cười cười nói: "Cho nên chớ suy nghĩ lung tung, hơn nữa căn cứ số liệu ghi rõ, máy bay là một trong những phương tiện giao thông an toàn nhất."
"Ừ!"
Bởi vì chuyến du lịch này Tống Nam Xuyên đã bắt đầu kế hoạch từ tháng trước, hiện tại đã rất ổn thỏa, Bùi Anh cơ bản không có gì để bận tâm cả, chỉ cần thu thập một chút đồ này nọ mình muốn mang đi là được.
Vừa đem kem chống nắng vừa mua cho vào túi hành lý nhỏ, di động đặt lên bàn liền vang lên. Bùi Anh đi tới nhìn thoáng qua, hóa ra là em trai cô gọi tới.
Em trai tìm cô có chuyện gì sao? Cô nghi ngờ nhíu mày, đem điện thoại tiếp nhận. Điện thoại vừa thông, cô còn chưa kịp mở lời, thanh âm tràn trề tinh thần phấn chấn thanh xuân liền theo ống nghe truyền tới: "Chị, em được nghỉ hè, em đến A thị thăm chị!"
Bùi Anh sững sờ, hỏi cậu: "Em khi nào thì đến?"
"Em hiện tại đã ở A thị!" Bùi Tu Nhiên ngồi trên xe taxi, hai mắt hướng ra phía ngoài nhìn quanh, "Em đang ngồi xe đi đến chỗ chị ở."
"A, chị đã dọn nhà." Bùi Tu Nhiên đột nhiên chạy đến A thị, Bùi Anh có chút ít trở tay không kịp, "Chờ chị đem địa chỉ mới gửi cho em, em bảo lái xe nhìn một chút."
"Được."
Bùi Anh cúp điện thoại, liền đem địa chỉ mới của mình gửi cho Bùi Tu Nhiên, là chỗ trước kia Trần Thắng giúp cô thuê, cô vẫn chưa trả lại phòng.
Mới vừa gửi đi xong, di động lại vang lên, lần này là mẹ của cô. Cô tiếp nhận điện thoại, hỏi: "Mẹ, có chuyện gì sao?"
"Tú Quyên à, Tu Nhiên đi A thị chơi, nó có gọi điện thoại cho con chưa?"
"Uh, vừa mới nói với con."
"Vậy là tốt rồi, nó thật vất vả mới đi A thị một lần, con nhớ chiếu cố nó thật tốt, dẫn đi chơi khắp nơi."
"Ừ..." Bùi Anh miễn cưỡng trả lời, cắt đứt điện thoại.
Em trai tới rất không đúng lúc, Bùi Anh trong lòng nhịn không được có chút lo lắng, cô phải nói như thế nào với Tống Nam Xuyên đây? Bọn họ đi du lịch không thể nào đem theo em trai cô cùng đi được, nhưng cô cũng không thể bỏ rơi một mình em trai ở A thị, nếu không cô cũng có thể tưởng tượng được mẹ cô sẽ phê phán cô thành cái dạng gì...
A a a cô quả nhiên vẫn là vận khí không tốt sao! Đổi vận cái gì đều là ảo giác!
Cô cất điện thoại, nhanh chóng thay quần áo, dự định đi trước đón đầu em trai. Tống Nam Xuyên ở dưới lầu bàn giao lại công việc cuối cùng với tiểu Trương, thấy Bùi Anh vội vội vàng vàng xuống lầu, liền hỏi: "Em đi đâu vậy?"
"Em đột nhiên có chút việc cần phải đi ra ngoài một lát, lập tức trở về." Bùi Anh không có nói cho anh biết Bùi Tu Nhiên đến, cô còn không biết em trai cô cùng Tống Nam Xuyên gặp mặt sẽ như thế nào, cô vẫn nên là đi trước gặp mặt em trai trước thì an toàn hơn.
Tống Nam Xuyên nhìn cô, lại hỏi: "Cần lái xe đưa em đi không?"
"Không cần, em tự mình đi là được rồi." Bùi Anh nói xong cũng đi ra ngoài, Tống Nam Xuyên nhìn bóng lưng rời đi của cô, khẽ cau mày lại.
Tiểu Trương suy tính một trận, hỏi anh: "Có cần người đi theo Bùi tiểu thư không?"
Tống Nam Xuyên lắc đầu nói: "Đợi cô ấy trở về thì hỏi sau đi."
Bùi Anh đi một đoạn đường, mới gặp được một chiếc xe taxi còn trống, hôm nay đường xá không tệ, đến căn hộ cô ở trước kia không có mất bao nhiêu thời gian.
Bùi Tu Nhiên bởi vì không có chìa khóa, sau khi đến vẫn luôn ở phía dưới đợi cô, Bùi Anh từ trên xe taxi xuống, cực nhanh đi đến: "Chờ lâu rồi sao?"
"Sắp nửa tiếng rồi." Bùi Tu Nhiên có chút ít không vui.
"Xin lỗi, xin lỗi." Bùi Anh ngước mắt nhìn nhìn cậu ta, cười nói, "Em có phải hay không lại cao hơn rồi?"
"F*ck một cm chị cũng nhìn ra được?" Bùi Tu Nhiên nói, hai mắt cũng đánh giá Bùi Anh, "Chị, em đều nói chị cao như thế không cần mang giày cao gót đi, chị như vậy ấp lực đối với Tống tổng không phải sẽ rất lớn sao?"
Đột nhiên nghe từ trong miệng cậu ta nhảy ra hai chữ "Tống tổng", Bùi Anh còn có chút không thích ứng, cô giúp Bùi Tu Nhiên cầm qua một cái túi, dẫn cậu ta đi vào trong tiểu khu: "Tống Nam Xuyên còn cao 1m87 cơ, chị đi giày cao gót cũng không có tới 1m8 a."
"Anh rể còn rất cao a, bộ dạng lớn lên cũng không tệ." Bùi Tu Nhiên cố ý dùng giọng điệu trêu đùa mà nói. Lông mày Bùi Anh nhướn lên, mới vừa rồi còn gọi Tống tổng, thời gian của một câu nói liền biến thành anh rể.
"Còn chưa phải là anh rể của em, không nên gọi loạn."
"Có quan hệ gì, dù sao sớm muộn gì đều phải thôi."
Bùi Anh không có lại cùng cậu ta tranh cãi vấn đề này, dẫn cậu ta vào trong thang máy. Bởi vì phòng để trống quá lâu không có người ở, mới vừa mở cửa ra, một trận bụi bặm liền đập vào mặt.
"Khụ khụ." Bùi Tu Nhiên bị ngạt thở ho khan vài tiếng, che miệng mũi liền lùi lại mấy bước, "Chị chỗ này là bao lâu rồi không có người ở vậy? So với ký túc xá của bọn em còn bẩn hơn."
"... Là có một đoạn thời gian không ở, chị lập tức quét dọn một chút là được." Cô gọi Bùi Tu Nhiên vào, đóng cửa lại. Bùi Tu Nhiên ở trong phòng dạo qua một vòng, cứ thế không tìm được một chỗ có thể ngồi. Bùi Anh giặt sạch tấm khăn lông, rồi lại vén lên vải trắng phủ lên trên ghế sofa, lại lau vài lần, kêu Bùi Tu Nhiên ngồi xuống trước.
Bùi Tu Nhiên chụp một bức ảnh với sofa, hỏi cô: "Chị sống ở đâu vậy?"
"Ách, chị cùng Tống Nam Xuyên ở cùng một chỗ."
Bùi Tu Nhiên nhìn cô một cái, nói: "Đều cùng người ta ở chung, còn không cho em gọi anh rể?"
Bùi Anh bị cậu ta nói đến sắc mặt đỏ hồng, hỏi: "Em như thế nào đột nhiên lại đến A thị vậy? Đều không nói trước với chị một tiếng."
"Em thi xong liền trực tiếp đến, muốn cho chị một kinh hỉ(niềm vui bất ngờ)."
"..." Bùi Anh trầm mặc một giây, mới hỏi, "Em dự định ở lại ở A thị bao lâu?"
"Ở lại nửa tháng đi, chị em chúng ta cũng đã lâu không gặp mặt, ồ đúng rồi, nói đến mới nhớ hiện tại chị đã là một đại minh tinh rồi a."
Bùi Anh nghe được hắn nói muốn lưu lại nửa tháng, cũng biết chuyến du lịch lần này khẳng định lại bị trì hoãn. Cô đi rửa sạch cái tay, cầm di động đi đến ban công: "Chị gọi điện thoại, em tự mình ngồi trước một lát."
Cô nói xong không quên đóng kín cửa ban công, mới gọi một cú điện thoại cho Tống Nam Xuyên. Điện thoại vang lên không đến hai tiếng, liền bị Tống Nam Xuyên tiếp nhận: "Anh Anh, chuyện gìvậy?"
"À, là thế này." Bùi Anh thật sự là cảm thấy có chút không tiện mở miệng, "Em trai em đột nhiên đến A thị, em vừa rồi vội vã ra ngoài, chính là tới đón nó."
Tống Nam Xuyên ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ một lát, mới hỏi: "Hiện tại hai ngườI đang ở đâu?"
"Ở căn hộ trước kia em thuê, nó nói nó muốn ở lại A thị nửa tháng, em khẳng định phải bồi nó..."
Sau khi nói xong cô có chút thấp thỏm chờ đợi Tống Nam Xuyên trả lời, cô biết rõ chuyến du lịch này Tống Nam Xuyên đã lên kế hoạch rất lâu rồi, hiện tại đột nhiên không đi được, anh khẳng định rất không vui.
Tống Nam Xuyên quả nhiên rất không vui, trong giọng nói đều mang theo oán khí: "Em trai em thật biết chọn thời gian, tính chuẩn lúc này mà đến?"
"Ách..."
"Cậu ta là một người lớn như vậy, em ném cậu ta ở A thị nửa tháng cũng sẽ không chết đói đâu?"
"... Như vậy không hay lắm đâu, nó dù sao cũng là em trai em." Không đi du lịch được, trong lòng Bùi Anh cũng thật đáng tiếc, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể trấn an tâm tình Tống Nam Xuyên trước, "Thực thực xin lỗi a, em cũng không biết nó lại đột nhiên đến, thực xin lỗi..."
Nghe thấy Bùi Anh đáng thương xin lỗi, Tống Nam Xuyên mềm lòng, anh bực bội thở ra một hơi, nói: "Bỏ đi, anh bảo tiểu Trương đem vé máy bay trả lại, chúng ta lần sau lại đi vậy."
"Uh, thực xin lỗi..."
"Đem lòng áy náy này của em để đến tối đi." Tống Nam Xuyên nói.
Bùi Anh: "......"
Loại thời điểm này cũng có thể giở trò lưu manh, giỏi lắm.
Cô tự đáy lòng cấp cho Tống Nam Xuyên một cái khen.
"Nếu là đón em trai em, sao vừa rồi như thế nào lại không nói với anh?"
"Cái này... Anh cũng biết người nhà của em có chút cái kia, em kỳ thật không phải rất muốn các người gặp mặt." Bùi Anh khó xử mở miệng, không gặp đến Tống Nam Xuyên bọn họ bất cứ lúc nào cũng nhớ kỹ đến tiền của anh, thực muốn gặp mặt, còn không biết sẽ nói ra cái gì.
Tống Nam Xuyên cười một tiếng: " Dù sao cuối cùng anh cũng phải cùng bọn họ gặp mặt, em yên tâm đi, anh nói trên thế giới này có thể đào(lấy) được tiền của anh chỉ có em."
Bùi Anh: "..."
"Như vậy đi, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, anh bảo lái xe qua đón hai người, anh đặt một phòng riêng ở Thiên Hạ Cư, mời em trai em ăn cơm trưa."
"Được, hiện tại em đi nói với nó." Bùi Anh cúp điện thoại, đẩy cửa kính ban công ra, đi trở về phòng khách. Bùi Tu Nhiên còn ngồi trên ghế sa lon, hình như đang chơi trò chơi trên điện thoại di động, nghe được Bùi Anh vào, đầu cũng không ngoảnh lại hỏi: "Chị gọi điện thoại cho ai vậy?"
"A, Tống Nam Xuyên nói mời chúng ta ăn cơm trưa, đợi tí nữa lái xe sẽ đến đón chúng ta."
Bùi Tu Nhiên ngừng lại động tác, sau đó để điện thoại di động xuống từ trên ghế salon đứng lên: "Anh rể mời ăn cơm á, vậy nhất định là bữa cơm thịnh soạn a! Còn có tài xế đến đón, người có tiền chính là có khí chất(dáng vẻ)!"
Bùi Anh suy nghĩ một chút, vẫn là nhịn không được dặn dò cậu hai câu: "Đợi tí nữa gặp anh ấy, em chớ nói năng linh tinh."
"Chị cứ yên tâm đi, em tự biết chừng mực."
Bùi Anh nhìn cậu ta vài lần, không có nói gì nữa. Chẳng qua bao lâu, lái xe của Tống Nam Xuyên đã đến, Bùi Tu Nhiên đi theo Bùi Anh xuống lầu, vừa nhìn thấy chiếc xe chờ ở bên ngoài liền giống như cơn gió chạy đến, thanh âm kích động có chút biến điệu: "Ông trời ơi, là Maybach 62s, chiếc xe này phải đến một ngàn vạn a(khoảng hơn 10 tỷ của mình hay sao ý)!!"
Cậu ta hưng phấn mà vây quanh xe dạo qua một vòng, lấy điện thoại di động ra nhét vào tay Bùi Anh: "Chị, mau chụp hình cho em! Em muốn chụp ảnh chung với chiếc xe!"
Bùi Anh cầm di động, nhìn về phía lái xe ở ghế lái: "Có thể chụp hình không?"
Lái xe gật đầu với cô: "Bùi tiểu thư cứ tùy ý."
"Thật tốt quá, mau chụp ảnh, chụp thềm nhiều mấy tấm, em muốn đăng lên Weibo, ghen tị chết bọn họ ha ha ha ha!"
Bùi Anh chụp cho Bùi Tu Nhiên ba tấm, liền trả điện thoại cho cậu. Kéo lên xe, cô có chút ít xin lỗi nói với tài xế: "Thật ngại quá, em trai tôi vẫn còn đang đi học, chưa thấy qua nhiều việc đời."
Lái xe lễ phép trả lời cô: "Bùi tiểu thư quá khách khí rồi."
Bùi Anh mím môi cười cười, ở bên cạnh Bùi Tu Nhiên đã hoàn toàn đắm chìm trong mấy bức ảnh chụp mình cùng Maybach: "Ông trơi ơi, quả thực quá oách! Mình thế nhưng ngồi Maybach 62s!" Cậu ta nói xong, tay lại giơ điện thoại lên đối diện, thay đổi góc độ chụp mấy tấm ảnh tự sướng.
Dọc theo đường đi cậu ta đều hưng phấn giống như con khỉ vậy, đến Thiên Hạ Cư còn không đành lòng chịu xuống xe. Bùi Anh thật vất vả mới đem cậu ta kéo ra, vừa đi vào đại sảnh, cô tiếp tân xinh đẹp đứng ở cửa liền cười nói với cô: "Xin chào Bùi tiểu thư, Tống tiên sinh đã đến, tôi mang mọi người đi lên."
"Được, cảm ơn." Bùi Anh kéo Bùi Tu Nhiên đang còn hết nhìn đông tới nhìn tây, đi thang máy đến phòng riêng. Đi tới cửa tiếp khách cô lễ tân liền dừng lại, gõ cửa hai cái, nói vào bên trong: "Tống tiên sinh, Bùi tiểu thư, bọn họ đã đến."
Cô ấy nói một cách thuần thục có huấn luyện rồi đẩy cửa ra, đối Bùi Anh làm một cái tư thế xin mời.
Không đợi Bùi Anh đi vào, Bùi Tu Nhiên không thể chờ đợi được liền xông vào. Tống Nam Xuyên một mình ngồi ở bên trong, thấy cậu ta đi vào, liền khẽ vuốt cằm cười với cậu ta.
Bùi Tu Nhiên bước đi đến bên cạnh anh, sùng bái nhìn anh: "Anh chính là anh rể đi! Xin chào, xin chào, em gọi Bùi Tu Nhiên, là em trai Bùi Tú Quyên."
Bùi Anh: "......"
Nhất định phải ở thời điểm này gọi tên khai sinh của cô ra sao!
Tống Nam Xuyên đứng lên, cùng cậu ta bắt tay, Bùi Tu Nhiên lại kích động nói: "Em vừa mới nhìn đến chiếc Maybach của anh, quả thực quá oách, anh rể, anh chính là thần tượng của em a!"
Mặc dù Tống Nam Xuyên không hẳn là hết sức thích cái "Em trai" này, nhưng cậu ta mở miệng một tiếng anh rể, còn gọi anh đến thập phần lọt tai. Anh đối Bùi Tu Nhiên cười cười, nói: "Anh còn có một chiếc Lamborghini cùng Ferrari."
Con mắt Bùi Tu Nhiên sáng lên: "Anh rể, anh có thể cho em mượn một chiếc lái thử không?"
Bùi Anh nhíu lông mày gõ cậu ta một cái, Bùi Tu Nhiên dường như hoàn toàn chưa tỉnh, hai mắt vẫn sáng long lanh nhìn chằm chằm Tống Nam Xuyên. Tống Nam Xuyên vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nhìn cậu ta hỏi: "Cậu có giấy phép lái xe không?"
"Em đang định kỳ nghỉ hè này thì đi thi!"
"Vậy chờ cậu thi đậu rồi nói sau vậy."
"Cảm ơn anh rể!"
Tống Nam Xuyên nhếch khóe môi, không có đáp lại cậu ta, ngược lại kéo Bùi Anh ở bên cạnh mình ngồi xuống: "Anh gọi rất nhiều món ăn em thích, đợi tí nữa ăn nhiều một chút."
"Uh, được." Bùi Anh ngẩng đầu nhìn Bùi Tu Nhiên còn đang ngốc nghếch đứng ở một bên, nói với cậu ta, "Em cũng ngồi xuống đi."
"A, Được."
Bùi Tu Nhiên kéo ra cái ghế ngồi xuống, cuối cùng Tống Nam Xuyên chuyển hướng ánh mắt nhìn về phía cậu ta: "Thật ngại quá, bởi vì không biết rõ cậu thích ăn cái gì, cho nên tôi gọi đều là món chị cậu thích ăn."
"Không sao đâu, khẩu vị của em và chị rất giống nhau!"
Tống Nam Xuyên cười một tiếng: "Vậy là tốt rồi."
"Anh rể a, anh là làm cái gì vậy, sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?"
"Không có gì, chỉ là là làm ăn nhỏ thui."
"Anh rể anh đừng đùa em, anh như vậy mà là làm ăn nhỏ sao, vậy thì thế nào mới gọi là làm ăn lớn chứ." Bùi Tu Nhiên cầm lấy ly trà trong tay uống một ngụm trà, có chút bất ngờ khen ngợi nói, "Trà này không tệ a!"
Tống Nam Xuyên nói: "Uh, Bích Loa Xuân."
"Oh." Bùi Tu Nhiên lại uống một ngụm, tiếp tục hỏi, "Anh rể, anh dự định khi nào thì cùng chị em kết hôn vậy?"
Tống Nam Xuyên nhìn nhìn Bùi Anh ngồi ở bên cạnh mình, cười nói: "Này phải xem cô ấy khi nào thì nguyện ý gả cho anh."
Bùi Anh trừng mắt liếc anh một cái, giọng nói Bùi Tu Nhiên lại truyền tới: "Không phải là em thúc giục hai người a, hai người thật sự nên quyết định chuyện này đi, bà con bạn bè thân thích ở quê đều biết rõ hai người ở cùng một chỗ."
Tống Nam Xuyên gật đầu không lên tiếng, Bùi Tu Nhiên còn lải nhải: "Đến lúc đó anh rể định làm tiệc cưới như thế nào? Nhất định phải đến nhà chúng ta..."
Bùi Anh cuối cùng không thể nhịn được nữa hỏi: "Tu Nhiên, em cuối kỳ thi cử như thế nào?"
← Ch. 37 | Ch. 39 → |