Gặp chuyện bị thương
← Ch.20 | Ch.22 → |
Liên Tích nhìn thấy ba người kia đang cao hứng bừng bừng nói chuyện cùng với nhau còn Liễu Nham thì vẻ mặt buồn ngủ, trong nội tâm rất là nghi ngờ. Liễu gia là gia đình giàu có, nhìn lời nói cử chỉ của Liễu Nham có lẽ là nàng được giáo dục rất tốt, nhưng nàng lại đối với cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú hoàn toàn không có hứng thú, càng lúc nàng càng giống như sắp mê mang đến nơi.
Sau lần thứ N Liễu Nham gật đầu như con gà mổ thóc, rốt cục nàng cũng không muốn tiếp tục nữa "Nay trời đã tối rồi Công tử, ta cáo từ trước."
"Cùng các Tiểu thư trò chuyện thật cao hứng, nếu Lâm Tiểu thư muốn cáo từ, mọi người cũng đều đã mệt mỏi, vậy thì hôm nay chúng ta hãy dừng lại ở đây được không?" Liên Tích bận rộn một buổi tối, mà chuyện hắn muốn biết lại không thu hoạch được một chút nào.
"Nếu Công tử mệt mỏi, chúng ta cũng không quấy rầy nữa cáo từ." Viên Cẩm dẫn đầu từ biệt, sau đó đi ra ngoài, Bạch Mạt Nhiên cũng theo sát phía sau. Còn Mặc Lăng thì lại lưu luyến đi chầm chậm phía sau, dặn dò Liên Tích Công tử mười lăm tháng sau nhớ gửi thư mời cho nàng. Người cuối cùng đứng dậy là Liễu Nham, nàng vừa muốn đi ra khỏi cửa, đã bị Liên Tích gọi lại.
"Ta hi vọng khi Liễu tiểu thư nhớ ra lai lịch của miếng ngọc bội thì nàng sẽ nói cho ta biết, chủ nhân thật sự của ngọc bội này đối với ta rất quan trọng." giọng điệu Liên Tích rất thành khẩn. Liễu Nham quay lưng khoát tay áo, đi ra ngoài.
Khi nàng đi ra tới ngoài cửa, một cỗ xe ngựa đã đậu ở ngoài, đứng bên cạnh xe ngựa đứng chính là gã sai vặt Linh Nhi."Liễu tiểu thư, Công tử bảo ta chuẩn bị xe đưa người trở về."
Ban đêm ánh trăng thật đẹp, nơi này cách Quân phủ cũng không quá xa, Liễu Nham bỗng nhiên có nhã hứng tản bộ."Không cần, ban đêm ánh trăng rất đẹp, tự ta đi bộ trở về là được rồi."
"Không nghĩ tới ngươi cũng có nhã hứng như thế, vậy chúng ta cùng nhau đi trở về đi!" Hoàng cung và Quân phủ đều cùng một hướng, Viên Cẩm phụ họa theo đề nghị Liễu Nham với Linh nhi. Sau đó, bốn người cùng nhau đi bộ về trên con đường rải đầy ánh trăng.
Cuối cùng Lan Y cũng tìm thấy Quân Lưu Niên đang tê liệt ngồi xổm ở cạnh núi giả."Thiếu gia, tại sao người lại ngồi ở chỗ này? Thời tiết rất lạnh, nếu người bị bệnh thì phải làm sao bây giờ?" Khi hắn đến gần phát hiện Quân Lưu niên vẫn còn đang ngẩn người."Thiếu gia, chúng ta trở về đi thôi!" Nói xong liền đỡ Quân Lưu Niên đứng lên.
"Liễu Nham trở về rồi sao?" Quân Lưu Niên vội vàng hỏi.
"Cái kia??? Tiểu thư vẫn chưa về."
Chưa trở về??? Chưa trở về??? Quân Lưu Niên một mực lặp lại những lời này."Lan Y, ngươi nói cho ta biết, nàng sẽ vĩnh viễn không trở về nữa hay sao?"
"Làm sao có thể chứ, Tiểu thư chỉ là đi dự tiệc mà thôi, rất nhanh sẽ trở lại, rất nhanh mà Công tử." Lan Y một bên an ủi hắn, một bên đưa hắn về phòng, dỗ hắn ngủ. Thiếu gia có đôi khi như là một đứa bé, cần người khác quan tâm, người khác chú ý, người khác cho hắn ấm áp. Một khi hắn đã nhận được ấm áp thì sẽ không buông tay, nếu như mất đi, hắn sẽ sống không nổi. Nhìn Thiếu gia giống như kiên cường, nhưng thực sự thì nội tâm của hắn lại rất yếu đuối. Thiếu gia đã nhận được ấm áp ở nơi Tiểu thư, ngay cả bản thân hắn cũng không ý thức được, loại này ấm áp đã xâm nhập vào cốt tủy, quan trọng với hắn biết bao nhiêu. Chỉ mong thiếu gia kiên cường không nên tùy hứng làm thương tổn Tiểu thư, để tiểu thư một mực muốn ở bên cạnh hắn.
Lan Y thật vất vả mỡi dỗ được Quân Lưu Niên đi ngủ, biết hắn ngủ vô cùng không an ổn, tay chân sẽ lạnh như băng, trong mộng không ngừng nói mớ, "không nên rời bỏ ta". Lan Y biết rõ, nhân vật chính ở trong mộng của hắn không còn là Khang thân vương, mà là Liễu Tiểu thư.
Trên đường về Liễu Nham lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Khi các nàng đi được một nửa đoạn đường, hơn mười người áo đen từ trong hẻm xông ra, cầm kiếm lao về phía bốn người các nàng đâm tới."Có thích khách!" Mặc Lăng hô to.
Viên Cẩm và Bạch Mạt Nhiên lập tức cùng chiến đấu với bọn Hắc y nhân, hai người bọn họ võ công rất cao, nhưng đối phó với đám Hắc y nhân này phải phí chút sức, bọn họ nhìn ra được đám người này không phải là hạng người hời hợt, mỗi người đều là cao thủ. Rốt cuộc là ai, có thể làm cho nhiều cao thủ bán vì mình mạng như vậy.
Hôm nay ra ngoài có chút vội, nên Liễu Nham không mang độc dược nàng điều chế theo, bên hông nàng chỉ dắt có mấy cây ngân châm. Nàng vận dụng khinh công nhanh chóng tránh khỏi mũi kiếm, tuy nhiên lại không tìm được lỗ hổng nào để phóng ám khí, chỉ có thể dùng ám khí và khinh công để bảo vệ tính mạng mình, muốn giết địch thủ thì rất khó. Vừa tránh khỏi một kiếm đang ổn định lại hơi thở, nàng phát hiện ra có người đánh lén ở phía sau Viên Cẩm, mà nàng ta lại không phát hiện ra, Liễu Nham vội hô to: "Viên Cẩm, coi chừng phía sau."Nhưng chờ Viên Cẩm quay người thì đã không kịp nữa rồi, cho nên Liễu Nham không chút suy nghĩ vội xông ra ngoài, đỡ thay Viên Cẩm một nhát kiếm kia, rồi nàng ngã xuống. Mặc Lăng thừa dịp Hắc y nhân không để ý, nhanh như chớp ném ra một viên lựu đạn, bốn người nhanh chóng chạy thoát thân.
Lan Y đợi cả đêm cũng không thấy Liễu Nham trở về, rất sốt ruột, hắn sợ khi Thiếu gia tỉnh lại hỏi Liễu tiểu thư, thì mình không biết nên trả lời hắn như thế nào, mới không làm tổn thương Thiếu gia. Ngày hôm qua Liễu tiểu thư ở lại chỗ Công tử Liên Tích hay sao? Sẽ không đâu, nhất định là không đâu, Liễu tiểu thư không phải là người như vậy. Nhưng thật sự Liễu Tiểu thư sẽ không như vậy sao? Nàng và Thiếu gia chỉ là Phu thê trên danh nghĩa, cho dù nàng yêu Công tử Liên Tích thì cũng có khả năng.
Lan Y đang mải suy nghĩ, bỗng nghe được Thiếu gia đang gọi hắn."Thiếu gia, ta đi chuẩn bị đồ rửa mặt cho người."
"Liễu Nham trở về rồi sao?" Quân Lưu Niên vừa mở miệng liền hỏi Liễu Nham ở nơi nào.
"Tiểu thư nàng??? Nàng vẫn chưa trở về ạ."
"Còn chưa có trở về sao?" Giọng nói của Quân Lưu Niên càng lúc càng nhỏ lại, ánh mắt thoáng cái trở nên ảm đạm vô thần. Vậy ra đêm qua nàng đã ngủ lại ở chỗ Công tử Liên Tích, thật nực cười là chính hắn lại không có lý do gì can thiệp vào chuyện của nàng, bọn họ đã từng nói qua về sau chỉ làm người xa lạ. Đột nhiên, Quân Lưu Niên cất tiếng cười thật lớn.
Tiếng cười như vậy lại khiến cho Lan Y rất sợ hãi, "Thiếu gia, ngươi làm sao vậy? Có khả năng Tiểu thư gặp phải một chút chuyện nên mới chậm trễ chưa về, nàng sẽ không thích người như Công tử Liên Tích vậy. Người suy nghĩ xem Tiểu thư đối xử với người thật tốt, trên đời này làm gì có một nữ tử nào đối xử ôn nhu với nam tử như vậy, quan tâm nam tử như vậy?"
Nàng đối xử với hắn rất tốt, ốt đến mức chính bản thân hắn kìm lòng không được mà hãm sâu vào lúc nào mà hắn cũng không biết, nàng giống như một loại độc dược khiến hắn nghiện, nhưng nếu như dừng lại hắn sẽ chết mất. Nhưng nếu như sự ôn nhu của nàng, cùng săn sóc người khác lại chính là bản tính của nàng, bản thân nàng từ trước đến nay vốn luôn như vậy, đối với nam tử khác cũng sẽ ôn nhu và săn sóc như vậy thì sao. Trong lòng Quân Lưu Niên càng lúc càng đau, hắn nên làm gì bây giờ?
Cả buổi sáng hắn chỉ ngồi yên ở trên ghế, rốt cụôc hắn cũng dã hiểu rõ suy nghĩ của mình, hắn không muốn để cho nàng rời khỏi, vậy thì hắn sẽ không buông tay. Bất kể là có khế ước hay không có, nàng Thê chủ sẽ là của mình, nàng đã ở rể rồi thì hắn sẽ không cho phép nàng rời đi. Sau khi suy nghĩ thông suốt, hắn liền trở nên vui vẻ, "Lan Y, gọi Quân Vũ chuẩn bị xe."
"Thiếu gia, hôm nay không phải hời gian đi xem xét các cửa hàng." Nhìn thấy Thiếu gia dỡ xuống gánh nặng ngàn cân lại khiến cho Lan Y càng lo lắng hơn.
Quân Lưu Niên không nói gì, chỉ thúc giục hắn đi chuẩn bị xe, vẻ mặt giống như đã hạ một quyết định rất lớn. Khi Quân Lưu Niên lên xe ngựa, Quân Vũ hỏi thăm, "Thiếu gia, người muốn đi đâu?"
"Đi Túy Hồng lâu." Vô luận như thế nào hắn phải mang nàng về, sau đó hắn sẽ không bao giờ để cho nàng có cơ hội tới nơi như thế này nữa.
Túy Hồng lâu? Đây không phải là thanh lâu ư, Thiếu gia đi nơi đó làm gì. Quân Vũ cũng không biết ngày hôm qua Liễu Nham đã đi Túy Hồng lâu, cho nên nàng đối với việc làm của Thiếu gia rất nghi ngờ. Bất quá nhiều năm làm thiếp thân thị vệ dưỡng cho nàng thói quen không mở miệng hỏi lại chủ tử.
Ở trong Túy Hồng lâu hoàn toàn yên tĩnh, cửa cũng được khóa lại. Quân Vũ đi lên gõ cửa, hơn nửa ngày mới có một gã sai vặt vẻ mặt buồn ngủ đi ra mở cửa. Gã sai vặt thấy dẫn đầu là một Công tử, nghĩ nhất định là Thê chủ nhà hắn đang ở đây, cho nên hắn ta mới đến nháo sự, vì vậy hắn không lấy làm ngạc nhiên, "Công tử, người ngươi tìm không ở nơi này, ban ngày chúng ta không mở cửa, mời Công tử về cho!"
Quân Lưu Niên không thèm để ý đến hắn, "Ta muốn tìm Công tử Liên Tích, lập tức dẫn ta đi." Gã sai vặt mới vừa rồi bị Quân Vũ đẩy sang một bên, biết mình không thể nào đối phó được, vội hô to, "Bảo phụ thân, có người đến gây sự."
Một lúc lâu sau, Bảo phụ thân đong đưa chiếc khăn đầy mùi thơm đi ra, "Ta xem một chút là ai dám ở trên địa bàn của ta giương oai, có phải chán sống rồi hay không." Vừa thấy được người vừa tới, sắc mặt hắn lập tức thay đổi thành một bộ mặt lấy lòng, "Chao ôi, ta cứ tưởng là ai cơ chứ, hóa ra là Quân công tử, Công tử đến đây là muốn ta giúp chuyện gì?"
"Ta không phải đến đây tìm phiền toái, ta chỉ muốn gặp Công tử Liên Tích mà thôi, làm phiền ngươi gọi hắn ra đây cho ta." Quân Lưu Niên đưa mắt ra hiệu cho Quân Vũ đưa cho Bảo phụ thân một chút bạc.
"Việc này???" Bảo phụ thân có chút khó xử, "Được rồi, nhưng hắn có gặp ngươi hay không thì không phải do ta quyết định đâu nhé." Bảo phụ thân vừa nói xong liền cầm lấy ngân lượng uốn éo đi lên lầu.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |