Kết giao bằng hữu
← Ch.14 | Ch.16 → |
Lưu Niên thật sự cảm thấy mệt mỏi, hắn cũng không để ý Liễu Nham đi hay ở nữa, chỉ trong chốc lát trên người hắn đã truyền ra tiếng hít thở đều đặn. Liễu Nham vẫn lẳng lặng đứng yên nhìn hắn, thẳng đến khi phía đông hiện ra một màu trắng, nàng mới xoay người rời đi.
Sáng sớm Quân Lưu Niên rời khỏi giường, ánh mắt hắn tìm kiếm khắp nơi trong phòng, bộ dáng không yên lòng. Lúc này Lan Y bưng rửa mặt nước và khăn mặt đi đến, phát hiện Quân Lưu Niên tựa hồ đang tìm gì đó "Thiếu gia, người đang tìm cái gì?" Hắn nhìn xung quanh một lần, không có gì dị thường cả.
"Không có gì." Quân Lưu Niên thu hồi lại tâm trạng, làm sao Liễu Nham có thể thức cả đêm đợi ở chỗ này đây. Mặc dù biết rằng nàng nhất định sẽ không ở, nhưng trong lòng hắn lại khó che giấu được cảm giác mất mát. Vẫn không nhịn được hỏi "Liễu tiểu thư ở nơi nào? Không ăn điểm tâm sao?"
"Liễu tiểu thư đã phân phó Lan Trúc không cần chuẩn bị điểm tâm, còn bảo Lan Trúc buổi trưa đi đưa cơm cho Thái bà bà, có lẽ không dùng cơm trưa trong phủ." Lan Y hồi báo lại những gì đã hỏi được từ chỗ Lan Trúc cho Quân Lưu Niên, hắn biết nhất định thiếu gia sẽ hỏi hành động của Liễu tiểu thư, mấy ngày nay thiếu gia mỗi ngày đều sẽ hỏi, chẳng lẽ chính người không phát hiện ra Liễu tiểu thư chiếm cứ rất nhiều lực chú của bản thân mình hay sao? Nếu như mình nhắc nhở, thiếu gia nhất định sẽ phủ nhận, còn có thể giáo huấn mình một trận. Chao ôi, chỉ mong thiếu gia sẽ tự mình phát hiện ra, mong rằng sẽ không quá muộn. Quân Lưu Niên không có chú ý tới vẻ mặt lo lắng của Lan Y, ăn bữa điểm tâm này lại làm cho hắn mất hồn mất vía.
Hầu như mỗi buổi tối Liễu Nham đều không ngủ, vẫn như trước canh giữ ở bên cạnh giường của Quân Lưu Niên, thẳng đến rạng sáng mới trở về phòng, mà sau khi trở về phòng thì lại bắt đầu nghiên cứu phương thuốc trị hết căn bệnh nhức đầu của hắn, mà đến khi nàng viết xong phương thuốc, cũng đã gần giữa trưa. Trong phương thuốc có mấy vị thuốc tiệm bán thuốc tầm thường không có, nàng đành phải đi đến Mặc gia y quán tìm Mặc Lăng.
Mặt khác, nàng cần phải đi Phượng Dương Lâu đi khảo sát một phen, nàng có ý định giúp đỡ Quân Lưu Niên. Đêm qua trong lúc vô tình nàng nhìn thoáng qua sổ sách, mấy tháng này Tụ Tiên Lâu thu nhập bị xuống dốc, hiện giờ đây chính là vấn đề phức tạp của hắn, nếu như có thể giúp hắn một tay, để cho hắn giảm bớt gánh nặng trong lòng, đối với thân thể hắn vẫn tốt hơn, trị liệu cũng có thể làm ít mà đạt hiệu quả nhiều, dùng năng lực của mình tận lực bảo vệ hắn, giúp hắn trông coi Quân gia.
Thời điểm nàng đi vào Mặc gia y quán, trùng hợp Mặc Lăng đã khám hết bệnh cho bệnh nhân. Mặc Lăng thấy Liễu Nham đến, thì rất là hưng phấn, bước nhanh đến, đập lên bả vai nàng một cái "Muội muội, muội đã lâu không đến thăm tỷ rồi nha!"
Tuy rằng gần đây Liễu Nham bởi vì tu luyện tâm pháp mà thân thể rắn chắc không ít, Nhưng quả thật mà nói một cú đập này vẫn làm cho chân nàng lảo đảo một cái."Mặc Lăng, tỷ đây là mưu sát ta hả! Năm ngày nay ta bận không tới được đây có được không?"
"Năm ngày là rất lâu rồi, ta sưu tập được mấy phương thuốc hiếm thấy muốn cùng muội nghiên cứu và thảo luận đây." Mặc Lăng dơ phương thuốc lên lắc giống như đánh tiết gà. Nói xong, liền dẫn Liễu Nham đi vào trong nội thất.
"Hôm nay ta tới đây là muốn lấy mấy vị thuốc ở chỗ của tỷ." Liễu Nham lấy phương thuốc đưa cho Mặc Lăng. Mặc Lăng nhận lấy phương thuốc nhìn kỹ, rất lâu sau, mới đột nhiên hô to "Muội muội quả nhiên là thiên tài, phương thuốc như vậy mà muội cũng nghĩ được ra, thuốc này là thuốc trị liệu được hết căn bệnh đau đầu ngoan cố đây." Sau đó nàng ý thức được cái gì, nhíu mày."Phương thuốc rất là tốt, nhưng mà trong đó có Dã sinh thiên ma và Diệp giáp hồng thật rất khó kiếm."
"Muội tất nhiên là hiểu rõ điều này, nếu không sẽ không đặc biệt đến đây tìm tỷ tỷ."
"Cái toa thuốc này là dùng cho người nào?"
"Không dối gạt tỷ tỷ, đây là phương thuốc dành cho phu quân ta. Từ sau khi hắn bị cảm lạnh, vẫn mắc phải bệnh nhức đầu. Ta sau nhiều lần trắc trở mới lấy được phương thuốc điều trị tận gốc này." Liễu Nham không có thừa nhận cái toa thuốc này là của nàng, Mặc Lăng vẫn hỏi thăm sư phụ nàng là người phương nào, hết thảy về Thái bà bà không thể để cho bất kỳ người nào biết được, đây là nàng đáp ứng yêu cầu của Thái bà bà.
"Muội đã lấy phu (chồng) rồi sao? Lúc nào có thể cho tỷ tỷ tới nhà của muội thăm hỏi gặp mặt một lần đây!" Mặc Lăng còn không biết Lâm Ngọc Nghiên tên thật là Liễu Nham, là Thiếu phu nhân ở rể Quân phủ.
"Thân thể phu quân muội vẫn không được tốt, qua một thời gian chờ hắn khá hơn một chút, muội nhất định mời tỷ tỷ qua phủ một chuyến, như thế có được không?" Nàng thật không phải là cố ý muốn giấu giếm Mặc Lăng, chỉ là có chút sự tình cần ít người biết.
"Được, muội muội nhớ đừng quên." Sau đó nàng trở lại chuyện chính, "Dã sinh thiên ma tuy hiếm thấy, nhưng trên thị trường vẫn có thể mua được, Mặc phủ cũng cất chứa chút ít, tỷ lấy đưa cho muội muội là được rồi. Nhưng còn Diệp giáp hồng chỉ có trong nội cung mới có, muốn lấy được thì rất khó khăn."
"Dã sinh thiên ma đắt tiền như vậy, sao muội có thể lấy không được? Hay là Tỷ tỷ bán cho muội đi!"
"Tình cảm của tỷ và muội không bằng Dã sinh thiên ma ư? Mặc gia cất giữ nó không có chút công dụng nào, nếu có thể dùng để trị liệu bệnh của muội phu, tỷ há lại không đành lòng?" Đối với sự khách sáo của Liễu Nham, Mặc Lăng có chút tức giận.
"Vậy muội có thể nhận, chỉ có điều muội không thể lấy không như vậy được. Gần đây muội nghiên có cứu vài loại thuốc bảo vệ sức khoẻ, Mặc gia y quán có thể làm ra rồi bán."
"Thuốc bảo vệ sức khoẻ?"
"Chính là thuốc cường thân kiện thể. Đô thành nhiều nhà giàu sang, những người kia khẳng định rất sợ mắc bệnh, cũng muốn trường thọ. Lúc này vài loại thuốc có công hiệu kéo dài tuổi thọ, có thể làm được bán giá cao cho kẻ có tiền, lợi nhuận phong phú, cũng coi như muội không có cầm không thuốc của tỷ."
"Nghe cũng không tệ, lần sau muội lấy phương thuốc ấy ra, chúng ta thương nghị một chút. Nếu có lợi nhuận, chúng ta chia năm năm." Mặc Lăng đối phương thuốc bảo vệ sức khoẻ rất là chờ mong.
"Không cần chia, đó là muội tặng cho tỷ."
Thời điểm hai người trò chuyện đang hăng say, một y đồng của Mặc gia đi vào."Tiểu thư, bên ngoài có người tìm người."
"Có thể là bệnh nhân đến, trước tiên tỷ sẽ đi ra xem, muội đừng đi, đợi lát nữa chúng ta ăn cùng ăn cơm trưa." Mặc Lăng dặn dò Liễu Nham. Nhưng nàng chưa kịp đứng dậy, người tìm nàng đã cất bước đi đến.
"Mặc đại thần y, ban ngày không ở tiền đường xem bệnh, lại gặp riêng công tử nhà nào đó?" Một giọng nói vang dội, chính là do người đang tới phát ra.
"Ta tưởng là ai chứ? Thì ra là Viên đại tiểu thư!" Mặc Lăng kề sát lỗ tai Liễu Nham giọng nói "Người đưa Diệp giáp hồng đến rồi."
Liễu Nham không nghe rõ Mặc Lăng nói cái gì, ánh mắt của nàng vẫn nhìn nữ tử mới đi vào. Nữ tử này mặc áo bào lớn màu tím, mày kiếm mắt sáng, phú quý chi khí bao quanh khắp người. Liễu Nham cảm thấy quanh thân nàng phát ra ánh sáng chói mắt, tựa hồ một người như vậy trời sinh ra là nên đứng giữa vạn người, làm cho người khác phải nhìn chăm chú.
Đồng thời, nữ tử mặc áo màu tím cũng đang quan sát Liễu Nham, bộ dáng mi thanh mực tú, không đủ khí khái, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy nàng mềm yếu có thể bắt nạt được, ngược lại tỏa ra một loại trầm ổn không màng danh lợi, dung nạp hết thảy các cảm giác."Ta nói Mặc đại thần y, ngươi ở đây nói xấu gì ta thế?" Cũng không đợi Mặc Lăng trả lời, nàng chuyển sang Liễu Nham, "Ta là Viên Cẩm, bằng hữu của Mặc Lăng."
Liễu Nham thu lại ánh mắt đang chăm chú nhìn người của mình, mỉm cười nói "Tại hạ Lâm Ngọc Nghiên, rất hân hạnh được gặp." Viên Cẩm thấy Liễu Nham sau khi thu hồi ánh mắt cũng không câu nệ, phản ứng tự nhiên hào phóng, càng ngày càng tán thưởng.
Mặc Lăng không nhịn được mình bị xem nhẹ "Viên Cẩm, ngươi cuối cùng đã trở về, Bạch Mạt Nhiên đâu?"
"Mạt Nhiên nàng ở Phượng Dương Lâu, ta bảo nàng đi trước đặt chỗ ngồi, còn ta đi tìm ngươi cùng ôn chuyện một chút, người bạn này của ngươi cũng đi cùng đi đi." Viên Cẩm có trực giác Lâm Ngọc Nghiên không phải người bình thường, huống hồ người có thể trở thành bạn của Mặc Lăng, chắc chắn có chút ít không giống người thường.
Bản năng của Liễu Nham đang muốn giữ một khoảng cách với Viên Cẩm, người này không giàu sang thì cũng cao quý, muốn an ổn sinh hoạt, tất nhiên nên rời xa nhân vật nguy hiểm như vậy. Nhưng Mặc Lăng vẫn lôi kéo nàng không chịu buông tay, dẫn nàng phải đi theo. Được rồi, dù sao mình cũng muốn đi Phượng Dương Lâu, có người mời khách vậy không có gì không tốt.
Từ khi bắt đầu đi đến ngưỡng cửa của Phượng Dương Lâu, Liễu Nham bắt đầu tinh tế quan sát, nhưng mà nàng thấy nơi này so với Tụ Tiên Lâu cũng không có chỗ đặc biết gì. Đi vào một căn phòng trên lầu hai, nàng thấy đã có một nữ tử đợi ở bên trong, toàn thân nàng vận y phục màu trắng không nhiễm một hạt bụi, Liễu Nham dùng bốn chữ có thể hình dung cảm giác của mình đối với nàng ta đó là trơn bóng như ngọc. Nữ tử áo trắng trông thấy Liễu Nham hơi kinh ngạc một chút, nhưng ngay lập tức liền khôi phục lại vẻ mặt bình thường, thật là không quan tâm hơn thua hả, xem ra hai nữ tử nàng gặp phải ngày hôm nay tuyệt đối không phải là người bình thường.
Thần sắc kinh ngạc của nữ tử áo trắng chỉ xảy ra trong nháy mắt nhưng vẫn bị Viên Cẩm nhận thấy."Vị này chính là Lâm Ngọc Nghiên, bằng hữu mới quen của Mặc Lăng, từ nay về sau cũng là bằng hữu của chúng ta."
Mặc Lăng cũng đứng ở một bên phụ họa, "Đúng đúng đúng, muội muội, vị này chính là người vừa rồi ta mới nhắc tới Mạt Bạch Nhiên." Liễu Nham và Mạt Bạch Nhiên hàn huyên vài câu, lúc này bốn người mới ngồi xuống.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |