← Ch.03 | Ch.05 → |
Ngồi sau xe Trang, Nhi sốt ruột hỏi:
- Mày có chắc là cái xưởng xe đó ở đây không?
- Chắc mà, chị Lam nói nó ở khu này. Bạn chị ấy làm ở đó nên chị ấy rất tin tưởng.
Chuyện là bà chị gái của Trang nhờ hai đứa nó đi sửa giúp tay phanh của chiếc xe Vespa ở một cửa hàng quen, và hứa trả công cho mỗi đứa một tấm thẻ làm tóc miễn phí ở cửa hàng của chị. Trang khoái chí nhận lời ngay, còn Thảo Nhi đi vì con bạn cứ nài nỉ cô đi cùng cho vui. Đột nhiên cô nhìn thấy phía bên kia đường tấm biển hiệu: "Nguyễn Vũ gara". Nó có hai cửa nhưng một cửa đóng kín, tấm biển hiệu thì bị che bởi những tán lá của cây dâu da. Cô vội chỉ:
- Kia kìa.
- Đâu...?
Trang cũng nhìn ra ngay cái cửa hàng sửa xe đó. Nó rẽ sang đường và quay đầu xe lại. Nhưng khi đến trước cửa, không hiểu sao Trang không dừng xe mà tông thẳng vào gốc cây dâu da trước cửa gara cái uỳnh. Cả hai chỉ kịp hét lên một tiếng và đổ nhào ra. Trang kịp nhảy ra, còn cô thì bị nó đổ vào chân đau đến tê người. Thấy có người là hét ngoài cửa, hai người ở trong gara chạy ra. Rồi một người nhận ra Trang, toét miệng cười:
- Hai cô cũng khéo ngã ghê nhỉ? Đổ xe ở đây thì đỡ mất công dắt bộ rồi. Em không sao chứ?
Anh chàng này là bạn của chị Lam nên quen Trang là điều hiển nhiên. Anh ta dựng chiếc xe lên và kéo cô đứng dậy.
- Không sao đâu anh. - Cô lắc đầu nhưng thực sự thấy đầu gối và ống đồng đau rát vô cùng.
- Tại cái dây phanh chết tiệt này làm tao ngã. - Trang cay cú đá bốp vào chiếc xe.
Anh Lâm, bạn chị Lam cười quay sang nói với người bên cạnh:
- Ông dắt nó vào giúp tôi với. Hai em vào đây.
Gara Nguyễn Vũ khác hẳn với vẻ bề ngoài nghèo nàn của nó, bên trong rộng rãi và sạch sẽ vô cùng. Cả gara được chia làm 2 khu, một bên sửa xe máy, còn một bên sửa ô tô. Không có thợ nào ở bên khu ô tô cả. Một trong ban chiếc ô tô làm cô phải giật mình. Một chiếc xe mà bất cứ ai lần đầu nhìn thấy đều phải há hốc mồm vì vẻ đẹp của nó. Cô tập tễnh tiến về phía chiếc xe.
Không biết có phải nghe Huy Khánh nói quá nhiều không mà cô cũng đâm ra mê mẩn với các loại xe hơi. Chiếc xe ở cuối gara này đẹp chưa từng thấy, thậm chí màu vàng chói chang của Prince Sun cũng bị nó làm cho lu mờ. Nó màu bạc, hai cánh cửa dưới có hai sọc đen lớn, rất đơn giản nhưng cũng không kém phần cá tính. Nó có vẻ đẹp như của một thiên thần vậy. Bàn tay cô lướt lên trên mui xe, và cô khẽ thốt lên:
- Silver Wings.
Có tiếng lục cục phát ra từ dưới gầm xe khiến cô giật mình lùi bước. Và từ dưới gầm xe đã được nâng cao, một người ăn mặc bụi bặm chui ra. Cô thốt lên định tránh mặt nhưng anh ta đã nhìn thấy cô. Long cũng ngạc nhiên không thua gì cô. Nhìn cô bằng ánh mắt tò mò và pha chút khó hiểu, nhưng ngay sau đó anh ta tự cười và nói:
- Tôi quên mất là Khánh và cô vẫn hay gặp nhau.
Như một đứa trẻ bị bắt quả tang khi ăn vụng, cô đỏ mặt ngượng ngùng.
- Tại sao cô lại có mặt ở đây?
Thảo Nhi nhìn về phía Trang, nói:
- Tôi đến đây cùng bạn. Chị gái nó nhờ chúng tôi mang xe đến đây sửa. Anh là thợ sửa xe ở đây à?
Long tháo găng tay, cởi áo bảo hộ đầy dầu nhớt ra và vắt nó lên một hộp dụng cụ gần đó. Có cho tiền cô cũng không dám tin rằng gã trắng trẻo đẹp trai đang đứng trước cô lại biết làm một nghề như nghề sửa xe. Long không trả lời ngay mà anh bật nắp một lon nước ngọt đưa cho cô. Thảo Nhi lắc đầu từ chối. Anh ta ngửa cổ uống liền một hơi cạn lon nước. Một lúc sau anh ta đưa tay mướt nhẹ lên mui xe, nhìn nó với ánh mắt thích thú.
- Sao cô nghĩ nó là Silver Wings?
- Tự nhiên thấy nó giống thiên thần thôi. Nó đẹp thật đấy, nhưng nó bị hỏng gì à?
- Không, chỉ là kiểm tra lại mọi thứ trước khi chính thức bước vào cuộc đua thôi.
- Nó dùng để đua sao?
- Đúng vậy.
- Anh Khánh có tham gia cuộc đua này không?
- Tất nhiên. - Long nhún vai- Nó mà không tham gia thì cuộc đua còn có ý nghĩa gì nữa. Sao? Lo lắng cho nó à? Khánh không chỉ là một bác sĩ giỏi, nó còn là một tay đua cự phách đấy.
Dường như bị nói trúng suy nghĩ, cô chuyển chủ đề:
- Những vết thương của anh không sao rồi chứ?
- Không sao. - Đột nhiên anh chuyển giọng lạnh lùng. - Tôi phải làm việc rồi, cô ra chỗ khác đi.
Nhi quay người bước đi, lòng bực bội vì hắn đã dám đuổi cô thẳng thừng như thế. Nhưng ngay lập tức, hắn đã chộp lấy khuỷu tay cô, giật lại, hỏi:
- Chân cô làm sao vậy?
Cô cúi nhìn cái chân đau của mình, nhăn mặt:
- Chúng tôi vừa bị ngã ở ngoài cửa, không sao đâu.
Long im lặng ngẫm nghĩ thế nảo rồi cúi người, bế bổng cô lên và đặt cô ngồi lên mui chiếc xe bạc. Thảo Nhi ngượng quá định kêu lên nhưng anh ta đã nhấc chân cô lên và kéo ống quần nghe cái "soạt" một cách thô bạo. Thảo Nhi đau đến tái người đi, cô vội bám vào vai anh ta cho khỏi ngã. Hải Long nhìn vết thương từ đầu gối cô kéo xuống đến tận giữa ống đồng, cau mày:
- Cô nghĩ gì mà để mặc nó vậy?
- Chính bản thân anh còn không quan tâm đến mình cơ mà, trách tôi làm gì. - Cô đáp lại sự quan tâm của anh ta bằng một thái độ còn hơn là xẵng.
- Cô cho là chúng ta giống nhau à? Tôi để mặc cũng chẳng sao, nhưng cô để mặc thế này sẽ có người đau lòng đấy.
- Có gì khác đâu. Anh không nghĩ là cũng sẽ có người lo lắng cho anh không kém à? Anh Khánh vì lo cho anh mà bất đắc dĩ mới đến tìm tôi đấy.
- Bất đắc dĩ ư?- Long nhếch mép cười- Cô nghĩ đơn giản thật...
- Ý anh là gì?
Long không đáp. Anh đi vào căn phòng phía trong, rồi mang ra một chai nước lạnh và một hộp gì đó trông giống hộp cứu thương.
- Rửa vết thương đi, ở đây không có cồn, nước đá sẽ làm cô không còn cảm giác đau nữa. Sau đó lấy bông và băng trong này quấn tạm vào, tôi không có thuốc.
- Không cần mà, nếu đổ nước ra đây sẽ ướt chiếc xe và sàn mất...
- Cô bướng bỉnh nhỉ... Có làm không hay để tôi làm, tôi mà làm sẽ đau lắm đấy.
Thảo Nhi chưa nói gì thì anh ta đã nâng chân cô lên, rót nguyên chai nước lạnh vào. Cái lạnh làm những dây thần kinh trên da giật giật, cô khẽ rùng mình.
- Tôi tự làm được... - Cô giằng lấy bông từ tay anh ta và lau lau quanh vết trầy xước. Sau đó cô cẩn thận dùng băng y tế quấn kín vết thương.
Long lại đi từ trong ra với một chiếc ghế gấp.
- Tôi xong rồi. Cám ơn anh.
Không nói không rằng, anh ta tiến lại, nhấc cô lên một lần nữa bằng đôi tay khỏe khoắn của mình rồi đặt cô vào chiếc ghế, nói:
- Bây giờ tôi bận rồi, cô làm ơn ngồi im đây không thì ra ngoài kia kiếm chỗ nào mà ngồi.
- Tôi có thể đi được mà. - Cô đứng dậy nói. - Tôi quay ra đây không bạn tôi sẽ đi tìm.
Thảo Nhi trở về chỗ Trang mà không hiểu tại sao Long có thể thay đổi nhanh như thế? Lúc thì lạnh như một tảng băng, lúc thì nóng như một núi lửa sắp phun trào, lúc thì thô bạo, lúc lại rất nhẹ nhàng như một làn gió mát khiến người khác thấy yên tâm đến kì lạ.
Cô đã kể với Trang về Khánh, nhưng tuyệt nhiên không nói gì về Long. Đầu tiên là vì cô cảm thấy khó chịu khi nói về anh ta, còn sau đó cô cảm thấy anh ta không cần thiết phải xuất hiện trong những cuộc buôn chuyện của hai đứa. Nếu chẳng may anh ta biết cô nói xấu anh ta, kiểu gì anh ta cũng sẽ trừng mắt và nhắc lại câu "nhiều chuyện không phải là một thói quen tốt", cô ghét cái kiểu ăn nói đó vì cho rằng như thế là anh ta đang coi thường cô. Trang có hỏi về anh chàng đẹp trai mà cô đã nói chuyện trong gara ô tô Nguyễn Vũ, nhưng cô chỉ nói là lần đầu gặp anh ta nên con bạn cũng chẳng hỏi gì thêm.
*
Huy Khánh tháo cặp kính cận để trên bàn, day day sống mũi cho tỉnh táo. Phòng Long vẫn im lặng. Tùng đã ở trong đó với cậu ta suốt 2 tiếng đồng hồ. Anh không biết Long đang có trò gì, nhưng việc hội kiến với Tùng thì hẳn là rất quan trọng, vì hai người họ ít gặp nhau. Tùng có cuộc sống khác biệt hoàn toàn với hai người, một cuộc sống thực sự trong lành, không bia rượu, không đánh lộn, không có những mối tình chớp nhoáng. Hắn luôn là một kẻ "trí thức mẫu mực" như Long hay nhạo báng.
Hải Long, Khánh và Tùng là bộ ba nổi tiếng một thời. Hải Long là một người cao ngạo, Huy Khánh hào hoa, còn Tùng thì học rất giỏi. Hiện nay Tùng là một trong những luật sư trẻ có tiếng của miền Bắc và đã có hẳn một văn phòng tư vấn luật lớn.
Trong phòng Long lúc này, Tùng đang ngồi im trên ghế. Long ngồi trong một góc tối, tay mân mê chiếc vòng đeo cổ, chính xác là chiếc nhẫn bạch kim được lồng vào sợi dây chuyền ấy. Thỉnh thoảng ba viên kim cương nạm trên mặt của chiếc nhẫn gặp ánh sáng lại lóe lên. Tùng không biết xuất xứ của chiếc nhẫn ấy, chỉ biết mỗi lần cầm nó trên tay thì Long có vẻ như đang ở một thế giới hoàn toàn khác, thu mình lại và lặng lẽ.
Một lúc sau, Tùng đứng dậy nói khẽ:
- Tao phải về đây. Việc của mày cứ để đấy tao giải quyết.
Lúc này Long mới ngẩng đầu lên, đôi mắt anh hình như hơi buồn. Anh hờ hững đáp lại:
- Không cần đâu, mày cũng đâu rảnh rỗi gì. Tao cũng không muốn kéo mày vào chuyện của tao.
- Vậy cũng được. - Tùng gật đầu miễn cưỡng- Mày vẫn phải cẩn thận đấy nhé! Xưa nay hắn chưa ngán ai, tay chân giang hồ của hắn cũng không phải những hạng tầm thường. Mà tao vẫn thắc mắc, tại sao mày lại có hứng thú với chuyện này thế. Nó không giống mày tí nào.
- Chỉ là một chút thích thú thôi. - Long nhổm dậy. - Tao làm vậy vì tao thích thế. Mà có bao giờ tao thích cái gì phải có lý do đâu.
- Nghe nói hội đua xe lại sắp đua à? Ở đâu vậy?
- Trường đua Ngư Long.
- Vậy à? Tao nhớ năm ngoái theo chúng mày lên Lang Biang mà sợ gần chết.
