← Ch.14 | Ch.16 → |
"Phù phù(tiếng 🌴●ⓗ●ở 🅓ố●𝐜)...... Thật tuyệt...... Hài Lòng.... . . Hừ Hừm(tiếng tⓗ·ở ԁ·ố·🌜)......" Ôn Đại không ngừng 𝖗ê·𝓃 𝐫·ỉ. Càng lúc càng mở rộng hai chân, để cho cô có thể 👢ℹ️ế*ⓜ mú.𝐭 triệt để hơn, nhưng điều này cũng làm cho anh sắp phát cuồng, không kìm được cúi xuống hạ thấp tầm nhìn, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô đang ra sức ⓛ●iế●ⓜ mú●𝐭. Anh không kìm được đưa tay nhẹ nhàng cuốn lấy 🌴·𝖍·â·ⓝ t𝐡·ể cô......
"A!" Cô giật nảy mình, khó hiểu dừng động tác 👢_ℹ️_ế_𝖒 Ⓜ️·ú·† trong miệng.
"Đừng có ngừng." Anh ⓝɢ𝒽ℹ️ế.ⓝ 𝓇.ă.𝓃.ɢ ra lệnh.
"Ơ......" Cô bị vẻ mặt của anh dọa sợ, vì thế ngoan ngoãn tiếp tục 𝐥ℹ️_ế_ɱ ⓜú*ⓣ.
"Ừhm...... Mạnh hơn một chút......" Anh thỏa mãn ra lệnh. Hưởng thụ 𝖐·𝖍·𝖔·á·i 𝐜·ả·𝐦 lạ thường mà khuôn miệng ẩm nóng đặc biệt của cô mang đến cho cơ thể anh. Ánh mắt chuyển tới thăm hỏi cặp ⓜ.ô.n.𝐠 tròn trịa ngọt ngào và khe nhỏ ⓠu𝐲.ế.n r.ũ đã ướt đẫm, không ngừng tỏa ra hương thơm khơi gợi κ●í●🌜●𝖍 ⓣ𝐡íⓒ●𝒽 tố, khiến cho anh miệng đắng lưỡi khô, nhất thời đói khát bưng lấy 〽️ô·ռ·𝐠 cô mà ⓛ*ℹ️*ế*Ⓜ️ ɱú-ⓣ.
"Ôi! Thật là nhột." Đột nhiên bị l.𝐢ế.〽️ sờ dọa cô giật mình. Cô vội quay đầu lại, liền nhìn thấy môi lưỡi hấp dẫn nồng nhiệt ⓖợ*ℹ️ ↪️*ả*𝐦 của anh đang ⅼıế.〽️ láp qua lại rãnh 𝖒ôռ●🌀 của cô, sau đó tiến thẳng vào mảnh đất bí ẩn kín đáo tinh tế của cô.
Nhận thấy ánh mắt dừng lại chờ mong của cô. Anh dùng lưỡi vạch ra tìm kiếm hoa cốc ẩm ướt núp sâu trong rừng rậm đen tuyền của cô. Vừa dùng lực đ*â*ⓜ ν*à*𝖔, giống như lông ngỗng, tơ lụa quấn lấy cô, vừa nói: "Thế này không nhột ư!"
"A!" Cô vui 💲-ư-ớп-𝐠 than nhẹ một tiếng, thân dưới bị đầu lưỡi của anh đột nhiên dùng lực đâ●ɱ ⓥ●à●𝑜, một dòng 𝖐♓⭕á·❗ ↪️ả·m 𝐫·⛎·𝓃 ⓡẩ·ⓨ giống như dòng điện xông thẳng tới ót. Khiến cả người cô không kìm được г*𝖚*ռ 𝖗*ẩ*ⓨ.
"Ngồi lên đi."
Thấy cơ thể cô bỗng nhiên ⓡ*ц*ռ ⓡẩ*🍸 mãnh liệt, biết cô sắp đạt được 🌜·ự·↪️ κ𝖍·o·á·ï, mà sự cương cứng sưng phồng giữa háng anh cũng sắp п.ổ т⛎ⓝ.g, nếu không tiến vào, anh sẽ mất hết thể diện bắn ra ngay trong miệng cô.
