Soát người (2)
← Ch.036 | Ch.038 → |
Một khối trắng nõntrơn bóng, lại còn như băng nữ thể, hiện ra trước mặt Long Phụng Ngọc. Thon dài, thắt lưng không đầy nắm tay. Cánh tay ngọc kia trắng hơntuyết, non mềm hơn ngó sen, bao lấy hai gò bồng đứng thẳng kia. Toànthân không tỳ vết như ngọc, nhưng khuôn mặt lại làm cho người ta sợ hãi.
Long Phụng Ngọc không nhịn được há hốc miệng!
Làm sao có thể? Một gương mặt tối đen như thế, làm sao có thể xứng đôi vớimột thân thể và làn da hoàn mỹ như vậy? Ai, thật sự là tạo vật trêungười! Nếu da thịt trên mặt không có như vậy, thì sẽ rất mê người!
Long Phụng Ngọc nhặt một bộ y phục từ trên mặt đất lên, choàngtrên vai Lê Thải Nhi. Nói tiếng xin lỗi bên tai nàng, xoay người ra khỏi phòng.
Nếu quả thật nữ nhân này hại chết hài tử, nhất địnhsẽ tìm được dấu vết để lại. Vì sao, lại không thu hoạch được gì? Chẳnglẽ, hắn tìm lầm người? Chẳng lẽ, hắn nghi oan nữ nhân này?
Long Phụng Ngọc ra khỏi cửa phòng, Với Thuận Phong liền chạy tới bẩm báo.
"Khởi bẩm Vương gia, ở góc tường trong bụi cỏ, tìm được một cái bọc giấy. Bên trong, đúng là đoạn trường tán." Với Thuận Phong cũng không ngờ, thậtsự trong Long Phượng hiên, tìm được dược hại chết Tiểu Vương Gia. Hắnmuốn che chở Lê Thải Nhi, cũng không dám lừa dối phát hiện trọng đạinày!
Sắc mặt Long Phụng Ngọc, nháy mắt đen lại. Chứng cớ tìm được, xem nữ nhân này còn có lời gì để nói?
"Lê Thải Nhi, tiểu tiện nhân, ngươi đi ra cho ta." Thanh âm Long PhụngNgọc, vừa mới ra. Lê Thải Nhi ăn mặc chỉnh tề, liền đi ra. Vẻ mặt nàngbình tĩnh, một bộ thấy chết không sờn!
"Tiểu tiện nhân, ngươi còn có lời gì để nói?" Long Phụng Ngọc quẳng bọc giấy rơi xuốngtrước người Lê Thải Nhi, nổi giận đùng đùng chất vấn, "Một hài tử vừasinh ra, ngươi cũng không buông tha. Tâm ngươi, đến cùng có phải bằngmáu thịt hay không?"
"Long Phụng Ngọc, Lê Thải Nhi khôngkham được, cũng nhớ kỹ Tứ Thư Ngũ Kinh mà lớn lên. Cũng hiểu được đạo lý nhân không riêng thân này thân, không riêng tử này tử. Ngươi không phải nói ta mưu hại Tiểu Vương Gia, ta cần gì nói nhiều tốn nước miếng?"
"Nếu không phải ngươi, làm sao có thể tìm thấy đoạn trường tán ở chỗ ngươi?Lê Thải Nhi, hôm nay ta muốn moi tim ngươi, nhìn xem nó là màu gì?" Sựtình đến mức độ này, nàng vậy mà vẫn nói sạo! Nói cái gì Tứ Thư NgũKinh? Thật sự là vũ nhục đạo lý thánh hiền! Long Phụng Ngọc bắt lấy bộikiếm của Với Thuận Phong, hướng Lê Thải Nhi đâm tới!
"Vươnggia, vụ án chưa tra ra manh mối, sao người có thể cho rằng vương phi làhung thủ?" Với Thuận Phong che ở trước người Lê Thải Nhi, đẩy ra thanhkiếm của Long Phụng Ngọc.
"Với thị vệ, ngươi không cần ngăncẳn hắn. Mặc kệ hắn muốn chém giết muốn róc thịt, Lê Thải Nhi ta đềunhận hết! Bị hắn vũ nhục như vậy, sống có khác gì chết!" Ánh mắt Lê Thải Nhi vừa đóng, yên lặng chờ đợi Long Phụng Ngọc một kiếm giết nàng. Suynghĩ một màn kia, nàng liền cảm thấy bị lăng nhục muốn chết. Nếu có thểchết sớm một chút, coi như là giải thoát rồi.
Lê ma ma vừathấy tình thế không tốt, vội vàng quỳ rạp xuống trước mặt Long PhụngNgọc."Vương gia minh xét! Hôm nay, ba người chủ tớ chúng ta căn bảnkhông có ra khỏi cửa Long Phượng hiên, làm sao có thể mưu hại Tiểu Vương Gia? Vương gia, ngàn vạn lần không được nghĩ oan vương phi a!"
Yến nhi, cũng quỳ ở trên mặt đất. Cùng Lê ma ma cầu xin Vương gia minh xét thị phi!
"Lê ma ma, Yến nhi, không cần cầu xin hắn. Lê Thải Nhi ta không thẹn vớilương tâm, nếu chết, cũng chết có cốt khí. Tham sống sợ chết, sẽ bôi nhọ một đời anh danh của cha ta!" Lê Thải Nhi quật cường, không hy vọng Lê ma ma và Yến nhi cầu xin tha thứ. Lê Thải Nhi nàng nếu có chết cũngphải chết một cách lừng lẫy.
← Ch. 036 | Ch. 038 → |