Truyện:Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất - Chương 50

Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất
Trọn bộ 53 chương
Chương 50
Về nhà
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lễ tang của Kiều Diệp được định vào 3 ngày sau. Kiều Bách Viễn từ lúc ở bệnh viện về liền ngã bệnh, Kiều Nhạc Hi vẫn buồn bực không vui, Kiều Dụ chịu đựng nỗi đau, đứng ra lo liệu mọi việc trong mấy ngày đó. Trừ cái ngày hôm đó cùng Kỷ Tư Tuyền, anh hoàn toàn không dám trước mặt cha và em gái mà biểu lộ điều gì ảnh hưởng đến tâm trạng của 2 người bọn họ.

Lễ tang ngày đó nhiệt độ hạ xuống rất thấp, thời tiết âm u, nhưng vẫn không ít người đến. Kiều Bách Viễn cùng hai con đứng một bên hoàn lễ.

Ôn Thiếu Khanh cùng 3 người nhà Tiêu Tử Uyên đến từ rất sớm, toàn thân mặc đồ đen, ngay cả Tiêu Vân Tỉnh bé nhỏ cũng mặc tây trang đen, hoàn lễ xong liền ôm chân Kiều Dụ gọi Nhị thúc.

Kiều Dụ đáy mắt một mảng xám xanh, xoa đầu nó, miễn cưỡng cười một chút, "Ngoan, Nhị thúc có chuyện, không ôm con được."

Tiêu Vân Tỉnh ngoan ngoãn gật đầu, khoát tay về phía anh: "Ân, Nhị thúc, người ngồi xuống đi."

Kiều Dụ ngồi xổm xuống, Tiêu Vân Tỉnh nhón chân, dùng bàn tay bé nhỏ vỗ nhè nhẹ lên đầu Kiều Dụ, miệng còn nhắc: "Nhị thúc đừng quá đau buồn, Nhị thúc ngoan..."

Kiều Dụ lập tức đỏ mắt, bế Tiêu Vân Tỉnh, một chữ cũng không nói được.

Tiêu Vân Tỉnh chỉ chỉ về phía bên kia: "Tỷ tỷ xinh đẹp nói, con làm như vậy, Nhị thúc sẽ không đau buồn nữa, nhưng Nhị thúc vì sao lại khóc?"

Kiều Dụ ngó quá, thấy Kỷ Tư Tuyền đang đứng cùng một đám người của sở kiến trúc, cười cười với anh.

Trong mắt cô đã không còn oán hận, không còn rối rắm, tựa hồ tất cả đều đã qua, tươi cười tỏa nắng như lúc trước.

Lê tang bắt đầu không bao lâu, Kiều Nhạc Hi thực sự không nhịn được, liền ôm Kiều Dụ khóc ngất. Anh cũng bị cuốn vào, đau lòng, hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ lên, lại cố nén vào, vỗ vỗ tay Kiều Nhạc Hi, "Được rồi, được rồi, vừa sinh con xong, khóc không tốt cho cơ thể."

Vừa nói vừa gọi Giang Thánh Trác lại: "Cậu tới an ủi con bé, tôi đi xem baba."

Trong phòng nghỉ, Kiều Bách Viễn vẫn ngồi im không nhúc nhích. Kiều Dụ trong lòng bỗng nhói lên một tia sợ hãi, cẩn thận chạm vào ông, nhẹ giọng mở miệng: "Ba, ngài không sao chứ?"

Kiều Bách Viễn rất nhanh hoàn hồn, xoa xoa huyệt thái dương, "Không việc gì, con ngồi đi."

Kiều Dụ biết rằng nói lời này có biết bao nhiêu vô dụng nhưng vẫn mở miệng: "Ba, ngài đừng quá đau buồn."

Kiều Bách Viễn thở dài."Ân, kỳ thật để trở thành cha con, thì cần có duyên phận, việc gì rồi cùng có lúc kết thúc, sớm hay muộn thôi. Nhưng chính ta lại không nghĩ ngày đó đến sớm vậy, cũng không nghĩ tới nó sẽ đi trước. Cùng lắm chỉ nghĩ là nó còn sống một ngày, là còn phải chịu đau đớn một ngày, đi sớm một chút cũng coi như được giải thoát. Ta làm cha, mà không thể làm gì cho nó."

Kiều Dụ bỗng nhiên cảm thấy không thở được, trấn an Kiều Bách Viễn thêm một chút rồi ra khỏi phòng nghỉ, đứng bên cửa sổ hút thở thì gặp Ôn Thiếu Khanh và Tiêu Tử Uyên.

Tiêu Tử Uyên đưa điếu thuốc cho anh, Kiều Dụ không nhận, ngược lại còn nói: "Không hút, anh tôi nói hút thuốc không tốt cho cơ thể, về sau cũng đừng hút nữa."

Tiêu Tử Uyên lần đầu nhìn thấy Kiều Dụ miễn cưỡng cười như vậy, anh vẫn luôn cười ôn hòa, chân thành ấm áp, nhìn anh như hiện tại thì không biết phải nói gì mới tốt.

Ôn Thiếu Khanh vỗ vỗ vai anh, cũng không nói gì.

Kiều Dụ rất nhanh nở nụ cười, "Được rồi, bên kia không có ai, tôi qua đó xem một chút."

Kỷ Tư Tuyền vẫn đứng từ xa nhìn, nhìn anh đứng cả một ngày hoàn lễ, nhìn anh miễn cưỡng cười, nói chuyện với khách, nhìn anh đã muốn suy sụp mà còn cố gắng an ủi cha và em gái, làm trụ cột của Kiều gia, bóng lưng cao ngất bị rất nhiều thứ chèn ép, không chỉ là trách nhiệm.

Người đàn ông này cứ ôn nhu, cứ trầm tĩnh như vậy, làm cô thầm vui mừng, nhưng mặt khác, sự ẩn nhẫn của anh cũng khiến cô đau lòng.

Sau khi lễ tang chấm dứt, Kiều Dụ an bài cho người đưa Kiều Bách Viễn về nhà nghỉ ngơi, lại dặn Giang Thánh Trác chăm sóc tốt cho Kiều Nhạc Hi, rồi đứng nhìn di ảnh của Kiều Diệp thật lâu, nhìn khuôn mặt tươi cười trong bức ảnh đen trắng trước mặt, nhớ lại chuyện trước kia dường như chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua.

Một ngày mùa hè gió nhẹ, 2 anh em bị nhốt trong phòng luyện thư pháp ở nhà ông ngoại.

"Anh, em không muốn viết. Em muốn ra ngoài chơi."

Kiều Diệp thận trọng nhìn thoáng qua vể phía cửa, viết hết 1 xấp giấy, mới rút ra mấy tớ đưa qua: "Nhét vào bên trong, sẽ không dễ bị phát hiện. Anh viết xong 20 tờ rồi sẽ giúp em viết."

Sau đó bọn họ chậm rãi lớn lên...

"Anh, cái này rốt cục là làm thế nao? Dạy em một chút được không?"

"Anh, em muốn học kiến trúc. Anh nghĩ ba có chịu không?"

"Anh, em thích một cô gái. Anh có thời gian thì đi gặp cô ấy một chút?"

Chuyện cũ như ập trở lại trước mắt, Kiều Dụ nhìn khuôn mặt tươi cười trong khung ảnh, cố sức cười một chút, run run mở miệng: "Anh, lên đường mạnh khỏe, em sẽ chăm sóc thật tốt cho cha và em gái..."

Kỷ Tư Tuyền đứng bên ngoài không bước vào, chỉ tựa ở một bên vách tường, nhìn vào khoảng không, mây đen âm u kéo đến, rất nhanh trên mặt cảm thấy được những giọt nước lãnh lẽo, cô chậm rãi vươn tay ra không trung, trời muốn mưa sao.

"Sao không vào?"

Phía sau bỗng phát ra tiếng nói, Kỷ Tư Tuyền quay đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt phong trần mệt mỏi của Lâm Thần.

Cô nhìn bóng hình của Kiều Dụ, mím môi: "Anh ấy không cần người ở cùng, anh ấy đơn giản chỉ muốn ở một mình với anh trai như thế này."

Lâm Thần đại khái nghe được tin tức liền từ nước ngoài trở về gấp, vẻ mặt ủ rũ, "Kỷ sư muội, em đôi khi làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng, căn bản là khinh thường, không cần người khác biết trong lòng mình nghĩ gì, ngay cả làm lấy lệ cũng lười, không câu nệ tiểu tiết. Nhưng lại có thời điểm làm cho người ta cảm thấy em thận trọng, ôn nhu, lòng trong sáng như đóa tường vi."

Kỷ Tư Tuyền chuyển tầm mắt, nhìn Lâm Thần: "Lâm sư huynh khen em như vậy, có phải để em không vạch trần anh vì trốn ai mà đến muộn không?"

Lâm Thần trong mắt ánh lên một tia xấu hổ vì bị vạch trần, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Kỷ Tư Tuyền đang hất hất cằm, anh ta nhìn theo phương hướng cô chỉ thì thấy Ôn Thiếu Khanh đứng trong màn mưa, có lẽ đã đợi rất lâu.

Kiều Dụ cũng không có hành động nào làm cho người ta lo lắng, sau lễ tang chỉ nghỉ ngơi vài ngày rồi đi làm như bình thường.

Vài ngày sau, Kỷ Tư Tuyền hẹn Kiều Dụ gặp mặt bên hồ.

Lúc Kiều Dụ đến, Kỷ Tư Tuyền đang nghịch nước dưới hồ, nghe được tiếng động liền quay ra nhìn.

Kiều Dụ có chút kỳ quái: "Vì sao lại muốn gặp ở đây?"

Kỷ Tư Tuyền chỉ dãy phòng cách đó không xa: "Anh cảm thấy có thân thuộc không?"

Kiều Dụ cũng cảm thấy kỳ quái, liền gật gật đầu.

Kỷ Tư Tuyền chỉ vào tay anh: "Chìa khóa có mang theo không?"

Kiều Dụ đem chìa khóa do Kiều Diệp để lại đưa cho cô, sau đó nhìn thấy cô đi ra mở cửa, rồi đứng trước cửa gọi anh.

Kiều Dụ bỗng nhiên hiểu được cái gì, chậm rãi đi vào, đi ngang qua hoa viên, bên tai chợt vang lên lời sảng khoái từng nói với Kiều Diệp năm nào.

"Anh, em về sau nhất định sẽ xây dựng một căn nhà, trước cửa phải có một hoa viên thật to, xuân ngắm hoa, thu thưởng trăng, hạ hóng mát, đông đạp tuyết, trong phòng ánh sáng nhất định phải tốt, để bất cứ khi nào cũng có thể nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền ở dưới ánh mặt trời cười với em."

"Kỷ Tư Tuyền là ai?"

Âm thanh kia chậm rãi vang lên trong trí nhớ. Kiều Dụ như quay trở lại quá khứ, nhẹ giọng trả lời: "Kỷ Tư Tuyền là người mà Kiều Dụ em muốn cả đời bảo vệ."

Tiếng nói của anh cực thấp, Kỷ Tư Tuyền đứng ở phía trước không nghe ra, chỉ là thấy anh nhắc đến tên mình, "Ân?"

Kiều Dụ cười, lắc lắc đầu.

Qua hoa viên đẩy cửa vào nhà, thiết kế của các phòng bên trong tất cả đều là quen thuộc, đều là ý tưởng của anh, đều xuất phát từ bản vẽ kia, bản vẽ mà anh mới hoàn thành một nửa đã bị bỏ quên.

Kỷ Tư Tuyền đứng trước giá sách cao sát tường, mở miệng giải thích: "Lúc ấy anh trai anh mang bản vẽ đến tìm em, bản vẽ chỉ mới hoàn thành một nửa, anh ấy muốn em hoàn thành nốt. Em chỉ cảm thấy bản vẽ đó rất quen thuộc, lại không biết đó là anh trai anh..."

Kỷ Tư Tuyền mang toàn bộ câu chuyện kể lại cho Kiều Diệp, nói xong liền cảm thấy Kiều Diệp đúng là một người anh tốt, nếu năm đó cô là Kiều Dụ, nhất định cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Trong khoảnh khắc, Kỷ Tư Tuyền bị ý tưởng của chính mình làm hoảng sợ, trong lòng tự nhiên sáng tỏ. Lo lắng trong lòng mấy năm nay bỗng tan biến, chỉ còn lại ấm áp dịu dàng.

Hôm đó sau khi tâm tình Kiều Dụ tốt lên một chút thì Kỷ Tư Tuyền lại phải đi.

Hạng mục đã hoàn thành, người của sở bắt đầu rút dần. Từ Bỉnh Quân và Vi Hãn vài ngày trước đã chuyển sang tiếp nhận hạng mục mới, cô vì Kiều Dụ mà nấn ná ở lại mãi không về, nhưng cũng chỉ kéo dài được đến ngày hôm nay.

Kiều Dụ cũng không mở miệng giữ cô lại. Kỷ Tư Tuyền cũng không nhắc đến trở về.

Bọn họ đều đã không còn trẻ, thời gian thấm thoắt trôi, những năm tháng không chỉ có dịu dàng, mà còn cả bao dung. Anh năm đó không đành lòng để cô vì mình mà từ bỏ ước mơ, mà hiện giờ những lời như thế sao còn có thể nói ra, tuy rằng chỉ cần anh mở miệng giữ cô lại, cô nhất định sẽ không đi nữa. Trải qua việc này, cô cuối cùng cũng hiểu tâm trạng của anh, hiểu đối phương đã hy sinh vì mình mà áy náy, đau lòng.

