← Ch.01 | Ch.03 → |
Dư Hoan cúp máy khi đồng hồ treo tường hiển thị 11 giờ 50 phút, còn mười phút là đến giờ hẹn.
Cô lột mặt nạ, vào phòng tắm rửa mặt. Đến khi trở ra thì màn hình điện thoại đã lóe sáng báo có tin nhắn đến. Người gửi là Cao Yến, chỉ vỏn vẹn mấy chữ: "Anh tới rồi."
Xem ra tình hình giao thông giờ này không tệ lắm.
Dư Hoan bỏ điện thoại xuống, vừa mở cửa đã thấy Cao Yến đứng bên ngoài.
- Anh đi công tác mới về à?
- Ừ.
- Mọi chuyện êm không anh?
- Cũng tàm tạm.
Cao Yến vào nhà, cở-i á-𝐨 khoác vắt lên thành ghế sô pha, hỏi:
- Cuối tuần này em được nghỉ à?
- Ừm. Lâu lắm rồi mới có một cuối tuần em được nghỉ cả hai ngày.
- Thế đêm nay mình ngủ muộn chút cũng được.
Anh nói xong là sấn vào cô ngay.
Tiếng vải vóc cọ vào nhau nghe sột soạt, anh ôm lấy cô, vùi cằm nơi hõm vai cô, phần cơ thể đã phồng lên cấn vào eo cô. Cách lớp váy ngủ, anh đưa tay s*ờ 𝐬𝖔*ạ𝖓*g mô.𝐧.ⓖ cô, rồi dời đến phần tênh hênh giữa hai chân cô.
- Không mặc à?
- Ừm.
Anh túm mạnh tay cô khiến bên dưới càng nóng hơn, day mạnh mấy cái mới nói:
- Để anh đi tắm đã.
Buông Dư Hoan ra, Cao Yến quen cửa quen nẻo đi vào phòng tắm.
Đây chẳng phải lần đầu anh tới nên Dư Hoan không cần chỉ anh cách mở nước nóng và chỗ cất khăn tắm.
- Ở đâu? Vào phòng ngủ hay ở đây?
Rất nhanh sau đó, người đàn ông quấn khăn tắm lại dán lên người cô.
- Phòng ngủ đi.
Dư Hoan nói, sau đó bị bế thốc lên.
Cơ thể lơ lửng trên không khiến Dư Hoan bỗng cảm thấy như mình đang trôi bồng bềnh, lúc định thần lại thì đã nằm ngửa trên giường.
Anh vén váy ngủ cô lên, bắt đầu mân mê ռℊ.ự.↪️ cô.
Rồi đến vòng eo, phần bụng, bờ 𝖒ôn·𝐠, bàn tay anh không ngừng rong ruổi trên người cô, tạo ra dòng điện khiến cô ⓡ*u*𝓃 𝓇ẩ*🍸.
Cô không thể không 𝖗ư.ớ.n п🌀ườ.ï lên...
Anh thuận đà cúi xuống, 𝖍_ô_𝖓 một mạch từ phần bụng phẳng phiu của cô lên xương quai xanh khiến toàn thân cô lấp lánh ánh nước.
Hai bầu ⓝɢ.ự.c đẫy đà càng thêm vun đầy vì 𝖐●í●c●ⓗ 𝖙ⓗí𝒸●♓.
Anh ngậm lấy nhũ hoa г·u·ⓝ r·ẩ·🍸 đã sưng lên, khe khẽ mổ nó, rồi ngậm cắn và ⓜú-т mát luân phiên nhiều lần.
Về khoản này, Dư Hoan luôn cảm thấy Cao Yến là tay lão luyện, đúng kiểu cao thủ chỉ mất mười giây để khảy cứng anh đào bằng lưỡi.
Anh luôn tìm ra điểm nhạy cảm của cô một cách chính xác, hễ 𝖑ℹ️●ế●Ⓜ️ đâu là cô 💲-ướn-🌀 đó.
Dư Hoan bị những chiếc ♓ô_п nhẹ như lông hồng của anh vờn nhũn cả người, không kìm được mà hừ khẽ trong cổ họng, giơ tay choàng cổ Cao Yến, kéo anh xuống gần mình hơn.
- Mới thế mà đã không kìm được à?
Cao Yến ngẩng lên, hỏi với giọng khàn khàn.
Dư Hoan không đáp, bàn tay cô treo trên cổ anh dời xuống dưới, víu lấy vai anh, ve vuốt trong niềm khao khát.
Phòng ngủ không bật đèn, hai người cận kề nhau trong bóng tối.
Nhoáng cái, Dư Hoan đã dầm dề nước nôi.
- Em chảy nhiều nước quá.
Cao Yến giạng chân cô ra, dùng ngón tay 𝐦ơ·ռ ✞·𝐫ớ·п nếp gấp â/m hộ.
Cơ thể Dư Hoan bỗng co rút.
Cao Yến cúi xuống ⅼ-i-ế-ⓜ láp cổng hoa.
Mới đầu, cái lưỡi ư·ớ·𝐭 á·т của anh 𝐦ơ.ⓝ t.𝐫ớ.ⓝ rìa ngoài, rồi 𝖒ú·✝️ mát phần cánh hoa, sau đó đ.â.ⓜ sâu vào trong, bắt đầu khảy hạt châu ở giữa.
Bắp đùi ⓡu*п 𝖗*ẩ*γ khiến Dư Hoan nhanh chóng đạt κ●♓🅾️●á●i ↪️●ả●m. Bên trong cô co thắt, rỉ chất lỏng vì độ·𝖓·g ✝️·ì𝖓·ⓗ, bị lưỡi anh khuấy đảo nghe đầy đ-ê m-ê nhục dục.
Dẫu được 🦵_iế_𝖒 ş_ư_ớп_ⓖ mất hồn, cô vẫn khao khát thứ gì đó to hơn, cứng hơn.
Cô mò tìm cái hộp chưa khui trên đầu giường, đưa cho anh.
Trong bóng đêm, Cao Yến lưu loát xé mở áo mưa, tròng lên cây hàng đã sẵn sàng xông trận của mình.
Lối vào của Dư Hoan đã ướt đẫm. Anh v𝖚.ố.𝐭 v.e đôi cánh hoa mềm mụp của cô, kéo hai chân cô ra, cúi người rướn hông chôn mình trong cơ thể cô.
Khoảnh khắc anh luồn vào, cả hai cùng bật ra tiếng thở dài mãn nguyện.
Cao Yến không lãng phí thời gian, cứ thế thọc vào 𝖗-ú-t г-ⓐ, hết sâu đến cạn.
- Nhẹ chút...
Dư Hoan ✝️𝐡·ở 𝒽ổ·ⓝ ♓·ể·п, chịu đựng đau đớn vì ma sát.
Cao Yến đành chậm lại, hỏi:
- Mới có một tuần mà sao em chặt thế?
Chứ không phải vì anh to quá à?
Dư Hoan im lặng vì sợ khích anh kích động hơn, chỉ vặn vẹo cơ thể cố thích nghi...
Cao Yến thả tay đi hoang, kiên nhẫn ѵ⛎_ố_т ✔️_e cô.
Rất nhanh, cảm giác khó chịu biến mất, Dư Hoan bắt đầu nghênh đón động tác của người nằm trên, không kìm được mà ngâm nga se sẽ, vô thức cọ má đùi trong non mịn lên phần hông săn chắc của anh.
Tiếng kêu đau đớn bỗng biến thành điệu rên hoan hỉ. Cô 💰ïế.ⓣ ↪️.𝖍.ặ.t anh, dùng từng tấc thịt mềm trong người lấy lòng anh.
Cảm nhận được sự thay đổi của người nằm dưới, Cao Yến lại bắt đầu ra sức chuyển động.
Cây hàng cứng ngắc đưa đẩy sâu cạn, lần nào cũng chọc trúng điểm nhạy cảm của Dư Hoan.
Anh 𝓇ư-ớ-𝓃 𝓃🌀-ườ-1 nhanh chóng thọc vào г-ú-t 𝖗-🅰️, khiến miệng khe của Dư Hoan đỏ ửng vì ma sát. Nước nhờn nhanh chóng dây đầy phần tiếp xúc giữa hai cơ thể, 🅿️●𝒽●á●t 𝓇●𝐚 â●ⓜ ⓣ●𝒽𝒶●𝐧●𝖍 cực kỳ d/âm đãng.
- Thế này có thoải mái không? Em chảy nhiều nước thật.
Anh mò tay xuống 𝐬-ờ 𝖘-ⓞ-ạn-𝖌 rồi bôi lên 𝓃_𝖌_ự_𝐜 cô.
- Ưm a aaa...
Dư Hoan 𝖙h-ở 𝐝ố-↪️, hình tượng đoan trang già dặn thường ngày đã biến đâu mất, bây giờ chỉ còn biết giạng rộng chân, r*ê*ⓝ 𝓇*ỉ phóng túng dưới thân đàn ông.
Gậy th/ịt thô dài luôn đ·â·Ⓜ️ lút cán mỗi khi luồn vào, chiều dài quá khổ của nó khiến lần nào Dư Hoan cũng có cảm giác cơ thể mình bị anh đ.â.𝖒 thủng.
- A a a...
🎋.𝐡🅾️.á.i 𝒸ả.Ⓜ️ dữ dội khiến Dư Hoan bất giác trân người ra, suýt thì siết cho Cao Yến nộp súng đầu hàng.
Cao Yến đành phải 𝓇ú*✝️ 𝓇*a, lật người Dư Hoan lại, đét khẽ 𝖒*ô*𝖓*ɢ cô chỉ dẫn:
- Quỳ chắc nhé.
Dư Hoan chống tay xuống mép giường, đưa lưng về phía Cao Yến, nằm bò ra.
Cao Yến bợ lấy bắp đùi cô, len người vào một lần nữa.
Cây hàng thô cứng lại được dịp xuất chinh, nhiều lần thúc vào điểm thịt mềm nhạy cảm nhất.
Háng và m-ôп-ⓖ va chạm phát ra tiếng bành bạch. Cao Yến túm lấy cặp ɱô●ⓝ●🌀 mịn màng của Dư Hoan, đánh chiếm công phá châu thân trắng nõn của cô.
Ánh trăng xuyên qua mành cửa mỏng manh, vừa khéo rọi lên người Cao Yến và Dư Hoan. Quả đúng là hai cơ thể tuyệt vời, đ-ườ-ⓝ-ℊ 𝒸-ο𝓃-g cơ bắp, tính dẻo dai, sức bật đều cực tốt.
Cô híp hờ mắt, ngoảnh lại nhìn người đàn ông phía sau, cơ thể run lên theo mỗi nhịp thúc của đối phương.
Miệng khe chặt ướt của cô không khép nổi khi thứ thô cứng kia cắm sâu vào, chỉ biết hút chặt lấy nó, rồi khi nó 𝐫●ú●т г●@ thì không kìm được mà níu lại.
Cao Yến bắt gặp ánh mắt rưng rưng của cô, dời tay từ eo lên, nắm lấy ռ𝖌*ự*ⓒ cô, càng đưa đẩy cuồng say.
Vì đổi tư thế nên anh vào sâu hơn, 𝐭h.â.𝐧 ✝️𝐡.ể hai người như dính chặt lấy nhau.
- Sâu quá...
Dư Hoan sư*ớп*ⓖ ⓒ.𝖍.ả.🍸 𝓃.ư.ớ.ⓒ mắt, bật thốt lên, song chưa dứt câu đã bị Cao Yến bịt kín miệng.
Dư Hoan thuận thế ngậm lấy ngón tay anh, bắt chước điệu ⓣ·𝒽ổ·𝖎 𝖐·è·n mà ⓜ.ú.𝐭 mát nó một cách nhịp nhàng.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |