← Ch.01 | Ch.03 → |
"Vi Vi, con không phải là muốn thiên vị hắn chứ, như vậy sẽ làm hư hắn đó." Thật ra điều An Vịnh Tâm muốn nói là... Con gái à, sao con không thấy được diện mạo thật sự của Hỗn Thế Ma Vương chứ! Cái tên Hỗn Thế Ma Vương ở phía sau Thẩm Thiên Vi nở nụ cười hài lòng, hơn nữa hắn còn nắm thật chặt vạt áo của chị gái, bày ra một bộ dạng run sợ.
"Không đâu mẹ!" Thẩm Thiên Vi lúc này đã mười hai tuổi, cô đã có bộ dáng nhu mì yếu ớt động lòng người làm cho người ta cảm thấy thương tiếc "Thiên Dục rất nghe lời mà, hắn nhất định không phải cố ý gây họa, phải không Thiên Dục?" Thẩm Thiên Vi đột nhiên xoay người, cưng chiều dịu dàng hỏi Thẩm Thiên Dục đang đứng phía sau.
Thẩm Thiên Dục thu lại nụ cười trong nháy mắt, hắn ôm sát người Thẩm Thiên Vi, làm nũng nói "Vâng."
Thẩm Thiên Vi xoay người lại nhìn An Vịnh Tâm cười nói: "Mẹ, con nói đúng không? Con biết ngay là Thiên Dục nhất định không phải cố ý gây chuyện."
Lời của hắn nói con đều tin sao? An Vịnh Tâm khóc không ra nước mắt: "Vi Vi, con nghe mẹ nói..."
"Mẹ, giao chuyện này cho con đi, con sẽ nói chuyện với Thiên Dục."
"Này này, Vi Vi..."
Hoàn toàn không chú ý tới tiếng kêu của An Vịnh Tâm, Thẩm Thiên Vi liền vội vàng kéo Thẩm Thiên Dục chạy đi. Về tới phòng mình, để quyển sách trên tay xuống, cô liền sờ sờ đầu Thẩm Thiên Dục hỏi: "Không có bị mẹ đánh đòn chứ?"
Thẩm Thiên Dục bày ra một bộ dáng thật ngoan ngoãn nghe lời, hắn cắn môi mỏng, gật đầu một cái.
"Nói đi, lần này làm sao chọc giận mẹ vậy?" Nụ cười ở môi hồng tràn ra.
Thật sự rất kỳ quái, từ nhỏ đến lớn Thiên Dục luôn rất nghe lời, cô chưa từng thấy đứa trẻ nào cùng lứa với Thiên Dục lại ngoan ngoãn như vậy! Nhưng tại sao mỗi ngày mẹ lại luôn la mắng hắn?
"Em cũng không biết." Thẩm Thiên Dục rũ đầu nhỏ xuống, tròng mắt đen thật to lã chã nước chực khóc giống như vô cùng khổ sở.
Một cảm giác yêu thương từ trong lòng tràn ra, Thẩm Thiên Vi thở nhẹ một cái đem thân hình gầy nhỏ ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng hắn: "Không có chuyện gì, mẹ rất thích em, làm việc gì đều là vì muốn tốt cho em, ngàn vạn lần không thể tức giận với mẹ nhé!"
"Vâng." Hắn mềm mại nói.
"Ừ, ngoan, vậy chị làm điểm tâm cho em ăn có được không?" Thẩm Thiên Vi xoa xoa mái tóc đen bóng của hắn, cưng chiều hỏi.
"Vâng, em muốn ăn cây xoài ngàn tầng." Đầu nhỏ đặt tại vai cô khẽ nói.
"Không thành vấn đề, vậy em ra sân sau chờ chị, rất nhanh sẽ có thôi." Thẩm Thiên Vi xoay người đi ra cửa, bỗng nhiên, cô dừng bước chân, quay đầu lại vui vẻ nói "Thiên Dục, hôm nay trường học tuyển thẳng trong nước có cuộc thi, chị làm bài rất tốt!"
Nửa tháng trước, trường học tuyển thẳng trong nước tổ chức cuộc thi, cô lại bị viêm phổi cấp tính tạo thành sốt cao phải nhập viện tròn một tuần lễ mới khỏi hẳn. Nhưng cô không ngờ mình lại may mắn như thế, cuộc thi xảy ra chút vấn đề kéo dài sang tuần sau vừa vặn để cho cô tham gia! Nếu không, cô có thể sẽ phải đổi sang trường khác, tách khỏi Thẩm Thiên Dục, không thể tiếp tục chăm sóc hắn, cùng hắn đi học và tan trường... Cuộc thi vừa kết thúc, cô liền muốn đem tin tức tốt này nói cho hắn biết.
"Có thật không? Vi Vi thật lợi hại!" Hắn cười vui vẻ với cô.
"Quan trọng nhất là không cần phải rời xa em!" Thẩm Thiên Vi nói xong liền kích động rời đi.
Chỉ trong nháy mắt, đứa trẻ trong phòng liền thu hồi nụ cười hồn nhiên trên mặt mà thay vào đó là nụ cười bí hiểm, một sự đen tối hiện lên trong con ngươi xinh đẹp. Còn chưa kịp che giấu liền bị thân hình mảnh khảnh cao gầy đột nhiên xuất hiện ở cạnh cửa thu vào trong mắt.
An Vịnh Tâm dựa vào cửa phòng, lười biếng ôm hai cánh tay, nhìn đứa con trai nhà mình: "Mẹ nghĩ, mẹ đã biết rõ nguyên nhân."
"E hèm." Mà người nào đó chỉ là không để ý chút nào nhún nhún bả vai nhỏ bé.
"Xuy..." An Vịnh Tâm tức giận châm chọc.
Như vậy cũng được sao? Mấy năm nữa sẽ không hù dọa con gái cô chạy mất chứ...
Năm qua năm, thời gian thấm thoát thoi đưa, vào một buổi trưa nắng ấm tràn đầy.
Ở sân sau với đủ loại hoa Tường Vi, có một thiếu nữ nhỏ nhắn, khuôn mặt y hệt búp bê vì phơi nắng mà có chút phiếm hồng nhưng lại làm cô vô cùng đáng yêu, xinh đẹp.
Cô buông bình tưới nước trong tay xuống, mềm nhũn duỗi cái lưng mỏi, nhẹ nhàng thở một hơi rồi cười lên.
Mỗi lần nhìn vườn hoa Tường Vi này cô luôn cảm thấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn... Bởi vì hoa Tường Vi là tượng trưng cho tình yêu của ba và mẹ. Mẹ thích nhất là hoa này, cô cũng thế. Những đóa hoa Tường Vi này giống như những đứa trẻ mà cô trân quý nhất.
"A" Đột nhiên một mảng đen chụp xuống trước mắt, ánh sáng trước mắt cô nhanh chóng biến mất giống như là bị cái gì đó che mất, cô sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng quay đầu lại.
Thấy người đứng sau lưng, Thẩm Thiên Vi nhẹ nhàng híp mắt to, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mơ mơ màng màng nhìn đến gò má vô cùng xinh đẹp kia, làm cho cô trong giây lát đó mất hồn, nỉ non: "Thiên Dục..."
Một hồi "Khanh khách" tiếng cười khiến Thẩm Thiên Vi từ trong mộng tỉnh lại, cô từ từ thích ứng sự biến đổi của ánh sáng, cô tức giận đập vào ngực người đó một cái, cười lên: "Em làm chị sợ."
Hình dáng người trước mắt dần dần hiện ra trong mắt cô, lại làm cho cô thất thần suy tư một lần nữa.
Thời gian... Có phải trôi qua quá nhanh hay không?
Cô gần như còn nhớ rõ, rất nhiều năm trước, hắn chỉ là đứa bé mập mạp chưa biết nói chuyện chỉ biết nhìn cô không chớp mắt giống như cô là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào. Cô là tất cả thế giới của hắn. Thậm chí bốn năm trước, hắn chỉ là một đứa trẻ tám tuổi gầy nhỏ cần cô bảo vệ. Vậy mà bây giờ... Mới mấy năm, hắn đã cao như thế này, đã 170 centimét rồi, so với cô cao hơn nửa cái đầu, cho dù còn có chút gầy nhưng cũng không còn nhỏ bé nữa làm cho cô có cái cảm giác thất bại của người làm chị.
Hắn có phải đã không còn cần cô bảo vệ nữa không?
"Vi Vi, đang suy nghĩ gì thế?" Thẩm Thiên Dục nhìn Thẩm Thiên Vi đang thẫn thờ một lần nữa, hắn nhếch môi, gõ gõ đầu cô.
"A" Thẩm Thiên Vi chớp chớp mắt to hoàn hồn, gương mặt thoáng qua một tia phiếm hồng, nhấn một cái lên trán hắn: "Không thể gõ đầu của chị gái nha!"
"Không phải chị gái, là Vi Vi." Hắn bĩu môi trả lời.
Cô cười lên, người này mười năm như một ngày, vẫn cố chấp như xưa! Thẩm Thiên Vi lười cãi cọ với hắn, cô bất đắc dĩ lắc đầu cười một cái, theo thói quen móc ra khăn tay thay hắn lau đi mồ hôi, dịu dàng cưng chiều hỏi: "Đi đá banh với bạn bè à?"
"Ừ." nụ cười tràn ra bị nắng ấm phản xạ càng làm cho khuôn mặt của Thẩm Thiên Dục thêm rạng rỡ khiến cô có một chút rung động từ đáy lòng.
"Khó trách gần đây chủ nhật nào em cũng chạy mất không thấy bóng dáng đâu cả." Thẩm Thiên Vi hơi cuống quít dời đi tầm mắt, đi tới bên bàn tròn màu trắng rót một ly Hồng Trà Tích Lan.
Động tác của cô rơi vào trong mắt của Thẩm Thiên Dục, làm cho hắn không tự chủ được khơi lên nụ cười có chút đùa giỡn.
"Vi Vi tức giận sao?" Hắn tiến lên, nhận lấy ly hồng trà từ trong tay cô, cười he he ngẩng đầu uống cạn.
Nhìn hắn "Ừng ực, ừng ực" uống xong, cô đem ly trà trống không trở về, một sự cưng chiều thoáng chút cô đơn từ đáy mắt tràn ra: "Tại sao chị phải tức giận chứ? Em đi đá banh với bạn bè chứ có phải đi làm chuyện xấu đâu."
Thẩm Thiên Dục thiếu chút nữa bị sặc, hắn không biết định nghĩa làm chuyện xấu của cô là làm chuyện gì? Nhưng sự cô đơn trong mắt cô mặc dù rất nhỏ nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn, hắn làm nũng hỏi: "Vậy tại sao Vi Vi lại không vui? Nói cho tôi biết đi!"
Ánh mắt của hắn khiến Thẩm Thiên Vi không thể che giấu cảm xúc của mình, cô chỉ biết thở dài, gõ gõ đầu hắn: "Chị không phải là không vui... Chỉ là có chút cảm thán..."
"Tại sao?"
Thẩm Thiên Vi bật cười cố làm ra vẻ đáng thương nói: "Bởi vì em trai của chị đã trưởng thành rồi, đã không cần chị gái này nữa."
Nói là nói giỡn nhưng thật ra cô đúng là có chút để ý. Cho dù ban đầu cô may mắn không cần rời xa hắn khi thi tuyển thẳng vào trường học nhưng sau này thì sau, mọi chuyện sẽ khác.
Đã từng có một khoảng thời gian cô rất lo lắng, cô sợ không có cô ở bên cạnh, hắn sẽ không quen! Kết quả, người không quen chính là cô, cô đã quá quen thuộc với việc chăm sóc hắn... Từ nhỏ đến lớn, cô đều đem hắn trở thành thứ quan trọng nhất, không một ai có thể khi dễ hắn, tổn thương hắn! Nhưng cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày hắn cũng sẽ lớn lên, cũng sẽ không cần sự chăm sóc của cô nữa.
"Tôi không cần chị gái, tôi chỉ cần Vi Vi" Thẩm Thiên Dục bĩu môi, cố làm ra vẻ đáng thương. Hắn kéo một cái cô liền ngồi trên xích đu sau đó điều chỉnh một tư thế thoải mái nhất tùy tiện nghiêng người nằm trên đùi cô.
Sau khi mọi việc đã kết thúc Thẩm Thiên Vi mới hoàn hồn, cô cười lên, cưng chiều gõ đầu của hắn: "Này này, Thẩm Thiên dục, mới vừa nói em trưởng thành bây giờ lại bắt đầu lộ nguyên hình ra rồi."
"Vi Vi."
"Hả?"
"Mặc kệ tôi bao nhiêu tuổi, tôi vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh Vi Vi để cho Vi Vi chăm sóc tôi."
Nói trong lòng không ngọt là gạt người, hắn là em trai cô thương yêu nhất. Thẩm Thiên Vi thở dài: "Chị biết chứ, em là bảo bối của chị rất nhiều năm rồi! Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"... Không có gì!" Thẩm Thiên Vi lắc đầu một cái, không nói tiếp.
Chỉ là cuối cùng sẽ có một ngày, cô sẽ lên đại học, đi tìm việc làm và rời khỏi nhà, rời khỏi hắn, cô còn phải lập gia đình...
Nghĩ tới đây, cô vô cùng đau lòng.
Một lúc lâu sau, không có bất kỳ tiếng động nào vang lên trong sân. Chỉ có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua quần áo. Thẩm Thiên Vi tựa vào trên xích đu không dám động đậy, cô nghĩ là hắn đã ngủ thiếp đi rồi, tay cũng không ngừng xuyên qua mái tóc của hắn khẽ vuốt, cẩn thận từng li từng tí che chở.
Cho đến khi cô thiếp đi và tiếng hít thở đều đều vang lên, Thẩm Thiên Dục mới mở mắt ra, trong tròng mắt đen hiện lên ý cười.
Trong từ điển của hắn, chưa từng có chữ "Chỉ là".
Là của hắn, sẽ vĩnh viễn là của hắn.
"Alô, Thẩm gia xin nghe." An Vịnh Tâm đang gọt trái cây thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, bà bỏ con dao trong tay xuống với lấy chiếc điện thoại, một giọng nói êm ái, dễ nghe truyền vào trong tai đối phương.
Một lúc sau, đôi mắt tuyệt đẹp của An Vịnh Tâm lộ ra thần sắc khác thường, ánh mắt di chuyển vào đám người đang ngồi trong phòng khách vừa nói chuyện phiếm vừa ăn trái cây. An Vịnh Tâm nhìn chồng mình sau đó là con gái và con trai, môi đỏ mọng thật chậm nâng lên nụ cười thân ái. Bà cầm điện thoại lên hướng về phía Thẩm Thiên Vi kêu: "Vi Vi, điện thoại của con."
Chỉ một câu nói lại khiến mọi người trong nhà đứng hình, nhất là Thẩm Thiên Vi, thật lâu sau cô mới hỏi lại: "Của con sao?"
"Ừ, điện thoại của con... là con trai nha."
Không biết là cố ý hay vô ý, An Vịnh Tâm còn nhấn mạnh ba chữ "Con trai nha", bà nói cực kỳ rõ ràng dường như sợ người khác không biết đầu bên kia điện thoại là một người con trai.
"A" Thẩm Thiên Vi mang vẻ mặt xin lỗi áy náy vội vàng nhận điện thoại. Một lúc sau, cô bắt đầu ấp úng, có vẻ vô cùng kinh ngạc và luống cuống, cuối cùng chỉ nói lại một câu "Sau này không cần gọi điện đến nữa!" Sau đó liền đem điện thoại giống như củ khoai lang nóng ném lại chỗ cũ.
Trong nháy mắt đó, phòng khách Thẩm gia im lặng không một tiếng động, Thẩm Thiên Vi không dám nhìn phản ứng của người lớn trong nhà, chỉ có thể lặng lẽ ngồi xuống, cúi thấp đầu.
"Là người theo đuổi con sao?" Một giọng nữ dễ nghe vang lên, rất rõ ràng là đến từ An Vịnh Tâm. Hơn nữa chỉ có bà mới dám ở trong bầu không khí này mà nói chuyện.
"Mẹ!" Một câu nũng nịu nhanh chóng từ môi hồng của Thẩm Thiên Vi bật ra, gương mặt của cô nhanh chóng ửng đỏ như trứng gà luộc.
"Ai nha, có gì đâu?" An Vịnh Tâm vui vẻ mà cười, còn cười đến vô cùng hăng hái, "Con cũng mười tám tuổi rồi, dáng dấp còn xinh đẹp như thế, có người theo đuổi là chuyện rất bình thường. Có phải không chồng?"
Bị điểm tên, Thẩm Tư Kiều rất buồn bực giả bộ ngu: "Cái gì?"
"Chồng à, làm gì bày ra cái bộ mặt không hiểu chuyện gì thế? Năm đó em theo đuổi anh cũng là 18, 19 tuổi, mặc dù anh vẫn kháng cự em, trốn tránh em nhưng cuối cùng vẫn bị thành ý của em cảm động! Nói không chừng loại chuyện này cũng sẽ xảy ra trên người con gái chúng ta!" An Vịnh tâm cười với Thẩm Tư Kiều nhưng khóe mắt lại cố ý nghiêng đi nhìn biểu tình của người nào đó.
Hừ, không có phản ứng là sao chứ? Xem con có thể chống cự được bao lâu!
"Mẹ, không phải như thế!" Thẩm Thiên Vi kích động nói.
"Hắc hắc, mẹ hiểu con chẳng qua là mắc cỡ mà thôi! Vi Vi, ngàn vạn lần không được từ chối quá nhanh nha, thử đi tìm hiểu xem sao... Mẹ ủng hộ con!"
← Ch. 01 | Ch. 03 → |