Ngoan ngoãn theo ta đi nha
← Ch.04 | Ch.06 → |
Sở Vân Phi trợn tròn mắt nhìn lên nữ nhân ở trước mặt, trong đầu thoáng qua những đoạn ký ức, quét mắt nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ đến việc mình từng bị người ta đánh lén!
Không thể ngờ bản thân đang mặc thường phục ngay giữa ban ngày lại bị tập kích, càng không thể ngờ, người ta tập kích mình không phải vì thân phận, cùng động cơ kín đáo của mình, cũng không phải vì vàng bạc châu báu.
Còn nhớ rõ trước khi bị đánh bất tỉnh còn nghe được mấy câu, nghe ý tứ của bọn hắn, dường như chỉ là chọn đại rồi trúngmình mà thôi.
"Trói lại, nhét miệng, thằng này, con mẹ nó, thật đáng đánh. Không biết là ai đây?" (nghe sao mà mâu thuẫn -_-. Không biết người ta mà biết người ta đáng đánh:D2)
"Là ai thì có khác gì nhau đâu? Có người để Quỷ Nhãn ngươi báo cáo kết quả vậy là được rồi. Tên tiểu tử nhà ngươi, có cần phải ra tay mạnh như vậy không? Bây giờ lại phải vác hắn về. Mau mau mau đi!"..
Mơ màng, không xác định, đến lúc tỉnh lại thì đang bị trói ở đây!
Tát Vân La lẳng lặng đứng yên tại cửa, đôi lông mày đen cau lại, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường gỗ lim khắc nghìn con công kia.
Hắn nằm trên giường, ngửa mặt lên trời, tay chân bị khóa sắt khóa lại, quả màu đỏ trên người, chỉ đắp một bạc khăn trắng trên eo.
Thật sự là đem hắn ta trói vào giường sao? Trong nội tâm Tát Vân La có chút cảm xúc quái dị, saocó thể để cho một hoàng hoa khuê nữ chủ động tấn công một người đàn ông được...Tát Vân La thầm thở dài, trấn định nhìn người nam nhân trước mặt.
Thân hình cao lớn, cực kỳ cường tráng, hai cánh tay đầy cơ bắp, hai bàn tay đang nắm chặt thành quyền, nhớ rõ Duyên Hạo từng nói, vì bắt hắn mà làm bị thương hơn ba mươi thị vệ, xem ra nếu không đạt được mục đích, Duyên Hạo sẽ không chịu bỏ qua. Tát Vân La híp mắt, nhẹ nhàng đi về phía trước vài bước, trên thảm nhung dày, nhẹ nhàng không gây tiếng động.
Thế nhưng ngay tại lúc Tát Vân La dừng lại, nam tử kia đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt chăm chú nhìn thẳng nàng.
"..." Tát Vân La hít sâu một hơi, không khỏi sững sờ, vẫn đứng nơi đó không nhúc nhích, cơ hồ quên cả hít thở.
Nam tử này có đôi mắt xanh như bầu trời!
Vậy mà cặp mắt kia vẫn nhìn nàng chăm chú không rời, Tát Vân La cảm thấy giống như hắn không nhìn thấy gì cả, nhìn một cô gái gần như khỏa thân, mà trong mắt hắn dường như không hề có chút gợn sóng cùng tạp niệm, chỉ có sự cô lãnh cùng yên tĩnh.
Mặc dù trên miệng hắn còn bị nhét một tấm lụa trắng, nhưng có thể nhìn ra khuôn mặt rất nam tính kia, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, cấu trúc rõ ràng, ngũ quan anh tuấn, cả khuôn mặt toát lên vẻ thờ ơ mà sắc sảo.
Trên người hắn có một loại khí chất trời sinh lạnh lẽo tận xương tủy, chỉ nhìn vào đôi mắt màu lam hiếm thấy của hắn vài giây ngắn ngủi, mà trong lòng Tát Vân La có cảm giác bị người ta nhìn thấu mình, phảng phất giống như đôi mắt kia nhìn thấu hết thảy, trấn tĩnh lại tràn đầy tâm trạng, Tát Vân La dời đi ánh mắt.
Là cô gái ở thời đại siêu cạnh tranh, dĩ nhiên biết rõ cách tấn công đàn ông, nhưng loại tình huống này, ...chiếm hữu người nam nhân này, nói chính xác là cưỡng bức, làm cho nàng có cảm giác xấu hổ và tội lỗi vô cùng.
Rõ ràng, người đàn ông này là bị ép buộc, có thể thấy được từ ánh mắt của hắn, nói không chừng hắn còn không biết vì sao mình bị trói ở đây.
Nam tử hạ đầu xuống giường, hơi xoay đầu nhìn chằm chằm vào nàng. Gương mặt anh tuấn ngời ngời, ánh mắt màu lam trầm tịch, phản chiếu thân người thướt tha của nàng.
Đột nhiên nàng mặt đỏ bừng, Tát Vân La dù lạnh lùng thế nào, thì cũng là một cô gái chưa có lập gia đình, đối mặt với chuyện sắp sửa phát sinh...liền e thẹn hạ mi mắt tránh đi ánh nhìn của hắn.
Nam tử nhìn chằm chằm vào nàng, trong ánh mắt hiện lên một sự nghi ngờ, đáy mắt mang theo sự trầm ngâm suy nghĩ.
Tát Vân La âm thầm nuốt nước bọt, ổn định tinh thần nhìn hắn, cặp con ngươi màu ngọc bích, thoáng như làn gió đang thổi qua mặt hồ sâu thẳm, tuy sáng nhưng không cách nào đoán được hắn đang nghĩ những gì.
Lại tiến thêm một bước, Tát Vân La cúi đầu, nhìn vào tấm màn bên giường, cùng với khuôn mặt không cách nào giảm bớt sắc đỏ, nhưng giọng điệu lại thản nhiên nói: "Đây là, họ chọn ngươi...chọn ngươi để giúp ta. Cho nên đêm nay chúng ta phải...phải giao hợp, mấy ngày tới đều phải làm như vậy. Ta cũng giống ngươi, không còn sự lựa chọn nào khác."
Nam tử tựa hồ sững sờ! Hai tay cố gắng giãi giụa, cổ họng phát ra tiếng gầm thấp, khóa sắt trên tay phát ra âm thanh "Đuang! Đuang!". Tát Vân La không kiềm chế được, lại nhìn vào mắt hắn, cặp mắt lạnh như băng.
Vào giây phút đó, đôi mắt ấy còn bao gồm cả sự phẫn nộ, sửng sốt, chỉ cần đôi mắt đó là đã đủ khí thế bức người. Trong lòng Tát Vân La bỗng run rẩy, khẽ lui về sau nửa bước.
Ngẫm lại tên súc sinh Duyên Hạo kia chắc biết rõ, một tên đàn ông bình thường sẽ không từ chối việc giao hợp với một cô gái xinh đẹp, nhưng nam tử này không ngờ lại phản ứng kịch liệt như thế, người đàn ông này, là loại người gì? Tát Vân La liếc hắn một cái, có lẽ, là thói xấu của đàn ông? Hắn ta là vì tư thế giao hợp nên tức giận, nàng ngồi ở trên, hắn không thể chấp nhận việc nữ nhân làm chủ tất cả thôi?
Trong lòng Tát Vân La đấu tranh dữ dội, việc quyến rũ đàn ông so với nghề sát thủ, xem ra còn khó khăn hơn nhiều, thà rằng cho nàng giết người còn hơn! Thế nhưng, lại bản thân lại không có đường lui, đành bất đắc dĩ chấp nhận.
Nghĩ thông suốt, Tát Vân La lại ngước mắt lên, vẻ mặt thể hiện sự trấn tĩnh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ai bảo ngươi lại xui xẻo làm vật thay thế? Xin lỗi, ngươi...ngươi ngoan ngoãn theo ta đi nha!
Nam nhân chăm chú nhìn nàng, như muốn nhìn đến động tác kế tiếp của nàng, ánh mắt màu lam như muốn tố cáo, lời nói vừa rồi của nàng là vô lý và ngu ngốc thế nào.
Tát Vân La thật mong bản thân mình đừng hiểu đôi mắt xanh trong kia muốn nói gì, xem ra bây giờ chỉ còn cách giả ngây giả dại mà thôi.
Đây là một người đàn ông sắc bén và nhạy cảm, không được nhìn hắn ta thêm lần nào nữa, còn nhìn, chỉ sợ đến dũng khí ở lại căn phòng này cũng không còn, phải nhanh chấm dứt cái việc hoang đường không chịu nổi này lại!
Nam tử mở to hai mắt nhìn nử tử trước mắt đang từ từ bước đến gần, trơ mắt nhìn nàng chạm vào quả màu đỏ của mình.
"A.... A.... A!" toàn thân run lên, nam tử đột nhiên giẫy giụa như điên, vặn vẹo, khóa sắt kêu răng rắc, lực phát ra mạnh đến nỗi làm Tát Vân La có chút cả kinh.
"Ngươi... ngươi phối hợp với ta một chút đi, phản kháng cũng vô dụng thôi!" Tát Vân La có lòng tốt nhắc nhở, thuận tay kéo mảnh lụa trắng trên miệng hắn ra một chút. Cảm thấy cơ thể đàn ông căng cứng, giống như đang không ngừng mà to lên, gầm một tiếng, đôi mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm Tát Vân La!
Cả đời Sở Vân Phi chưa từng tức giận như thế, nử tử này là một kẻ ngốc mà, thật sự nghĩ rằng có thể cưỡng bức một người nam nhân sao!
"Tiện nhân này, ngươi dám...dám ngồi trên sao?" hắn nắm chặt xích sắt, hận không thể dùng lửa giận đem cái thân thể mỹ miều thấp thoáng sau lớp lụa mỏng kia thiêu cháy ra thành tro, trong miệng phát ra âm thanh hú hét.
"Thật xin lỗi, ta cũng là bị ép buộc! Mượn "giống" của ngươi, ngươi nhẫn nhịn một chút đi." Tát Vân La liếc nhìn người đẹp trai này, chỉ có một mảnh khăn trắng che thân, còn đang bị xích trên giường, nuốt nước bọt, lấy quyết tâm, hạ đôi môi anh đào hôn nhẹ lên mắt, trượt xuống môi, tích cực quấn lấy, gặm nhấm. Ngón tay lướt xuống mảnh khăn, từ từ thăm dò vào trong....
← Ch. 04 | Ch. 06 → |