- Đồ gan chuột nhắt. Thằng Khánh trông nó thế chứ gan nó còn to hơn gan tao nhiều.
- Vâng. - Tùng ngửa cổ cười. - Tao thua chúng mày, được chưa? Thôi, nghỉ sớm đi, ông chủ. Chúc cho cái cơ ngơi đầu tiên của mày sớm hái ra tiền nhé!
Tùng ra ngoài, khép cửa lại và đi sang phòng Khánh.
- Xong rồi à?
- Ừ, xong rồi, tao ghé qua chút rồi về. Long ở đây cùng mày lâu chưa?
- Cũng một thời gian rồi. Tao không thích nó lang thang ở những chỗ khác, với một người như nó là rất nguy hiểm.
- Dạo gần đây có gì mới không?
- Mày muốn hỏi chuyện gì?- Khánh chau mày hỏi lại.
- Có phải có một cô gái nào đó không?
Khánh bật cười:
- Sao mày lại cho rằng đó là một cô gái?
- Vì thái độ của nó như vậy chỉ có thể là bị tác động từ một cô gái. Hay chính là người đã cứu nó lần vừa rồi?
Huy Khánh suy nghĩ hồi lâu rồi nói bằng thái độ nghiêm túc:
- Tao không biết chuyện gì, nhưng tao sẽ không để cô bé ấy thuộc về nó. Nó sẽ làm khổ cô ấy.
- Vì sao?
- Vì cả mày và tao đều thừa hiểu là không bao giờ Long quên được Linh cũng như My Vân mà.
- Hay là vì mày cũng có tình cảm với cô bé ấy? Linh trong lòng nó là một vết thương nhức nhối, nó dằn vặt nó, nhưng không phải là người có thể đem trái tim nó xuống mộ cùng. My Vân lại càng không thể níu giữ được trái tim nó, huống hồ cô ta chính là người đã bỏ rơi nó khi nó cần cô ta nhất.
- Nhưng cô bé này lại chẳng có gì nổi bật có thể khiến cho nó phải thay đổi cả.
- Mày có vẻ hiểu cô ta nhỉ? Đúng là mày cũng đang có tình cảm với người này rồi. Không phải mày muốn thay đổi khẩu vị đấy chứ? Vì so với Long, tiêu chuẩn mày yêu cầu còn cao hơn cơ mà.
- Tao không rõ, chỉ là không thể không nghĩ đến cô ấy. Một cô bé bình thường nhưng lại vô cùng thú vị và tràn đầy sức sống.
- Nếu cả mày và Long cùng yêu cô ta thì sao?
- Tao không tin Long thích Thảo Nhi.
- Nghe có vẻ thú vị đấy. Mong là hai đứa mày đừng có vì một cô gái mà mất tình cảm anh em.
- Mà Long gọi mày đến có chuyện gì thế?- Khánh chuyển chủ đề.
- À, nó muốn kinh doanh.
- Hả?- Huy Khánh trố mắt ngạc nhiên. - Nó mà cũng có ngày ra mặt làm ăn cơ à?
- Thì chơi dài mãi đâu được. Rồi có ngày nó cũng phải đi cày mà nuôi vợ con chứ. Thấy nó nghiêm túc nên tao không dám gàn. Thế nên tao mới nghĩ có cô gái nào đó khiến nó thay đổi như thế.
Tùng không nán lại chỗ Huy Khánh quá lâu. Khánh rõ ràng bị những lời của Tùng tác động. Trước đây anh vẫn luôn cho rằng mình chỉ nhất thời bị cá tính của Nhi thu hút, nhưng khi Tùng nói rằng Long đang thay đổi vì một cô gái nào đó, anh lại thấy sợ và lòng ích kỉ tự nhiên trỗi dậy. Anh không muốn cô thuộc về một người nào khác. Hình như đó không còn là sự thích thú đơn thuần nữa, chưa bao giờ anh thấy mình thế này, chưa bao giờ anh lại mong gặp lại một cô gái nào đó nhiều như Thảo Nhi. Chưa bao giờ anh lấy hết lý do này đến lý do khác để chủ động đến tìm người con gái nào. Cũng chưa bao giờ anh lại lo lắng rằng một ngày anh và Long cùng thích một cô gái, vì nếu có thể, thì anh sẵn sàng nhường cho Long. Anh biết Long tính hiếu thắng, muốn có gì là phải có cho bằng được, nhưng anh không muốn nhường Thảo Nhi. Không chỉ vì yêu, mà còn vì không muốn người như cô bé bị tổn thương.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |