← Ch.044 | Ch.046 → |
Mi mắt Tô Tranh tựa vào trước 𝓃ℊự-🌜 anh, cúi đầu lẩm bẩm nói: "Mạc Phong, nếu như tôi muốn 𝒸·hế·ⓣ, tôi nên làm như thế nào?"
Lần này cả người Mạc Phong cứng đờ, hô hấp của anh giống như ngừng lại, sau đó chợt ôm lấy cô thật chặt, dùng sức mà ôm, ôm chặt đến mắc cánh tay cô cũng cảm thấy đau.
Tô Tranh vô lực tựa vào bờ 𝓃●𝐠ự●ⓒ kiên cố của anh, ở trong 𝓃·ɢự·🌜 anh nhẹ nhàng rùng mình một cái.
Mạc Phong ôm lấy cô thật chặt, khổ sở nhắm mắt lại, vùi mặt đến trên vai cô hít lấy mùi vị trên người cô, nhỏ giọng thì thào nói: "Em không được nói bậy, em phải sống cho thật tốt."
Tô Tranh cười khổ, anh đương nhiên không thể biết, mà cũng không ai biết ở trong một không gian khác, thật ra Tô Tranh đã không còn ở trên nhân thế này rồi.
Ngày đó, Tô Tranh 𝒸𝒽ế-ⓣ ở trong ⓝ.𝖌ự.c Mạc Phong.
Trong lòng đau xót, một giọt nước mắt từ bên quai hàm chảy xuống, im lặng rơi trên 𝓃-𝐠ự-c anh, xuyên vào trong áo ngủ của anh.
Lòng Mạc Phong như bị ai đó nhéo chặt, giống như có một loại sợ hãi đang đến gần anh. Anh chợt lắc đầu một cái, bỏ qua cảm giác sợ hãi không biết tên kia, sau đó ôm lấy cô thật chặt, kiên định, giống như nói cho cô biết, cũng giống như tự nói với mình: "Tô Tranh, em sẽ không có chuyện gì, làm sao em biết có chuyện đây? Ngươi đang ở bên cạnh tôi!"
Tô Tranh cố kéo ra khoảng cách, ngẩng đầu lên, thì thấy trong con ngươi luôn luôn kiên định lãnh khốc của Mạc Phong lại thoáng qua một tia hốt hoảng.
Trên quai hàm của cô có một chút nước mắt trong suốt, cười chua xót, anh đang đau lòng sao, thì ra anh cũng sợ, không phải sao?
Như vậy Mạc Phong, khi anh nhìn thấy Tô Tranh mau me đầy người trong ⓝⓖ_ự_𝖈 anh, khi đó Mạc Phong, anh nghĩ gì, khi đó anh muốn nói cái gì?
Tô Tranh mấp máy môi dưới, cô muốn mở miệng hỏi, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy bây giờ không còn cần thiết.
Khi cô trong sinh thì tất cả mọi thứ đã thay đổi, lúc này làm sao Mạc Phong có thể biết anh nói cái gì khi đó chứ?
Mạc Phong cúi đầu nhìn cô gái trong 𝐧𝖌·ự·𝖈, cô đang cười nhưng trên khuôn mặt cô lại vương nước mắt, bất đắc dĩ như vậy, tang thương như vậy, điều này làm cho tim của anh như bị anh đó cắn xé, đau một cách t●ê т●á●ı.
Giờ phút này Mạc Phong chợt hiểu ra, thì ra bất kể cô làm sai chuyện gì, cho dù không thể tha thứ, thì anh cũng không thể hận cô!
Bởi vì qua tất cả mọi chuyện nhưng Mạc Phong chưa từng nghĩ đến, anh nên làm thế nào để cs thể bảo vệ, che chở, thương yêu, cưng chiều, người phụ nữ mà anh yêu nhất này! Tất cả mọi việc anh đều quá nghiêm khắc!
Anh cảm thấy mặc dù Tô Tranh xuất thân bần hàn nhưng phải có cốt khí nên mới có thể bình tĩnh ung dung cự tuyệt hấp dẫn của tiền bạc mà kiên trì với tình yêu của mình! Anh cảm thấy Tô Tranh nên kiên trung không nên bỏ qua y định của mình mà phải luôn tin tưởng ở chính mình!
Khi đó, khi đó anh còn trẻ tinhd khí nóng nảy, không hiểu thế nào là cho, chỉ luôn đòi nhận, đòi lấy tình yêu. Khi đó anh luôn là cho là, người anh yêu phải là một người phụ nữ, kiên cường dũng cảm, toàn tâm tin tưởng, không sợ hãi, cho nên anh khảo nghiệm tâm tình, thờ ơ lạnh nhạt, nhìn cô giãy giụa.
Nhưng khi đó anh lại có thể quên, năm đó cô cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.
Cô là người, là tự nhiên có trách nhiệm, tự nhiên sẽ sợ hãi, mà anh vào lúc cô bất lực nhất lại không cho cô một điểm tựa vững trãi để tin tưởng.
Lòng của Mạc Phong càng đau hơn, cúi đầu nhẹ nhàng ♓ô·ռ lên nước mắt trên gò má cô, dịu dàng thì thầm nói: "Đừng khóc......"
Thật ra thì Tô Tranh cũng không khóc, chỉ là trong con ngươi của cô chảy ra một loại chất lỏng mà thôi, cô thực sự không khóc. Nhưng nghe thấy lời nói dịu dàng an ủi của Mạc Phong, cô không cảm thấy khỏi chua xót, nước mắt càng chảy càng nhiều, cô lại có thể khóc thực sự, cô không nhịn được khóc sụt sùi ra tiếng.
Bao nhiêu năm rồi lần đầu tiên, cô nằm ở đầu vai anh, đau khóc thành tiếng.
Mạc Phong nhẹ nhàng an ủi cô, cúi đầu 𝒽ô●𝖓 cô, ♓-ô-𝐧 xong gương mặt của cô, 𝒽.ô.𝓃 đến cổ của cô.
Từ phía đông mặt trời chậm rãi nhô lên, hàng vạn tia sáng lấp lánh chiếu lên mặt biển, hòa với màu xanh của biển cả, vàng óng ánh cả một vùng. Lúc này có một cơn gió biển thổi qua, tấm màn màu xanh dương bên cửa sổ nhẹ nhàng tung bay, nước mắt của cô từ từ ngừng trong gió biển, nụ 𝐡·ô·𝖓 của anh lại như triều thủy, không tiếng động tự động lan tràn.
"Cho dù ↪️♓ế●т đi, tôi vẫn sẽ trở về, trở về tìm anh."
Mạc Phong từ từ thở ra, nghiêm túc nhìn cô, đưa tay lau trán đẫm mồ hôi của cô, sau đó lặng lẽ mở miệng: "Tôi vẫn luôn chờ em."
Nụ ♓ô·𝓃 này mang theo mùi vị bảo vệ, từ khóe mắt cô nhẹ nhàng đi xuống, lướt qua chóp mũi của cô, đi tới bờ môi của cô. Anh nhẹ nhàng dò xét, dịu dàng tiến đến, giống như nâng niu một bảo vật dễ vỡ, chậm rãi xâ·〽️ 𝖓·𝒽ậ·𝐩 khoang miệng của cô, như thủy triều không để lại dấu vết nhẹ nhàng lan ra, nhẹ nhàng an ủi khoang miệng cô.
Tô Tranh nhắm mắt lại, ngửa cổ lên, để cho mình cảm nhận được sự dịu dàng an ủi, ấm áp và bảo vệ trước đây. Gió biển thổi qua, hong khô nước mắt trên mặt. Khóe mắt mang theo chút khô khốc. Khi anh dịu dàng 𝖍*ô*ռ bên trong cô, cô từ từ thả lỏng mình bên dưới anh, sau đó được anh ôm, nhẹ nhàng dựa sát vào cửa sổ, mặc cho rèm cửa sổ Ⓜ️ơ·ⓝ т𝐫ớ·n bên người, mặc cho tiếng sóng biển vang vọng bên tai.
Môi Mạc Phong nhẹ nhàng rời khỏi môi cô, cúi đầu nhìn cô thâm tình, thở dài một cái, nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô. Dù nhắm mắt cô cũng không nghe được quá rõ ràng, chỉ mơ hồ cảm thấy trong âm thanh đó có tiếc nuối và an ủi.
Trong lòng cô т.ê 🌴.á.𝐢. Cô biết lời nói an ủi gì đối với mình mà nói cũng là quá muộn, nên chỉ có thể nhắm chặt mắt lại lần nữa.
Nếu như nói kiếp trước kết cục của cô nhất định bi thảm như vậy, nếu như nói kiếp này cô cố hết sức vẫn là hai bàn tay trắng, vậy ít nhất hãy để giờ phút này cô được đắm chìm trong sự giả dối dịu dàng này, để cô tạm thời không cần tỉnh lại, để ít nhất trong sự chua xót vô tận đó cô có thể nếm được chút ngọt ngào.
Môi Mạc Phong đi xuống, nhẹ nhàng h·ô·𝖓 lên cổ cô, nhìn cô vì nụ h●ô●n nhẹ như gió thoảng có một tia 𝓇●𝐮●ռ r●ẩ●ÿ khó mà nhận ra được, tiếp tục đi xuống, đi tới nơi khe rãnh như ẩn như hiện kia.
Tô Tranh ⓡ-⛎-п ⓡ-ẩ-𝖞 tựa vào cửa sổ, ngửa cổ lên, bờ môi phát ra một tiếng 𝐫●ê●𝓃 𝓇●ỉ vừa tựa như khổ sở vừa tựa như vui thích.
Mạc Phong nhẹ nhàng ♓_ô_𝐧 lên khe ngự.↪️ cô, dọc theo hai bên đẹp đẽ đi xuống. Bàn tay vững chãi đỡ lấy vòng eo ⓜ*ảⓝ*𝐡 𝐤♓*ả*𝐧*♓ của cô, sau đó đôi môi kiên nghị chậm rãi 𝐡ô_ⓝ lên ռ●🌀●ự●c cô.
Vóc người cô cao gầy và 𝐦●ảп●♓ 🎋♓ả𝓃●𝒽 thường được che giấu dưới bộ tây trang, anh cũng không cảm thấy có gì không đúng. Nhưng hôm nay bỏ đi những thứ ngụy trang kia, anh mới phát hiện, eo của cô không đủ một nắm tay của anh.
Bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt mà như có thể bẻ gãy bờ eo đó, da thịt trắng như tuyết gần như trong suốt, có trái tim đang chậm rãi đập, đó là mạch 𝖒á*ⓤ của cô.
Mạc Phong cúi đầu h·ô·𝖓 lên nơi đó, anh có thể cảm thấy da thịt bong loáng trong suốt, yếu ớt mà mịn màng khẽ run.
Loại cảm giác đau lòng đan xen sợ hãi lại lần nữa ập đến với Mạc Phong. Anh từng có lúc hít thở không thông. Anh cảm thấy người con gái trước mắt thật là yếu ớt. Yếu ớt đến mức anh chỉ cần nháy mắt một cái, có lẽ cô cứ biến mất như vậy!
Vừa rồi cô dám nói, nếu như tôi muốn 🌜.𝒽ế.𝖙, tôi nên làm thế nào!
Nơi cổ họng trầm thấp của Mạc Phong thốt lên một tiếng 𝖗ê.ռ 𝐫.ỉ: "Không cho phép em bỏ lại mình tôi......"
Không cho không cho, chính là không cho, âm thanh không cho kia cùng với tiếng sóng biển, ở bên tai Tô Tranh vang vọng, vang vọng đến tận thâm tâm cô.
Tô Tranh nhắm mắt tựa vào ngưỡng cửa sổ, nhẹ nhàng mở ra đôi mắt mờ mịt, nhìn trần nhà, ngơ ngác nhìn rèm cửa sổ màu xanh da trời bên cạnh phất phơ tung bay trong gió biển.
Cô mỉm cười chua chát, lại nhắm mắt lại lần nữa, ưỡn thẳng lưng, để mình dán vào người kia chặt hơn, khiến đôi môi ấm áp kia dán vào môi mình chặt hơn.
Lòng Mạc Phong nhói lên. Anh không biết làm sao gạt bỏ nỗi đau khó nói trong lòng này. Nên anh lại cúi đầu, 𝐡υ*𝖓*ɢ ⓗ*ă𝓃*🌀 ⓗô·𝐧 lên п.🌀ự.𝖈 cô.
Trong gió biển, màn cửa sổ bằng lụa mỏng tung bay. Tô Tranh kìm lòng không được cau mày, ngẩng đầu.
Khi Mạc Phong tiến vào trong cơ thể cô, cô vẫn nhắm chặt mắt như cũ, tựa vào bên cửa sổ, lắng nghe âm thanh của biển bên tai.
Phía ngoài biển khi, khi gió biển làm cho những con sóng lớn xuất hiện. Tiếng sóng biển liên tiếp, giống như ngay bên tai, vỗ vào cửa sổ. Tô Tranh cảm giác giống như mình đang lắng nghe một bài hát động lòng người, lại giống như người đang lướt sóng, vừa hài lòng vừa sợ hãi, vừa vui thích vừa khổ sở.
Nhưng Tô Tranh lại nghi ngờ điều này chỉ là ảo giác. Không có gió biển, không có sóng biển, chỉ có Mạc Phong ở trong cơ thể cô luật động chiếm đóng. Một luồng sóng giống như sóng biển công kích cô, khiến cho cô không thể ⓣ_𝖍_ở 🅓_ố_↪️, khiến cô gần như bị nuốt hết.
Cô muốn chạy trốn, nhưng vốn không có chỗ để trốn. Thế công này lần lượt đẩy cô về phía cửa sổ thủy tinh. Áo ngủ của cô đã cởi ra. †hâ.𝐧 t𝒽.ể Ⓜ️ảⓝ·♓ kⓗả·п·♓ xinh đẹp của cô dưới làn sóng biển của người đàn ông đó mà đung đưa theo. Khi đàu sóng đánh tới, cô phải níu thật chặt tựa vào trên cửa kính, ⓟ𝐡á*t ⓡ*𝒶 â*〽️ 𝐭*♓ⓐ*𝖓*𝐡 bang bang. Khi sóng biển dâng lên thì †·𝖍·â·n †♓·ể cô lại bị hạ xuống, cơ thể gần như dính trên cửa kính mà lại muốn trượt xuống, sau đó nặng nề rơi trên đỉnh kiên đỉnh dũng mãnh đó. Do sức nặng của chính 𝖙hâ*𝐧 𝖙*♓*ể, kiên đỉnh tiến vào quá sâu. Vòng eo cô cố cựa quậy muốn tránh đi, nhưng 𝐭·𝐡·â·ⓝ ✞·ⓗ·ể mệt lả không có cách nào để dùng sức, chỉ có thể tiếp tục đung đưa phập phồng theo thủy triều trước cửa sổ này.
Tô Tranh cảm giác mình như ngồi trên chiếc ván lướt kia đung ngày càng kịch liệt, nếu ban đầu là sóng nhẹ như mưa phùn, thì giờ chính là sóng to gió lớn. Sóng to gió lớn này điên cuồng như muốn nuốt chửng cô. Sức lực này cũng lớn kinh người, khiến cho 🌴-𝒽â-n т𝐡-ể 〽️-ả-ⓝ-𝒽 🎋-♓ả-𝐧-♓ của cô liên tiếp đụng vào cửa sổ. Vì vậy trên cửa kính kiên cố không ngừng vang lên những tiếng rầm rầm rầm. Âm thanh va đụng ướ*✞ á*𝖙 không dứt, kèm theo gió biển ập vào mặt này, kèm theo tiếng sóng biển bên tai, khiến người khác có một loại mộng tưởng đặc biệt.
Cô cảm thấy ẩm ướt giữa hai chân mình bắt đầu chảy xuống, dọc theo cửa sổ thủy tinh trong sáng này chảy xuống. Cô cũng có thể cảm thấy ⓜ_ôn_🌀 mình dính sát cửa sổ đã ướt một mảnh. Vì vậy trong ánh trăng mờ này, cô lại chợt nhớ tới, nếu có người cầm ống nhòm nhìn từ biển, thật ra có thể nhìn thấy gì không?
Nhưng cô lại không có ý định bảo anh dừng lại. Trải qua rất nhiều việc, thật ra có những thứ đã sớm coi nhẹ, nếu như anh muốn làm, vậy cứ để cho anh làm đi. Hơn nữa thật ra chính cô cũng khát vọng, không phải sao?
Cô khẽ mở mắt, lại thấy người đàn ông nâng đỡ mình t*𝒽*ở hổ*𝓃 ⓗ*ể*𝓃, hai mắt nheo lại, nhỏ giọng 𝓇·ê·𝐧 ⓡ·ỉ. Trong đó vừa có vui thích vừa có khổ sở, lại có loại giãy dụa y hệt dã thú.
Nhìn thấy ánh mắt khổ sở của anh, cô cười.
Kể từ sau khi bọn họ gặp lại nhau, lần đầu tiên cô cười từ tận tâm.
Người đàn ông này, anh cũng không khá hơn cô.
Vào thời điểm cô mỉm cười, chợt Mạc Phong 𝖙𝖍*ở 🌀*ấ*ρ giữ cô thật chặt. cơ thể nóng lên, anh và cô trong nháy mắt giống như bị ném 👢*ê*n đỉп*h sóng.
Khi đầu sóng hạ xuống lần nữa thì cô vẫn còn đang mỉm cười suy yếu. Cô mỉm cười nói với Mạc Phong: "Cho dù ⓒ♓●ế●𝖙 đi, tôi vẫn sẽ trở về, trở về tìm anh."
Mạc Phong từ từ thở ra, nghiêm túc nhìn cô, đưa tay lau trán đẫm mồ hôi của cô, sau đó lặng lẽ mở miệng: "Tôi vẫn luôn chờ em."
← Ch. 044 | Ch. 046 → |