Kỷ Tư Tuyền sau khi trở về liền phải tiếp nhận một hạng mục rất khó giải quyết, cô mấy đêm không ngủ, lăn lộn nơi công trường. Buổi sáng phải dậy quá sớm, đầu cô đau như búa bổ, dọc đường đi, huyệt thái dương đập mãnh liệt. Làm thủ tục an ninh xong, cô đứng trong sảnh nhìn người qua lại, bỗng nhiên không biết mình đang ở đâu, muốn làm gì. Mở to hai mắt cố gắng tìm kiếm manh mối, trong quá trình tìm kiếm liền từ từ suy nghĩ, cuối cùng mới nhận ra mình đang ở sân bay.

Mấy năm nay cô chạy qua chạy lại khắp nơi trên thế giới, có đôi khi buổi sáng tỉnh lại ở khách sạn, vấn đề đầu tiên tự hỏi luôn là mình đang ở đâu, không hề có chút nào gắn bó.

Trước khi máy bay cất cánh, cô gửi cho Kiều Dụ một tin nhắn, rồi tắt máy.

Kiều Dụ, em mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút. Nếu em nói em nhớ anh, anh sẽ đến gặp em được không?

Xuống máy bay, cô tới khách sạn liền ngủ đến khi trời tối mịt, tỉnh lại, cuộn chăn lăn qua lăn lại vài vòng rồi mới chui ra, cầm lấy di động trước mặt, lại nhìn thông báo mới nhất.

Kiều Dụ không nhắn lại.

Chắc là đang họp đi.

Cô thở dài, gãi đâu ngồi dậy, sau đó lại thấy có người ngồi trên ghế salon đối diện giường – là Kiều Dụ.

Cô chớp chớp mắt, ngây ngốc hỏi: "Em đây là còn chưa tỉnh ngủ sao?"

Kiều Dụ cười nhẹ, tiến lại gần vỗ về mặt cô, "Kỷ Tư Tuyền, anh đến đón em về nhà."

Đã bao lâu rồi không có ai trịnh trọng gọi tên cô như vậy?

Cô sớm đã không còn nhớ nổi.

Cô ở nước ngoài lâu như vậy, đã vô số lần ảo tưởng có ngày Kiều Dụ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, nói với cô, "Kỷ Tư Tuyền, anh đến đón em về nhà."

Kỷ Tư Tuyền một chút cũng không xúc động, tiếp tục ngây ngốc hỏi: "Anh rốt cục là vào bằng cách nào?"

Kiều Dụ cười không đáp.

Kỷ Tư Tuyền bỗng như hết hơi, thở dài mở hai tay: "Lại đây ôm em."

Kiều Dụ liền nghe theo, ôm cô vào ngực.

Cô nhào vào lòng Kiều Dụ hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên cứng rắn mở miệng: "Nói xin lỗi em."

Kiều Dụ không hỏi nhiều, dựa theo yêu cầu của cô trịnh trọng nói: "Thật xin lỗi."

Kỷ Tư Tuyền tiếp tục nói yêu cầu trọng điểm: "Nói anh yêu em."

Kiều Dụ cảm thấy có chút buồn cười, "Em làm sao vậy?"

Kỷ Tư Tuyền vùi mặt vào trong lòng anh ấp úng nói: "Kiều Dụ, em nhớ anh."

Kiều Dụ bỗng nhiên thu lại nụ cười, nhẹ nhàng chậm chạp mà kiên định mở miệng: "Kỷ Tư Tuyền, anh yêu em."

*****

Kỷ Tư Tuyền cũng không thật sự vứt quang gánh chạy lấy người, vài ngày sau liền về nước cùng Kiều Dụ tham dự tiệc báo công làng du lịch.

Tiệc báo công được tổ chức ở làng du lịch, đêm đó có rất nhiều người đến, Kiều Dụ đi một vòng mới phát hiện không thấy Kỷ Tư Tuyền.

Kỳ thật, so với anh, Từ Bỉnh Quân phát hiện ra không thấy Kỷ Tư Tuyền còn sớm hơn.

Khi Từ Bỉnh Quân tìm thấy cô, Kỷ Tư Tuyền đang ngồi ôm hai chânở trung tâm làng du lịch, bên cạnh tượng đá khắc hình chim ưng, vẻ xuất thần.

Cô quay lưng về phía anh ta hỏi: "Từ Bỉnh Quân, anh biết nam nhân vì sao lại đặc biệt chán ghét nữ nhân hay đa nghi và đố kị không?"

Cô hỏi một câu không đầu, không đuôi khiến Từ Bỉnh Quân không hiểu cái gì."Vì sao vậy?"

Kỷ Tư Tuyền khẽ cười: "Vì chột dạ, vì nữ nhân thường đoán rất chuẩn. Đôi khi giác quan thứ 6 chính xác đến đáng sợ, ngay cả chính cô ấy cũng không dám tin."

Từ Bỉnh Quân bỗng có dự cảm không tốt: "Cô muốn nói cái gì?"

Anh không nhìn ra biểu tình trên mặt Kỷ Tư Tuyền, chỉ nghe giọng nói của nàng có vẻ thoải mái: "Tôi biết anh thích tôi."

Từ Bỉnh Quân cũng không phản bác: "Biết từ lúc nào?"

"Ngay từ đầu đã biết. Anh biết không, tôi ngay từ khi còn học sơ trung đã có thể nhận biết người nào thích tôi, chưa từng đoán sai." Nói xong lại bỗng nhớ tới điều gì, liền sửa lại, "A, không đúng, Kiều Dụ là ngoại lệ, tôi không phát hiện được là anh ấy không phải không thích tôi, đại khái chính là, có quan tâm liền bị loạn."

Từ Bỉnh Quân vốn là người rộng rãi, vừa mới bắt đầu anh ta đã biết mình và cô gái này không có duyên phận, anh ta thích là chuyện của anh ta, cô biết cũng tốt, không biết cũng không sao, anh ta cũng không lấy thế làm xấu hổ hay bất mãn.

Kỷ Tư Tuyền bỗng đứng lên cao, xoay người nhìn về phía anh ta: "Anh có biết tôi vì cái gì mà học kiến trúc không?"

Từ Bỉnh Quân không chút suy nghĩ liền trả lời: "Vì Kiều Dụ?"

Kỷ Tư Tuyền lắc đầu cười: "Không phải, bởi vì thích."

Từ Bỉnh Quân cười cười gật đầu.

Kỷ Tư Tuyền lại hỏi: "Anh có biết tôi vì cái gì cố chấp muốn đi tiếp con đường kiến trúc này?"

Từ Bỉnh Quân chợt phát hiện, mặc dù anh ta đã quen cô nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không bắt kịp tư duy của cô, "Bởi vì thích?"

Kỷ Tư Tuyền bỗng tràn ý cười, ánh mắt trầm tĩnh mở miệng: "Không phải, bởi vì Kiều Dụ. Chúng tôi từng chung giấc mộng, anh ấy buông tay, tôi phải giúp anh ấy hoàn thành."

Từ Bỉnh Quân dẫn dắt: "Đổi người khác cùng cô hoàn thành ước mơ có phải tốt hơn không?"

Kỷ Tư Tuyền cười một tiếng, khẽ lắc đầu: "Tôi đi trên con đường này không phải vì anh ấy, nhưng lại vì anh ấy mà tiếp tục đi con đường này. Chính bởi vì Kiều Dụ mới có giấc mộng này. Dù thay bằng người khác, dù có thực hiện được, đối với tôi mà nói, cũng không còn ý nghĩa gì. Kiều Dụ mới chính là giấc mơ của Kỷ Tư Tuyền."

Từ Bỉnh Quân tựa hồ đoán được điều gì: "Rốt cục cô nói điều đó với tôi để làm gì?"

Kỷ Tư Tuyền hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, sau mới mở miệng: "Tôi muốn từ chức."

Từ Bỉnh Quân cũng không ngoài ý muốn, "Cô biết không, người phụ trách hạng mục cô làm độc lập, lúc mới bắt đầu đã nói với tôi, nói tôi sẽ không giữ được cô, sớm muộn gì cô cũng bị người khác cướp đi. Tôi chờ cô nói những lời này đã lâu, chính là tôi không ngờ, người cướp cô đi lại là Kiều Dụ. Chuyện này Kiều Dụ có biết không?"

Kỷ Tư Tuyền lắc đầu: "Không biết."

Từ Bỉnh Quân vẻ mặt trêu trọc, "Cứ như vậy mà che chở cho anh ta."

Kỷ Tư Tuyền hất hất cằm: "Hậu cung không tham gia vào chính sự."

Từ Bỉnh Quân sửng sốt, cười haha.

"Tôi không thể không nói nốt một câu", Kỷ Tư Tuyền thật sự nhìn thẳng vào Từ Bỉnh Quân."Nữ kiến trúc sư cùng Nam phụ trách kết cấu quả đúng là tử địch, chúng ta xem ra không vừa mắt nhau đã lâu."

"..."

Từ Bỉnh Quân rời khỏi không được bao lâu, Kỷ Tư Tuyền liền nghe được phía sau lưng có tiếng bước chân cùng giọng nói mang ý cười:

"Như thế nào mà leo cao như vậy? Không sợ ngã sao?"

Ngoại trừ hai tòa nhà cao phía ngoài, khắp nơi trong làng du lịch đều sáng đèn, Kỷ Tư Tuyền ngửa đầu nhìn khu biệt viện đèn đuốc sáng trưng, mỗi viên đá trong biệt viện đều là tâm huyết của mọi người trong đội.

"Kiều Dụ, em tựa hồ có thể nghe thấy âm thanh thi công đang vang lên. Lần đầu tiên em phụ trách thiết kế chính một hạng mục, lúc kết thúc cũng như vậy. Lúc ấy em đứng trên tầng cao nhất, đặc biệt muốn nói với anh, Kiều Dụ, xem đi, em rốt cục trên con đường này đã bỏ xa anh như vậy. Nhưng là hiện tại, em từng bước từng bước trở về tìm anh, có được không?"

Kiều Dụ đứng bên tượng đá chim ưng sửng sốt, một lúc sau mới giương mắt nhìn về phía cô, vẻ mặt vui thích, tươi cười ấm áp, chậm rãi vươn tay: "Xuống đi."

Kỷ Tư Tuyền cúi đầu nhìn anh cười, không chút suy nghĩ liền nhảy xuống, nhào vào lòng anh.

Cái thời điểm còn trong trường học, anh cũng đưa tay muốn đỡ cô xuống, cô lúc ấy thà bị thương cũng nguyện không để anh chạm nửa phần, vậy mà giờ đây hoàn có thể không hề cố kỵ mà đón nhận anh. Thật sự quá khác biệt.

Sáng sớm hôm sau là đại hội tổng kết công trình, có không ít lãnh đạo cao cấp, đại diện bạc Thị là Bạc Chấn tự mình tham dự. Kiều Dụ là người phụ trách hạng mục mỉm cười nói lời cảm ơn sau cùng, "Các vị, còn có ai muốn hỏi gì không?"

Kỷ Tư Tuyền ngồi ở dưới cùng, miễn cưỡng dơ dơ tay: "Tôi có!"

Kiều Dụ trong lòng run lên, một loại cảm giác quen thuộc xuất hiện, đưa tay ý bảo cô hỏi.

Kỷ Tư Tuyền ngồi tại chỗ ung dung nhìn Kiều Dụ, mặt mày ẩn ý cười, "Em muốn hỏi, Kiều Dụ, anh rốt cục tính khi nào thì cưới em?"

Kiều Dụ bởi vì Kiều Diệp qua đời, ánh mắt vẫn mang vẻ u ám, trong nháy mắt, Kỷ Tư Tuyền nhìn thấy trong ánh mắt đó có niềm vui sướng trong trẻo chợt lóe lên.

Kiều Dụ nhìn lúm đồng tiền như hoa của Kỷ Tư Tuyền, đáy mắt còn có chút giảo hoạt quen thuộc, anh bỗng nhớ tới buổi xét tuyển hôm đó.

Năm ấy, cô cũng cười kiêu ngạo như vậy nói với anh, anh về sau chính là người của cô.

Trải qua nhiều năm như vậy, Kiều Dụ không chút tiến bộ, vẫn như trước, hoàn toàn sững sờ giữa hội trường, rồi lại ngây ngốc trở về phòng làm việc.

Tống Thừa An đột nhiên xuất hiện, "Này uy uy, cậu bình thường nhanh nhẹn như vậy, đến lúc mấu chốt mồm miệng lại đâu mất rồi?"

Kiều Dụ hoảng sợ: "Nga, ngại quá, ngài vừa nói gì vậy?"

Tống Thừa An vỗ vỗ mặt bàn, "Tôi nói ở đó có nhiều lãnh đạo tham dự. Kỷ Tư Tuyền làm như vậy có biết bao nhiêu là ảnh hưởng không tốt. Lại còn làm người của Bạc thị chê cười."

"Ân..." Kiều Dụ không yên lòng đáp lời, nửa điểm áy náy thế nhưng đều không có, bỗng nhiên mở miệng: "Tống thúc, hỏi ngài một vấn đề."

Tống Thừa An nghĩ anh rốt cục đã trở lại bình thường, gật gật đầu: "Cậu hỏi đi."

"Bộ có quy định hay không, nếu tôi và Kỷ Tư Tuyền kết hôn, vì xung khắc lợi ích, chúng tôi sẽ không thể được phân công quản lý cùng một công trình? Nếu đúng như vậy, có phải tôi trước tiên cần làm báo cáo xin phép?"

Tống Thừa An đè nén cơn giận hỏi: "Cậu từ nãy đến giờ vẫn chỉ nghĩ về chuyện này?"

Kiều Dụ lắc đầu, "Cũng không hẳn là tất cả, còn có chuyện khác."

Tống Thừa An mang theo chút hy vọng cuối cùng liền mở miệng: "Còn chuyện gì khác?"

Kiều Dụ tựa hồ có chút ngượng ngùng, "Còn về vấn đề xin nghỉ phép. Kết hôn cần chuẩn bị rất nhiều. Tôi đã nhiều năm không xin nghỉ, liệu lần này có thể dồn vào nghỉ luôn không?"

Tống Thừa An rốt cục bùng nổ, đem Kiều Dụ vứt ra ngoài cửa, "Cậu cút ra ngoài cho tôi. Tôi với cậu rõ ràng không thể nói chuyện được."

Kiều Dụ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cửa đóng chặt, vô lực gõ vào: "Tống thúc, tôi còn vấn đề khác nữa. Nếu tôi kết hôn, liệu còn cần phải..."

Của lại mở, laptop của anh bị ném ra ngoài, "Về nhà hỏi cha cậu đi."

Kiều Dụ sờ sờ mũi, có chút đăm chiêu, "Hỏi Kiều bí thư a..."

Kiều Dụ tự biết chuyện này không lừa được Kiều bí thư, xế chiều hôm đó liền đến văn phòng của Kiều Bách Viễn, anh ngồi trước mặt ông, vẻ mặt thấp thỏm hỏi, "Ba, chuyện này... ngài thông qua cho con đi?"

Kiều Bách Viễn sửng sốt, ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, Kiều Dụ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gần gũi với ông như vậy, tựa hồ đây mới là bộ dáng cha con nên có. Ông vẻ mặt nghiêm lại, nhíu mày, cực không tình nguyện mà ừ một tiếng.

Kiều Dụ nhận được sự đồng ý của ông, tâm trạng hồi phục, vẻ mặt hung phấn, cười hai tiếng, ngay sau đó liền bỏ chạy.

Kiều bí thư ngồi sau bàn làm việc, nội tâm rối loạn. Loại sự tình này, ông không biết làm sao mở miệng. Con trai ông cũng chưa bao giờ tùng làm qua loại chuyện đó. Hay thử gọi điện cho baba của Giang Thánh Trác? Giang Thánh Trác từ nhỏ đã nghịch ngợm, lão Giang hẳn là có kinh nghiệm.

Đồng thời ông cũng ngộ ra một chân lý, cái giai đoạn nghịch ngợm, cố tình gây sự này ai rồi cũng phải trải qua, vẫn là càng sớm trải qua càng tốt. Kiều Dụ trước đây đều là biết điều, nhu thuận hiếm có, vậy mà nay... Lớn như vậy mà còn muốn ông giúp nó dọn dẹp hậu quả, thật là... dọa người a!

Kiều Dụ luôn hợp với người của sở, sắp chia tay rồi, vì thế muốn vui vẻ một chút. Địa điểm tổ chức chính là trong biệt thự kia.

Vi Hãn đi thăm quan vài vòng xong, vẻ mặt nghi hoặc hỏi Kỷ Tư Tuyền: "Tôi càng xem càng cảm thấy cô đúng là tự biên tự diễn. Đối phương là Kiều Dụ? Chính mình thiết kế nhà cho nam nhân của mình, lấy tiền của anh ta để thiết kế theo sở thích của chính mình, loại sự tình này chỉ mình cô làm được, nói nhỏ cho tôi biết, vụ này cô thu bao nhiêu?"

Kỷ Tư Tuyền vụng trộm ngắm Kiều Dụ đang cùng một đám người nói cười, nhỏ giọng nói ra một con số.

Vi Hãn bữu môi: "Đúng là kẻ ngốc lắm tiền."

Kỷ Tư Tuyền đắc ý cười, bỗng nhiên đứng thẳng, vươn tay, chính thức mở miệng, "Vi công, đa tạ mấy năm nay đã chỉ giáo."

Vi Hãn qua Từ Bỉnh Quân đã biết chuyện cô muốn từ chức, vẻ mặt uể oải."Tuyền Hoàng, cô từ chức rồi, tôi về sau chỉ còn một mình đối mặt với đám người không thú vị kia, thật là không ý tư a."

Kỷ Tư Tuyền vô tình nói tiếp một câu, "Vậy anh tới làm công cho tôi đi."

Người nói vô tâm, người nghe có ý, Vi Hãn sờ sờ cằm, mắt sáng lên tựa hồ đã có kế hoạch.

Ăn cơm chiều xong, một đám ngồi nhàm chán, sau bỗng có người đề nghị: "Chúng ta chơi bàn xoay đi, tôi có mang đến."

"Kiều bộ cũng học kiến trúc, cùng nhau chơi đi!"

Kiều Dụ liếc mắt nhìn Kỷ Tư Tuyền một cái, Kỷ Tư Tuyền liền khiêu khích nhìn lại.

Kiều Dụ gật đầu đồng ý."Được."

Trò bàn xoay này có thời rất phổ biến trong giới kiến trúc, chủ yếu xoay quanh các vấn đề biến thái khiến người chơi vừa yêu lại vừa hận. Mỗi người cầm một lá cờ, đến đề mục nào thì trả lời mục ấy, ai về đích trước thì là thắng.

Về sau, Kiều Dụ cùng Kỷ Tư Tuyền cùng dẫn đầu, khoảnh cách giữa hai người bất quá cũng chỉ vài bước.

Nhưng là đề mục càng về sau càng biến thái, đã có mấy mục chưa được trả lời.

Kiều Dụ là cao thủ đánh trường kỳ, Kỷ Tư Tuyền cảm thấy nếu cứ tiếp tục chơi như vậy, khẳng định bản thân sẽ bị mất mặt.

Ai ngờ Kiều Dụ bỗng nhiên rút lại lá cờ, mở miệng đề nghị, "Chúng ta ngưng chiến đi!"

Lời đề nghị này quả thật hợp ý cô, "Này, nói nghe một chút, vì sao lại ngừng?"

Kiều Dụ buông lá cờ, "Chúng ta theo lệ cũ mà xử lý đi."

Kỷ Tư Tuyền không hiểu ra sao, "Thế nào là theo lệ cũ?"

Kiều Dụ rất nhanh trả lời: "Hòa thân!"

Nói xong Kỷ Tư Tuyền liền nhìn thấy một chiếc nhẫn từ từ được đeo vào ngón áp út của mình, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh.

Sườn mặt anh nghiêm nghị trầm ổn, ánh mắt thâm thúy, nhẹ nhàng nắm tay cô, chậm rãi mở miệng, "Dùng cái gì nói ân cần? Ước chỉ một đôi ngân." (*)

(*) đây là 2 câu thơ hàm ý đôi chiếc nhẫn thay cho lời nguyện ước ân cần.

Cô theo bản năng lại sờ vành tai của mình.

Dùng cái gì trì chính là? Trong tai song minh châu.

Dùng cái gì nói ân cần? Ước chỉ một đôi ngân.

Kỷ Tư Tuyền mỉm cười, hóa ra trên đời còn có sáng kiến cầu hôn như vậy. Hòa thân?

Nụ cười ngây thơ mà hồn nhiên, hồn nhiên nhưng vẫn có chút yêu khí, Kiều Dụ trong lúc nhìn có chút thất thần.

Một lúc lâu sau Kỷ Tư Tuyền mới phản ứng lại, nhìn mọi người hỏi: "Các người có phải đã dàn xếp trước không?"

Mọi người ồn ào cười to, Từ Bỉnh Quân cũng cười nhìn bọn họ náo loạn.

"Cô xem, Kiều bộ vẫn chờ, cô cũng trả lời đi thôi."

"Chính là, chúng tôi sau này liệu có phải thay đổi, gọi cô một tiếng Kiều phu nhân không?"

"Rốt cuộc có để chúng tôi sửa xưng hô hay không?"

"Haha..."

Kỷ Tư Tuyền cười mà như không cười nhìn Kiều Dụ, lẳng lặng hồi lâu, đến khi nhìn đáy mắt anh có chút khẩn trương, mới nở rộ nụ cười ấm áp tỏa nắng: "Gả cho anh."

Kiều Dụ trong khoảnh khắc cả khuôn mặt tươi cười không có cách gì che dấu được, đáy mắt vụt lên ánh sáng ấm áp, từng bước tiến lên, gắt gao ôm cô vào ngực, thật lâu không buông.

Năm đó một cuộc điện thoại đã phá hỏng chuyện của bọn họ. Lời cầu hôn sau nhiều năm như vậy mới trở thành hiện thực, người con gái anh luôn nhớ thương đặt trong lòng rốt cuộc đã là của anh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-53)