"Ừhm......" Cô muốn vật cứng rắn của anh lấp đầy cô, thế là cô đứng lên, hướng về vật cứng rắn dựng đứng kiêu ngạo, nhanh chóng ngồi xuống, ai ngờ lại không nhắm trúng mà trượt ra, cô ngồi lại lần nữa nhưng lại trượt ra.
"Ⓒ·𝐡·ế·ⓣ tiệt."
Anh gầm nhẹ một tiếng, đây quả thật là đày đọa 🌴●r●𝒶 ✝️ấ●п người khác. Thật giống như miếng thịt béo đưa đến miệng lại bị lấy đi, khiến anh sắp phát cuồng vì chưa thỏa mãn được ◗●ụ●🌜 ѵọ●𝖓●🌀, nhất thời không vui túm lấy hai tay cô, dùng sức lật người lại, tư thế của hai người lập tức đảo ngược lại.
"A!" Cô giật mình sợ hãi kêu lên, ánh mắt chạm phải khuôn mặt méo mó thống khổ vì ha_ɱ 𝐦𝖚ố_ռ không được thoả mãn của anh. Điều này làm cho cô không khỏi cảm thấy hưng phấn.
"Đừng sợ, anh sẽ làm cho em rất thoải mái."
Anh nhẹ nhàng mở hai chân cô ra, để cho sự cứng rắn sưng phồng gần như 𝓃*ổ т𝖚*n*ɢ của anh 𝐜-ọ ×-á-✝️ lối vào ⓠц🍸ế·п r·ũ ướt đẫm của cô, nhẹ nhàng chuyển động hông, sau đó dán chặt vào cô ⓒ.ọ ❎.á.т tới lui, làm cho cô không ngừng nũng nịu ngâm gọi.
"Thế nào...... Thoải mái không? Có muốn anh yêu em không?" Hơi thở của anh hổn hển dồn dập gia tăng tốc độ.
"Muốn...... Em muốn...... Em van xin anh...... Em chịu...... Không nổi em chịu không nổi nữa rồi...... Đại...... Xin anh xin anh...... Em muốn anh.... . Em muốn......" Cô khóc lóc kêu gào.
"Tiểu yêu tinh của anh, em muốn cái gì? Em muốn gì nào?" Anh cắn chặt hàm răng, lời nói thoát ra giữa hai hàm răng nghiến chặt, vừa xoay hông, kề sát chỗ tư mật của cô nhanh chóng 𝖗●ú●✞ 𝓇●ⓐ đ_â_m νà_⭕.
"Em muốn anh...... Đại.... . Em muốn anh....... Em muốn anh yêu em yêu em yêu em......" Cô khó chịu kêu khóc, không chịu nổi κⓗ_𝑜á_i 🌜_ả_𝐦 mãnh liệt mất hồn đó. Giống như muốn tách thể xác và tinh thần ra thành hai mảnh, giống như vui ⓢư·ớ·n·𝖌 cực hạn, không ngừng lăng trì* các giác quan thần kinh của cô. (lăng trì: cắt xẻo từng miếng thịt cho ⓒ𝖍-ế-✝️ dần, một hình phạt dã man thời phong kiến)
Cô mở rộng hai chân, chiếc eo nhỏ nhắn khẽ nâng lên, toàn bộ t.♓.â.𝖓 т𝒽.ể cong lên, đúng lúc toàn bộ vật cương cứng của anh đâ.ⓜ sâu vào. Cô lập tức điên cuồng vặn vẹo hông, cảm nhận niềm vui 💰ư*ớ𝐧*g tràn ngập kia --
"Trời, em thật 𝐠·ợ·i ↪️·ả·m, anh cực kỳ yêu thích......" Ôn Đại giương mắt khen ngợi, hông cũng bắt đầu chuyển động nhanh mạnh.
"A! Tuyệt quá!" Hài Lòng hưng phấn 𝓇ê-ⓝ 𝓇-ỉ nũng nịu, vì anh đột nhiên gia tăng tốc độ va chạm. Cô vong tình nắm lấy tay anh, tiếp nhận tốc độ càng lúc càng nhanh của anh, mang đến cho cơ thể cô niềm vui vẻ mãnh liệt.
"Oh...... Thật tuyệt!" Anh khàn giọng gầm nhẹ. Nơi nữ tính của cô là 〽️ề●𝐦 ɱạ●𝒾 chặt khít như thế, nhưng lại ẩm ướt 𝓃*ó𝓃*𝖌 🅱*ỏ𝐧*🌀 đến mức không thể tưởng tượng nổi, thật chặt thật khít vặn xoắn ôm lấy anh, lại còn không ngừng co thắt thít chặt. Khiến anh căn bản không thể khống chế được, chỉ muốn không ngừng tiến lên rồi lại tiến lên......
"Đừng.... . Đừng...... Quá nhanh...... Em chịu không nổi...... A...... Em rất khó chịu...... Dừng lại...... Em sắp ↪️-h-ế-𝖙 rồi......"
Niềm vui s_ư_ớ𝐧_ɢ mãnh liệt trong cơ thể, gần như muốn nhấn chìm cô, cô sợ đến mức nũng nịu thét chói tai. Nếu không phải anh cầm lấy tay cô, chỉ sợ cô đã không chịu nổi mà ngất đi.
"Cũng được...... Đừng sợ...... Em chỉ cần di chuyển theo anh.... . Chúng ta cũng sắp đến thiên đường rồi". Cô thét chói tai, lời nói khiêu gợi dụ hoặc 🎋_í_𝖈_𝒽 т𝒽_í🌜_h anh, từng đợt sóng κ♓.𝖔.á.i 𝒸ả.ɱ mãnh liệt, không ngừng cuốn lấy anh, để cho anh nếm được tư vị ngọt ngào mất hồn mà trước nay chưa từng có, mạnh mẽ tiến lên, anh gầm nhẹ một tiếng, hạt giống nóng hổi lập tức phun hết vào nơi 𝖓ó𝓃·ℊ 𝖇·ỏ·ռ·𝐠 của cô......
"A a......"
Trước mắt giống như có vô số vì sao lấp lánh, cô cảm thấy vui sư_ớ𝖓_ɢ cực hạn, cảm giác giống như 𝐜_𝒽_ế_𝐭 đi. Cuối cùng không còn sức lực mà ngất xỉu.
"Hài Lòng, em thật giỏi." Ôn Đại điều chỉnh hơi thở, vui 𝖘·ư·ớ·𝐧·𝖌 thỏa mãn nâng người lên một chút, lại phát hiện cô không hề có bất kỳ phản ứng nào. Lúc này mới hiểu được cô tạm thời đã thiếp đi, không kìm được cười khổ lắc đầu. Thể lực của cô rõ ràng phải cần cải thiện, nếu không sau này làm sao có thể đáp ứng được nhu cầu khổng lồ của anh.
Còn bây giờ, anh nên để cho cô nghỉ ngơi một chút, nếu mị dược trong cơ thể của cô lại phát tác, cô mới có sức chống đỡ. Dù sao đêm nay cũng rất dài.
Vì vậy, anh dịu dàng ôm lấy cô, đi đến chiếc giường Simm🅾️-ռ-s được phủ chăn Ⓜ️●ề●𝖒 𝐦ạ●𝖎, sau đó thật cẩn thận đặt cô l-ê-𝖓 gï-ư-ờ-𝐧-ɢ.
Ánh mắt anh không kìm được ngắm nhìn khuôn mặt của cô vì bất tỉnh mà trở nên ấm áp dịu dàng nhã nhặn như cũ.
Nghĩ đến hai lần yêu đương cùng cô, hai lần đều giải quyết ngay trên thảm, thật sự khó cho cô, cũng khiến anh có chút không nỡ.
Sự hồn nhiên trong sáng của cô cực kỳ đáng trân trọng, sự nhiệt tình của cô lại càng đáng trân trọng hơn, chỉ là giờ phút này trong tình cảnh này, anh cũng chỉ có thể tạm gác lại việc bồi thường cô vào ngày mai.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |