← Ch.111 |
Trong bóng tối, anh tựa như một con cá nhỏ ra sức chạy, ở trong cô ư·ớ·𝐭 á·ⓣ tru du đụn-ɢ 𝖈♓ạ-Ⓜ️ nhau, mỗi một lần dường như đều muốn tiến vào chỗ sâu nhất trong †hâ.𝐧 ⓣ♓.ể cô. Ngón tay của cô giáp vào trong da thịt nóng rực, ⓒ_ắ_𝐧 𝖒_ô_1 kềm chế rê*𝐧 𝖗*ỉ phá khẩu mà ra.
Bên tai là tiếng †_𝖍_ở 𝐝_ố_c dồn dập, †-h-â-ⓝ 𝐭𝒽-ể đang không ngừng bị đụ𝖓●ⓖ c●𝒽ạ●Ⓜ️, bị đ*ụ𝐧*🌀 🌜*h*ạ*𝐦 tới mức gần như không thể chịu đựng, mồ hôi chảy xuống theo da thịt tinh tế, khi hai mắt dầy lớp sương mù Tô Tranh nghe thấy một tiếng khàn khàn: "Tô Tranh......"
Cô mở mắt ra, người đàn ông cường tráng tuấn lãng phía trên đó đang ra sức trước sau hoa động, mỗi một lần hoa động ma sát trong thành trong Ⓜ️*ề*ⓜ mạ*❗ mang cho cô 🌜ả-〽️ ɢ-𝒾-á-↪️ ✝️-ê 𝖉-ạ-𝒾 khó nói lên lời. Trong bóng tối mơ hồ, cô muốn nhìn rõ mặt của anh, nhưng không thấy rõ, chỉ có thể nhìn loáng thoáng khuôn mặt kiên nghị của anh.
Từng mồ hôi từ lồng ռℊự·𝖈 kiên cố của anh rơi vào cánh mũi của cô, cô cảm nhận được tràn đầy mùi vị vị mặn riêng của Mạc Phong.
Cô là phụ nữ, có người nói, cuộc đời của người phụ nữ nên để tự mình quyết định.
Nhưng cuộc đời Tô Tranh, cô thực sự có thể tự quyết định sao?
Vận mạng luôn hồi một lần lại một lần đẩy mình tới trước mặt người đàn ông này, mọi chuyện cho đến bây giờ, yêu hoặc là không yêu, cô đã không cách nào hiểu lúc đầu động lòng là bởi vì cái gì, chỉ biết là bất kể là kiếp trước hay kiếp này, người đàn ông này nhất định sẽ dây dưa không rõ cùng mình.
Đang không ngừng bị mãnh liệt đụng nhau và ѵ-ц-ố-🌴 𝐯-e ở bên trong, t♓â●n 𝖙♓●ể của cô vô dụng chịu trận, giống như một gốc cây nhỏ dưới mưa to gió lớn loay hoay mãi không tìm ra lỗi thoát. Cô chịu không được, chỉ có thể dứt khoát nhắm mắt lại lần nữa, để cho mình đắm chìm vào cảm giác khác thường khi anh cho.
Đối với người đàn ông này dù sao cô cũng có tình cảm, mặc dù chính bản thân cô cũng không làm rõ được, chỉ biết là khi nhìn bóng dáng anh một mình cô đơn đứng ở dưới tầng thì sẽ đau lòng, sẽ không nhẫn tâm bỏ anh lại.
Cô không nhịn được vươn tay ôm hông hẹp gầy mà có lực của anh lần nữa, ôm chặt anh dùng lực đong đưa eo, để cho mình ùa theo động tác của anh mà cảm thụ được tư vị mất hồn.
Mạc Phong cảm giác cô leo lên, trong cơn va chạm cúi đầu, dùng môi mỏng пó-ⓝ-ⓖ 🅱ỏռ-🌀 b● cô.
Trong ⓜ_ê ɱ𝒶_пg Tô Tranh theo bản năng lại gần, mè nheo loạn xạ, ⓣ𝖍·â·п ⓜậ·t. Phái nam nóng rực hô hấp phất ở trên cổ, trên da thịt 〽️ề·ⓜ Ⓜ️ạ·ı của cô, Tô Tranh chỉ cảm thấy ⓣhâ.n ✝️.h.ể tê dại, hai cánh tay dọc theo bên eo của anh dời lên trên, vòng lên lưng thật dầy của anh, khẽ 𝖛-⛎ố-† v-ⓔ da thịt ngăm đen của anh.
Kèm theo những nụ hô.n như mưa bão, hung mãnh lại kịch liệt, môi lưỡi kích cuồng dây dưa kéo theo tư vị mất hồn. Tô Tranh ý loạn tình mê cong eo lên, để cho phái nam của anh không ngừng ở bên trong u cốc của cô chống đỡ lấy, đôi môi yêu kiều nửa khép nửa mở càng thêm làm người ta vô ý huyết mạch căng phồng. Cô không suy nghĩ thêm nữa, không hề giãy giụa nữa, để cho mình đắm chìm trong tiếng 𝐭.ⓗ.ở ⓗổ.ռ hể.𝓃, để cho mình lâm vào trong biển điên cuồng này. Trong cuộc sống đang không có anh nhiều như vậy, có một loại trống không bị cô cứ như vậy coi thường, cái loại khát khao luôn muốn được 𝖍un●ɢ 𝐡●ă●𝐧●g lấp đầy đó, muốn bị người dùng lực phong phú lấp chỗ trống không.
Mùi vị 𝖍🔴🅰️-п á-❗ nồng nặc trong không khí nóng bức lại càng sôi trào phát tán, phát ra tiếng vang ư*ớ*🌴 á*𝖙, Tô Tranh ngửa lên cổ, làm sợi tóc trên không trung đong đưa theo nhịp điệu của anh, chờ đợi sự sung ⓢướ.𝓃.ℊ cuối cùng bộc phát. Cuối cùng đã tới thời khắc kia, một cơn vui thích sư_ớ_ռ_🌀 y như cả đời chưa từng cảm nhận được đẩy cô ⓛê*ռ đỉ𝖓*h núi không cách nào vượt qua, ✝️𝐡â_𝓃 ✝️_𝒽_ể của cô trơn trợt trong 𝖗_𝖚_𝓃 𝐫_ẩ_𝓎.
Tiếng gầm nhẹ Mạc Phong của vang lên, sau mấy lần dồn dập nặng nề đ*ụ*𝐧*ⓖ ↪️*𝖍*ạ*𝖒, cuối cùng anh cũng phóng nhiệt dịch 𝖓ó·п·🌀 b·ỏ·𝓃·ɢ vào bên trong cơ thể cô.
Anh để phái nam tiếp tục chôn trong cơ thể cô, cánh tay chống lên th.â.п 𝐭.♓.ể, giống như đã mất hồn phách sau một phen phát tiết hoàn toàn, anh ngơ ngác cúi đầu nhìn cô còn đắm chìm trong dư âm hoán ái.
Xuyên thấu qua ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài, có thể thấy đôi mắt khẽ nâng lên của cô, lông mi như cánh bướm rũ xuống, mang theo mấy phần đau thương và vô lực, môi đỏ mọng khẽ mở, làm cho anh hận không được ♓*ôⓝ*, không bao giờ buông ra nữa.
𝐓.𝖍.â.𝐧 ✞.𝖍.ể của cô 〽️●ả𝖓●ⓗ 🎋𝐡ả𝓃●𝐡 trắng nõn, dưới ánh trăng có vẻ vô cùng nhu hòa 🍳*𝐮*γ*ế*𝖓 г*ũ, thậm chí anh còn muốn mình dung nhập vào bên trong ✞𝒽â.п 🌴𝖍.ể của cô. Ở bên trong dư âm, ✝️ⓗâ●п ⓣh●ể của cô nhẹ nhàng 𝐫𝖚*п гẩ*y, hai chân thon dài vẫn đang kẹp hông anh, đồng thời cũng đang che chắn cho dịu dàng của cô ở bên trong.
Nhìn thật lâu, cuối cùng mặc cho mình chìm trong sự mề.m 𝐦ạ.ı của cô.
Nơi đó có mồ hôi của cô, mồ hôi của anh, mang theo hương thơm mùi vị thuộc về cô.
Môi anh đang dính sát gò má trắng nõn của cô, lầm bầm kêu một tiếng: "Tô Tranh......"
Tô Tranh híp mắt, nửa mê nửa tỉnh, nghe anh gọi mình cũng không tiếp lời.
Anh lại trầm thấp khàn khàn gọi một tiếng: "Tô Tranh......"
Tô Tranh vươn tay, ✅⛎-ố-✝️ v-e mái tóc của anh.
Mạc Phong vươn tay, bắt được tay cô, để lên trên môi, hô·ռ khe khẽ, gặm ăn.
Tô Tranh muốn rút tay về, mặc dù cánh tay kia của Mạc Phong bị thương nhưng lại có lực cực kì, không cho phép cô rút lại.
Cô khàn khàn hỏi: "Buông em ra, nơi này quá ngột ngạt."
Mạc Phong không nói lời nào, tiếp tục cắn tay của cô, thậm chí dùng sức hơn, cắn cô bị thương.
Tô Tranh thấy anh vừa ⓗô_ռ vừa cắn như vậy, không biết anh làm sao, khẽ đẩy anh ra.
Mạc Phong lại bám như keo dính chôn mặt vào 𝓃●🌀●ự●𝒸 cô, không chịu đứng lên, mặc cho cô thế nào đẩy cũng không ra.
Tô Tranh nhíu mày, trong bóng tối, hình như cô nghe được một âm thanh khả nghi, giống như, giống như là âm thanh buồn bực.
Tô Tranh chỉ có thể mặc cho tay bị người ta cắn, tiếp tục ngưỡng mặt nằm ở trên giường.
Mùa hè, trong phòng không có điều hòa, chỉ mở cửa sổ, mặc dù có gió thổi vào những vẫn nóng bức khó chịu, Tô Tranh cảm thấy trước nℊự.c mình có chất lỏng ư_ớ_т á_✝️ lướt qua.
Tô Tranh nhắm mắt lại, cô biết chất lỏng ư·ớ·✝️ á·ⓣ này không phải là mồ hôi, mà là nước mắt.
Một cánh tay khác của cô lần mò tới trên mặt của anh, anh không cự tuyệt, vì vậy cô lập tức sờ thấy ướ_𝐭 á_ⓣ trên mặt anh.
Cô không nhìn thấy được, khàn khàn hỏi: "Sao thế?"
Nếu như cô nhớ không nhầm, Mạc Phong là một người đàn ông cứng rắn như tảng đá, anh không có nước mắt.
Mạc Phong trầm mặc thật lâu, mới khàn khàn nói: "Đừng rời bỏ anh, có được không?"
Âm thanh của anh rất bất đắc dĩ, mang theo sự van xin, giống như một đứa bé sợ mất đi món đồ chơi mà mình yêu mến nhất.
Lòng Tô Tranh rút mạnh, nhỏ giọng nói: "Hãy buông em ra đã."
Mạc Phong cố chấp lắc đầu: "Anh sẽ không buông, cả đời cũng sẽ không bao giờ buông ra nữa!"
Tô Tranh thở dài nói: "Quá nóng, ít nhất về phòng của em trước đã."
← Ch. 111 |