Tình xưa khó dứt
← Ch.61 | Ch.63 → |
Liễu Nham cảm giác vô cùng nhàm chán, ánh mắt mọi người đều bị sứ giả Tây Ninh hấp dẫn. Không thể không nói, nữ tử kia quả thật là nhân vật tài năng hơn người, ngẫu hứng có thể làm thơ vịnh từ, có thể thấy được nàng có tài hoa trác tuyệt. Liễu Nham thấp giọng hỏi Mặc Lăng ở bên cạnh: "Tỷ quen sứ thần này sao?"
"Nghe Tam Hoàng Nữ nhắc qua, là Thế nữ của Nhân Vương Tây Ninh " Trong giọng nói của Mặc Lăng có sự khâm phục nhè nhẹ: "Nghe nói con nối dòng của Tây Ninh khá đơn bạc, Nữ Hoàng Tây Ninh chỉ có một muội muội là Nhân Vương. Nữ hoàng Tây Ninh đến nay không có con nối dòng, mà Nhân Vương cũng chỉ có một nữ nhi này. Nữ hoàng Tây Ninh rất coi trọng người cháu ngoại này, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ thế nữ Nhân Vương tương lai sẽ kế thừa đại thống."
Nữ Hoàng tương lai của Tây Ninh? Liễu Nham kinh ngạc nhìn lại, tinh tế đánh giá, vừa vặn gặp phải ánh mắt Thế nữ Nhân Vương đảo qua. Liễu Nham cảm thấy vô cùng quỷ dị, tuy không phải ác ý, nhưng luôn có cảm giác vui sướng khi người gặp họa. Trong lòng khẽ run, chẳng lẽ mình cùng nàng ta có mối quan hệ nào sao?
Thế nữ Nhân Vương nhìn thấy Phượng Anh Tư (tên của Liễu Nham ở Tây Ninh Quốc) quả thực rất vui vẻ, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được nữ nhi của Hoàng di, mình cũg có thể bỏ xuống gánh nặng kia. Haha, ngai vàng Tây Ninh, tạm biệt. Nếu Liễu Nham biết trong lòng nàng nghĩ vậy, nhất định vô cùng kinh ngạc.
Dời ánh mắt, Liễu Nham nhìn về phía người đang ở một bên phẩm trà ngắm hoa cùng đám nam tử, Quân Lưu Niên cô độc ngồi một bên. Tuy biểu tình không thèm để ý, lại làm cho tâm Liễu Nham khó chịu cực kỳ. Thiếu gia Quân phủ tuy có thân phận cao quý, nhưng lại trở thành điển phạm của kẻ không tuân thủ phu đức trong miệng mọi người, nam tử khác đương nhiên sẽ không muốn kết thân với hắn.
Lúc này một cung thị đi vào bên cạnh Quân Lưu Niên nói nhỏ với hắn, hắn liền đi theo phía sau cung thị kia. Liễu Nham liền liếc nhanh nhìn bên cạnh Thái nữ, quả nhiên, không thấy Đường Ninh. Chưa kịp nghĩ kỹ, nàng lập tức đuổi theo hướng bóng dáng hắn biến mất. Đuổi tới một địa phương hẻo lánh, thấy Quân Lưu Niên cùng Đường Ninh thì dừng lại, thả người nhảy lên, ẩn vào trong tán cây.
Hai người cách đó không xa đứng đối diện nhau, nếu nam tử không phải Quân Lưu Niên, Liễu Nham sẽ vỗ tay một tiếng, cảnh đẹp ý vui, tuấn nam mỹ nữ. Liễu Nham tin tưởng Quân Lưu Niên, cũng tin tưởng cảm tình của hai người, chỉ là vị chua trong lòng vẫn liên tiếp tràn ra.
"Vì sao lại là ngươi?" Quân Lưu Niên kinh hãi, cung thị kia truyền lời nói Liễu Nham tìm hắn. Hắn lập tức trấn tĩnh lại, thản nhiên nói: "Vương gia tìm ta có chuyện gì?"
Đường Ninh nhìn nam tử tuyệt sắc trước mặt, tình yêu say đắm sớm bị mai một trong lòng đang dần sống lại. Nam tử này vốn nên thuộc về nàng, Liễu Nham kia, một nữ nhi ngu dại của một thương nhân cũng dám cùng nàng cướp người: "Lưu Niên, thực xin lỗi, ta về muộn."
"Đừng gọi ta Lưu Niên, Quân Lưu Niên từng thích ngươi đã chết rồi." Nữ tử phong thần tuấn lãng trong cảm nhận của mình lúc trước, từ yêu sâu đậm đến rơi vào tuyệt vọng, cuối cùng dần tan theo thời gian.
"Niên Nhi, ta biết chàng đang trách ta, không trả lời thư chàng cũng không phải ý muốn của ta. Khi biết chàng cùng ngốc tử kia kết hôn, lòng ta đau đớn như thế nào chàng biết không? Cho tới nay, người ta yêu chỉ có chàng." Đường Ninh xúc động kể, thậm chí còn rơi vài giọt nước mắt."Niên Nhi, đừng giận ta, trở lại bên cạnh ta, vị trí chính phi của ta vẫn như cũ chỉ dành cho chàng."
Quân Lưu Niên cười hời hợt, giận sao? Oán sao? Hận sao? Có lẽ từng có, giận nàng đi không nói một lời, oán nàng vô tâm, hận nàng bạc tình bạc nghĩa. Nhưng nếu dùng thương tổn nàng mang tới để đổi lấy tình yêu của nữ tử kia, buôn bán như vậy không phải quá lời sao? Có người đó, những thứ giận này, oán này, hận này lại là cái gì? Đáng là cái gì? Hắn thản nhiên nói: "Vương gia có phu quân, công tử có phụ thân rồi, quá khứ đều là quá khứ."
Đường Ninh quyến luyến vô hạn nhìn Quân Lưu Niên đang cười xa cách, trong lòng chỉ còn hận, người chắn đường ta, giết không tha. Chưa bao giờ có một nam tử nào cự tuyệt Bổn vương, nàng biết tính tình Quân Lưu Niên quật cường như thế nào, nghĩ muốn cưới hỏi đàng hoàng chỉ sợ đã không thể. Tuy nhiên thứ Bổn vương muốn, không có gì không chiếm được, không chiếm được thì sẽ phá huỷ nó.
Nàng mạnh mẽ ôm Quân Lưu Niên đi tới cung điện bên cạnh, nơi này là lãnh cung hẻo lánh nhất Hoàng cung, đã rất lâu không có người tới. Không đợi Quân Lưu Niên kịp kêu to cùng giãy dụa, đã bị Đường Ninh điểm huyệt câm. Cảm thấy tai hoạ khó tránh, hai hàng nước mắt từ trên mặt Quân Lưu Niên chảy xuống, nếu Liễu Nham biết mình quá dễ bị lừa, về sau hắn còn mặt mũi gì đối mặt với thê chủ?
Liễu Nham ngồi trên cây không ngừng oán thầm, nữ nhân chết tiết, vừa ngẩng đầu, bóng dáng Quân Lưu Niên cùng Đường Ninh đã biến mất. Chẳng lẽ quay về? Nàng nhìn hướng đường cũ, nhưng lại không thấy một bóng người. Không thể nào, Lưu Niên không có khinh công, sao có thể đi nhanh như vậy? Hay là... Trong lòng có dự cảm xấu vô cùng mãnh liệt, nàng xoay người chạy tới chỗ hai người đứng lúc nãy, rồi đi về phía cung điện gần đó.
Trên giường, bên trong cung điện âm u, có hai bóng dáng đang nằm cùng một chỗ. Đường Ninh đang xé quần áo của Quân Lưu Niên thì nghe thấy âm thanh cửa bị đẩy ra, lập tức nhìn lại, một bóng người đánh về phía nàng. Nhanh chóng né qua một bên, tránh được một chiêu tập kích. Đường Ninh hoảng hốt: "Là ngươi, Lâm Ngọc Nghiên."
Quân Lưu Niên nghe được Đường Ninh kêu tên Lâm Ngọc Nghiên, mở to hai mắt, nhìn thấy thê chủ đứng bên giường, lại nhìn lại quần áo bị xé rách dưới giường, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Liễu Nham giải huyệt cho Quân Lưu Niên, thấy vẻ mặt bi thương trên mặt hắn khiến lòng nàng cứng lại, cũng bất chấp Đường Ninh bên cạnh đang trợn mắt nhìn, ôm chặt hắn, không ngừng ghé vào tai hắn nỉ non: "Tiểu Niên, Tiểu Niên..."
Đường Ninh ở bên cạnh nhìn hai người như thế, sát khí dâng lên, một chưởng đánh về phía Liễu Nham. Quân Lưu Niên được Liễu Nham trấn an liền từ từ mở mắt ra, thấy thế hô lớn "Nham, cẩn thận." Liễu Nham tuỳ tiện phóng mấy cây kim ở cổ tay áo về phía Đường Ninh. Tuy không trúng chỗ hiểm, nhưng cũng chặn lại thế tấn công của nàng. Liễu Nham lại lấy ra một hạt châu màu bạc ném ra ngoài, nháy mắt trong điện ngập khói. Liễu Nham nhanh chóng cởi ngoại bào quấn lên người Quân Lưu Niên rồi nhảy theo cửa sổ ra ngoài, ẩn thân mở một chỗ âm u.
Chờ Đương Ninh ra khỏi điện đã không nhìn thấy hình bóng hai người. Khinh công của Lâm Ngọc Nghiên nàng đã từng lãnh giáo, lợi dụng chút tiểu xảo liền đem hai người trốn ra ngoài, trong lòng tức giận nhưng cũng không thể làm gì, nàng sửa sang lại y phục rồi đi về phía yến hội. Tuy nhiên gặp phải chuyện này, cũng không phải không thu hoạch được gì, rốt cuộc nàng cũng biết được kẻ giỏi dùng độc cứu Hiên Viên Cẩm là ai, chính là ngốc thê ở rể của Quân Lưu Niên. Lần này cho nàng chạy, lần sau tuyệt đối khiến nàng xương cốt không còn.
← Ch. 61 | Ch. 63 → |