Truyện:Chỉ Được Yêu Mình Anh - Chương 54 (cuối)

Chỉ Được Yêu Mình Anh
Trọn bộ 54 chương
Chương 54 (cuối)
Phụ lục đặc biệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


I. Những phiền muộn trong tuần trăng mật

Không phải đi làm, không phải bận rộn, lại càng không phải lo lắng về tiền bạc, thỏa thích vui chơi cạnh người mình yêu tại châu Âu lãng mạn thì thử hỏi cuộc sống như vậy, liệu còn gì phải phiền muộn nữa không?

Công chúa đáp: Không có!

"Mỹ nhân" đáp: Có!

Trong lòng vui vẻ, thân thể vì thế cũng béo tốt nhanh chóng. Đồng thời có người đang mang bầu nên cũng ăn nhiều hơn hẳn, mà lúc nào cũng thích ném đồ ăn thừa cho người bên cạnh...

Thượng Linh xưa nay vốn mảnh mai, bây giờ béo lên được một chút, cup A cũng có cơ hội phát triển, làm cô vui mừng khôn xiết, tiếp tục ăn uống thả phanh. Đương nhiên nhiệm vụ đau khổ còn lại đổ lên đầu "mỹ nhân".

Đây là tháng thứ hai trong hành trình du ngoạn châu Âu, hai người đang ở vùng Nice của Pháp, là thiên đường nghỉ dưỡng vùng Địa Trung Hải. Ánh mặt trời rực rỡ và nước biển xanh ngắt cùng tôn lên vùng biển trắng xóa rực rỡ.

Một hôm vào lúc ba giờ chiều, đang nằm trên du thuyền phơi nắng, Thượng Linh theo thói quen giơ tay lên nói cô đói nên bây giờ rất muốn ăn gì đó.

Trrên du thuyền có mấy đầu bếp, với lại hiện nay thói quen ăn uống của công chúa không bình thường lắm nên các đồ ăn thức uống đều được chuẩn bị đầy đủ.

"Cơm gà áp chảo, spaghetti[1] hải sản, cánh gà nướng, ốc sên xào tỏi, lạp xưởng muối hồ tiêu đen, cá ngừ cali nướng than hoa..." Thượng công chúa kêu một danh sách dài các món ăn, đều là thịt không có rau, đầu bếp nhanh chóng ghi chép lại những lời phiên dịch nói. Cuối cùng, danh sách các món ăn đã kết thúc bằng một miếng thịt thăn bò 500g trong vẻ mặt co rúm lại của đầu bếp và Diệp Thố.

[1] Spaghetti (phiên âm sờ-pa-ghét-ti hay xì-pa-ghét-ti) là một loại mì Ý có dạng sợi tròn nhỏ được làm từ bột mì loại semolina và nước. Có nhiều món mì kiểu Ý dùng spaghetti, từ spaghetti với pho mát và hạt tiêu hoặc tỏi và dầu, tới món spaghetti với cà chua, thịt và các loại nước sốt khác...

Nửa tiếng sau, các món ăn lần lượt được mang lên. Sau khi gặm hai cánh gà, ăn mấy con ốc sên, Thượng Linh không thấy đói nữa, bắt đầu vẫy gọi ông chồng "mỹ nhân" đang ở bên cạnh.

"A Thố, anh lại đây đi!..."

"..." Diệp Thố đọc sách, không nghe thấy.

"A Thố!..."

"..." Vẫn chăm chú đọc sách, không nghe thấy.

"A Thố, còn nhiều đồ ăn quá, anh lại đây ăn giúp em đi!"

"..." Anh vẫn nhắm mắt không cử động, thể hiện mình đã ngủ say."Mỹ nhân" không muốn đi vào vết xe đổ lần nữa, kiên định lập trường của bản thân.

Thượng Linh không hài lòng, đành phải nghĩ cách giải quyết khác. Cô quay đầu lại nhìn anh chàng phiên dịch đẹp trai ngoại quốc đang đứng tựa vào lan can tàu hóng mát, vẫy vẫy tay: "Baron! Chồng tôi ngủ say rồi, anh ra đây ngồi nghỉ một lát đi, tiện thể ăn cùng tôi luôn."

Anh chàng tóc vàng đẹp trai người Pháp - Baron khẽ mỉm cười ngồi xuống cạnh Thượng Linh. Sau khi thấy cả bàn đầy thức ăn anh ta liền lắc đầu: "Thực ra cô có thể bảo họ nấu ít đi một chút, thế này lãng phí quá!"

"Tôi cũng biết là lãng phí, nhưng mà món nào cũng muốn ăn cả. Trước đây ông chủ anh bao giờ cũng cùng tôi ăn hết sạch, nhưng ai biết được hôm nay lại lăn ra ngủ mất rồi!"

Baron co rúm miệng, có thể không ngủ được sao, nếu đổi thành Baron ngày nào cũng bị nhồi như nhồi vịt giống cái thùng rác thế này, chắc là anh chàng cũng phải ngủ mất.

Vừa gặm cái cánh gà sau lời mời tha thiết của Thượng Linh, Baron đã thoáng thấy ánh mắt sắc lạnh chiếu vào mình, miếng thịt gà nghẹn ngay trong cổ họng.

Ánh mắt sâu thẳm tuyệt đẹp đó như hiện lên ba chữ: Muốn chết hả?

"Ông chủ! Ông tỉnh rồi à!" Những tế bào ngoan cố ăn sâu trong máu khiến Baron không thể không đáp lễ ông chủ hẹp hòi này một món quà nho nhỏ: "Hình như buổi trưa ông chỉ uống có một ly sữa, chắc đói lắm rồi!"

Thượng Linh vô cùng mừng rỡ: "A Thố! Anh đói rồi sao? Lại đây! Lại ăn ít đồ đi!"

"..."

Tối đó, Diệp Thố không dùng bữa, anh bơi đi bơi lại trong bể bơi khách sạn.

Thượng Linh vốn chẳng thích bơi lội, với lại đang mang thai cũng không xuốn nước được. Cô lên phòng đi tắm trước, nhưng tắm táp xong xuôi, sấy khô tóc, ngồi đọc tạp chí hồi lâu vẫn không thấy Diệp Thố lên phòng, điện thoại cũng không gọi được.

Thượng Linh thay chiếc áo phông dài rộng rồi xuống tầng tìm Diệp Thố. Không có nhiều người trong bể bơi, vừa nhìn đã thấy ngay bóng người cao ráo trắng bóc vẫn đang bơi đi bơi lại trong bể, động tác đẹp mắt, thân hình hoàn hảo, cường tráng, muốn người khác không chú ý cũng khó.

Cả tốp những cô nàng ngoại quốc thân hình cực nóng bỏng mặc bikini ngồi bên bể bơi, vừa cười đùa chuyện trò, vừa liếc mắt đưa tình với người đang bơi trong bể. Các nàng đều đổ rầm rầm khi thấy gương mặt tuyệt đẹp mỗi lần anh trồi lên mặt nước, họ thi nhau nhảy xuống bể bơi, cùng bơi với anh.

Thượng Linh đang bực mình, bỗng có tiếng gọi vang lên bên tai. Phiên dịch của hai người đang nhàn nhã tựa người trên ghế, vẫy vẫy tay về phía cô: "Ồ! Thể lực của chồng cô tốt thật đấy, đã bơi gần một giờ đồng hồ rồi! Chẳng mấy khi anh ấy ngừng lại cả." Baron rót một ly nước hoa quả vừa ép đưa cho cô: "Uống thử không? Ngồi đây cùng tận hưởng nào!"

Thượng Linh uống xong cốc nước, Diệp Thố vẫn đang bơi, không chỉ không để ý đến các cô nàng ngoại quốc, mà còn chẳng thấy cô đang ngồi bên bể bơi.

"Không biết tại sao gần đây anh ấy ngày nào cũng dậy sớm chạy bộ, bây giờ còn tập bơi nữa chứ..." Thượng Linh ủ dột: "Hừ, anh cũng là đàn ông, anh thử phân tích xem nào?"

"Cô không biết sao?"

Thượng Linh trầm tư một hồi, bỗng như vừa ngộ ra điều gì: "Anh ấy định tham dự Olympic chăng?"

Baron: "..."

"Lạ nước lạ cái?"

"Lạ nước lạ cái chẳng liên quan gì đến bơi lội cả..."

"... À! Tôi biết rồi! Vì tôi có bầu nên có chuyện không thực hiện được, đành phải đi bơi để giải quyết!"

Baron ho sặc sụa: "Tôi chỉ có thể nói là, cô đúng là người vô cùng thẳng thắn..."

"Không phải là đang cố thể hiện để thu hút mấy em xinh đẹp đấy chứ?"

"Tiếp tục đi! Đoán trúng sẽ có thưởng."

"Đang đùa tôi đấy phải không?" Thượng Linh đá cho Baron một nhát. Biết nhau hơn một tháng qua, cô hiểu Baron không phải là một phiên dịch viên bình thường, ít nhất đối với cô và Diệp Thố, Baron cũng không phải là một người làm bình thường. Tuy có lúc cũng rất trang trọng gọi Diệp Thố là ông chủ, gọi cô là phu nhân, nhưng những khi bình thường lại rất tùy ý, nhất là lúc trò chuyện với cô.

Phải rất lâu sau này, Thượng Linh và Diệp Thố mới biết nguyên nhân khiến anh chàng thân thiết với Thượng Linh là vì... anh chàng là một gay chính hiệu. Đương nhiên gương mặt châu Á hoàn hảo và vẻ lạnh lùng của Diệp Thố là đòn giáng chí tử đối với Baron...

"Đồ đàn bà thô lỗ!"

"Đồ đàn ông lắm chuyện!"

"Lắm chuyện!" Baron thắc mắc.

"Có nghĩa là rất cá tính!" Thượng Linh "tốt bụng" giải thích cho Baron.

"Đàn ông đương nhiên là phải cá tính rồi! Tôi chính là người lắm chuyện!"

Thượng Linh không khỏi phì cười khi thấy bộ dạng dương dương tự đắc của Baron. Bỗng cánh tay thanh mảnh hơi lạnh cuốn lấy Thượng Linh từ phía sau, cô nghiêng đầu, anh hôn lên gò má cô, dịu dàng ướt át. Gương mặt quyến rũ vẫn còn đọng những giọt nước khẽ mỉm cười: "Có chuyện gì mà vui vậy?"

"Anh bơi xong rồi chứ?"

"Ừm! Em xuống đây bao lâu rồi, sao không gọi anh một tiếng? Buổi tối lạnh lắm, em mặc phong phanh quá!" Anh ngồi trên ghế tựa, đặt cô ngồi lên chân mình.

"Không sao, giờ vẫn đang mùa hè mà." Thượng Linh muốn ra chỗ khác ngồi nhưng lại bị anh ôm chặt hơn nữa: "A Thố, ở đây nhiều người lắm!"

"Làm gì có ai?" Anh khẽ lườm anh chàng Baron đang đứng cạnh một cái, tóm lấy cằm, hôn lên môi cô, nụ hôn thật dịu dàng cướp mất hơi thở cô.

Đến khi anh thả cô ra, Baron đã không còn đứng đó, cô đặt tay lên má anh: "Anh cố ý sao?"

"Ai bảo hắn cứ bám riết lấy em." Diệp Thố khẽ hầm hè.

"Đồ quỷ sứ!" Cô khẽ hôn lên đôi môi tuyệt đẹp ấy: "Anh bơi xong rồi chứ?"

"Vì em giữ mình như ngọc được bao năm như thế!"

"Thượng Linh!" Trong lúc nghiến răng nghiến lời, anh nhíu mày chắn kín miệng cô, lưỡi nhẹ nhàng trêu đùa cô, đôi môi anh dịu dàng sau khi tấn công thật mãnh liệt. Nhẹ nhàng vuốt ve, cướp đoạt hơi thở cho đến khi hai người đều thở gấp, toàn thân nóng bừng.

Lúc ép cô xuống giường, anh khẽ nâng người lên, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, ánh mắt thật quyến rũ: "Có được không?"

Sau khi cô khẽ ừ một tiếng, giống như một tín hiệu, anh lại hôn cô tới tấp, gắn chặt môi cô, hôn thật sâu. Những ngón tay thon thả hơi lạnh lần dưới áo cô, lang thang trên làn da mềm mại, làm cơ thể hai người như bừng sốt.

Quần áo ngổn ngang, rơi bên cạnh giường, anh hôn cơ thể cô rất lâu, rất tỉ mỉ, những ngón tay và đôi môi dịu dàng, mềm mại như lụa. Cô khẽ kêu khi hơi thở anh càng lúc càng khó nhọc hơn. Anh gắng kìm nén, cử động thật chậm rãi, nhẹ nhàng...

Những giọt mồ hôi từ trán anh rơi xuống cổ cô trong tư thế rất khêu gợi. Những tiếng rên khẽ càng làm anh nóng bừng, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô như đang ẩn giấu ngọn lửa mãnh liệt. Dù khao khát đến mức ấy nhưng anh vẫn vô cùng dịu dàng, nồng nàn hôn cô.

Trái tim Thượng Linh run rẩy cảm nhận sự dịu dàng triền miên đến tận tâm can."A Thố! A Thố!..." Cô không ngừng gọi tên anh, khẽ run rẩy dưới thân anh.

"Anh yêu em..." Ba tiếng ấy vang lên bên tai Thượng Linh suốt cả đêm hôm ấy.

...

"Em cũng yêu anh, A Thố! Rất yêu, rất yêu!..."

II. "Bữa sáng thần kỳ" trong cuộc sống hạnh phúc

Mấy ngày nay trời mưa dầm dề suốt ngày, thân thể cứ mệt mỏi uể oải suốt. Thượng Linh tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp quen thuộc, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn u tối, cô ngao ngán liếc nhìn.

Đương nhiên sau lúc cựa mình, tâm trạng cô thoải mái ngay khi thấy gương mặt yên bình, hoàn hảo của chồng. Mấy ngày nay khách sạn có dự án lớn, ngày nào anh cũng bận rộn, tối qua hình như gần nửa đêm mới về đến nhà. Thượng Linh khẽ ấn ngón tay lên trán anh, hôn lên hàng mi dài tuyệt đẹp.

"Mommy..." Tiếng trẻ con đáng yêu vang lên từ cửa phòng ngủ, một cậu bé béo tròn lật đật chạy đến, mếu máo: "Bố hư lắm! Không cho An An ngủ với mommy..."

Thượng Linh ngán ngẩm. Con trai lúc nào cũng bám riết lấy mẹ, nhưng ông chồng còn bám riết hơn. Buổi tối thấy An An ôm cô ngủ trên giường, thể nào anh cũng bế con trai sang phòng bên cạnh, tối qua chắc cũng vậy.

"Mommy, mommy..." Cậu bé vừa tròn ba tuổi leo lên giường, bò đến bên cạnh Thượng Linh, gương mặt mếu máo sà vào lòng mẹ để được an ủi, vừa bò vừa không quên đẩy cánh tay đang ôm mẹ ra xa hơn.

"An An ngoan, tối qua bố ngủ muộn lắm! Mẹ bế An An đi rửa mặt nhé!"

An An vươn cánh tay tròn ôm lấy cổ mẹ, vô cùng vui mừng hôn chùn chụt lên má mẹ.

Giờ vẫn đang sớm, bảo mẫu vẫn chưa đến. Cô và An An đánh răng rửa mặt xong, quyết định tự xuống bếp làm bữa sáng.

Mấy năm nay được chiều thành quen, Thượng Linh chẳng mấy khi nấu nướng, còn Diệp Thố thỉnh thoảng còn tự xuống bếp nấu cho cô những bữa ăn thật thịnh soạn.

An An leo lên ghế đặt cạnh bàn ăn, bò người ra bàn, mắt tròn xoe, hân hoan chờ đợi bữa sáng của mẹ.

Mommy rất ít khi vào bếp, An An chưa bao giờ được ăn đồ ăn mẹ nấu. Nhưng như lời bố nói, mommy không nấu ăn không phải là không biết nấu, mà mommy nấu quá ngon nên không thể nấu thường xuyên, vì nếu đã từng ăn đồ mommy nấu một lần sẽ không muốn ăn gì khác nữa. Vì vậy, An béo lúc này rất mong chờ bữa sáng mẹ làm.

Mấy phút sau, có tiếng loảng xoảng vọng ra từ trong bếp, mấy phút nữa lại có những tiếng "ai da" liên tiếp vang lên. Một lát sau, tiếng loảng xoảng lại tiếp tục... An An kinh ngạc miệng tròn xoe, thì ra mommy nấu ăn cũng giống như những nhân vật có phép thuật trong phim hoạt hình, không chỉ có những tiếng lách cách mà còn có cả khói mù mịt nữa. Mommy thật là hoành tráng!

Cuối cùng những tiếng động lạ lùng trong bếp đã làm một người tỉnh giấc. Khi anh bước vào phòng ăn, Thượng Linh đã đặt bữa sáng vẫn đang tỏa khói mù mịt lên đĩa.

"Mau đi rửa mặt thôi!" Thượng Linh đẩy anh.

"Em làm à?" Anh nhìn bữa sáng trên bàn ăn, cảm thấy hình như hơi...

"Bây giờ không được nhìn, anh đi đánh răng trước đã!"

"Em đi với anh!" Anh túm lấy eo cô, kéo cô đi theo, ngó lơ An béo đang mếu máo đau khổ.

Thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện từ phòng tắm vọng ra.

"Anh còn bé lắm ấy mà còn cần em đi theo nữa!"

"An An không còn bé nữa, vậy mà em ngày nào cũng chăm con còn gì." Đôi mắt đẹp tinh quái nhìn Thượng Linh.

"... An An mới có ba tuổi."

"Thế là lớn lắm rồi, phải cho con học tính độc lập, con bám em quá!"

"Có bám bằng anh không chứ?" Thượng Linh lườm người đang đánh răng nhưng vẫn ôm lấy eo cô.

Anh nhổ sạch bọt kem đánh răng, lau khô miệng, hơi thở phả trên cổ cô: "Em là của riêng mình anh."

"Tối qua trước khi ngủ con trai anh cũng nói hệt như vậy!" Hiển nhiên An béo thừa hưởng phẩm chất tinh túy nhất của bố - tính sở hữu, lúc nào cũng thích bám vạt áo mẹ, khi ngủ cu cậu cũng nói: "Mommy là của riêng mình An An"...

Diệp Thố không lên tiếng, nhưng trong lòng đã quyết định tối nay về nhà phải nói chuyện thẳng thắn với con trai, để cu cậu hiểu rõ ý nghĩa của việc: "Phải tự mình tìm vợ!"

Lúc hai người quay lại phòng ăn, Thượng Linh vô cùng kỳ vọng giới thiệu "kiệt tác" của mình: "Em chiên trứng ốp la, xúc xích với thịt đun khói, nước cam vừa ép xong, nếu anh thích uống sữa cũng được, em còn xào cả khoai tây nữa."

"Thịnh soạn quá!" Diệp Thố gật đầu khen ngợi.

An béo đang nằm bò trên bàn ăn, nhìn "bữa sáng thần kỳ" trước mặt, nhưng không ăn trước. Thấy Thượng Linh đến, vui mừng khoe khoang: "Mommy, An An ngoan lắm, không ăn trước, An An đợi mommy ra ăn cùng."

Diệp Thố e hèm một tiếng, liếc con trai. Một lớn một bé nhìn nhau, An An miễn cưỡng gọi bố một tiếng, sau đó kéo đĩa thức ăn trước mặt, chọc dĩa vào.

"An An, đĩa nhiều là của bố, đây là đĩa của con." Thượng Linh muốn đổi đĩa lại, nhưng An béo đã kêu gào: "Bữa sáng thần kỳ của mommy, lần đầu An An được ăn, muốn ăn nhiều cơ."

"An An!"

"Được rồi!" Diệp Thố hơi mỉm cười nhếch mép, kéo đĩa thức ăn ít hơn về phía mình: "Lần đầu tiên An An được ăn, vậy cứ ăn đĩa nhiều đi!"

"Hey!" An An vui mừng gật đầu, bỏ miếng trứng rán trên đĩa vào miệng: "..."

Thượng Linh: "..."

An An: "..."

Diệp Thố mỉm cười không nói gì.

Thượng Linh: "???"

Miệng An An méo xệch... mếu máo khóc.

"Sao vậy?" Thượng Linh vội bế con lên, An An òa khóc nhổ ra miếng trứng chiên, bám vào vai mẹ khóc òa.

"Con cắn vào lưỡi à?" Thượng Linh dỗ dành một lúc, con trai mới nức nở thốt lên ba tiếng: "Khó... ăn quá!..."

Thượng Linh ngao ngán. Lại thất bại rồi sao? Từ lúc trở thành Diệp phu nhân, tay chân biếng nhác, ngày xưa nấu ăn đã chẳng đâu vào đâu, giờ lại càng tệ hơn...

An béo khóc lóc thảm thiết, mắt nhòe cả đi, liếc sang bên vẫn thấy bố còn ngồi ở đó, tiếp tục ăn sáng. Cử động và thần thái của Diệp Thố rất bình thản, không quên tặng con trai một nụ cười đầy ẩn ý.

"Bố vẫn đang ăn..." An An hiếu kỳ nhìn bố: "Bố ăn xong rồi kìa!"

Diệp Thố rút giấy ăn lau miệng, từ từ đứng lên mỉm cười với con trai: "Con thua rồi nhé!"

An béo lờ mờ ngẫm nghĩ đến câu: "Con thua rồi!", mặt mày ủ ê.

Diệp Thố ôm vai Thượng Linh, hôn lên môi cô: "Bữa ăn sáng ngon lắm! Hôm nay, anh về sớm đưa em đi ăn nhé!"

"Vâng!" Thượng Linh bế con trai, tiễn chồng đi làm.

Diệp Dịch An ba tuổi, tròn miệng nhìn bố bước ra cửa, thì ra bữa sáng mẹ làm, chỉ có bố mới ăn ngon thôi! Đúng là "bữa sáng thần kỳ" đầy ma thuật.

Rất lâu sau này, khi đã yêu một người con gái bằng cả trái tim mình, Dịch An mới hiểu được ý nghĩa thật sự của "rất ngon" là "Anh yêu em!"

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-54)