Vay nóng Tima

Truyện:Chết! Sập Bẫy Rồi - Chương 62

Chết! Sập Bẫy Rồi
Trọn bộ 76 chương
Chương 62
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Siêu sale Shopee


Vui vẻ dọn bàn, ăn cơm!Tống Tử Ngôn đã thay đi bộ quần áo chỉn chu thường ngày bằng bộquần áo ở nhà, mặc đồở nhà thoải mái như thế này, tôi mới phát hiệnra, hắn gầy đi không ít. Trong lòng thấy thương thương, quan tâmgắp thức ăn qua cho hắn.

Gắp xong tôi mới nhớ ra, hắn có bệnh ưa sạch sẽ, cứ nhìn những­buổi liên hoan công ty từ trước tới nay đều là ăn theo kiểu Tây làbiết, ngay cả việc ăn cùng một đĩa với người khác, hắn cũng ghé t, tuy trong bữa ăn hắn có nể mặt mũi tôi, nhưng Quả nhiên, hắn nhìn vào bát, rồi tự nhiên đờ người ra.

Tôi vội vàng cắm đầu vào bát cơm, hạ quyết tâm, dù hắn gắp thức ănbỏ ra không khách khí, tôi cũng làm bộ không thấy gì hết!... Như thếcũng còn giữ được thể diện. Nhưng vẫn không nhịn được, len lénnhìn lên, hắn thản nhiên nhìn tôi, rồi lẳng lặng đưa đũa lên gắp ăn, nụ cười thoáng hiện trong ánh mắt.

Tôi thầm rớt nước mắt, quả nhiên số mình trời sinh là nô tỳ, hắn chỉăn một miếng thức ăn tôi gắp, chỉ mỉm cười rất nhẹ nhàng, đã cảmthấy như đang ngâm mình trong suối nước nóng, thoải mái muốnchết. Nhưng nụ cười của hắn ấm áp quá, giống như khi tôi lạc đườngtrong đám sương mù dày đặc, thỉnh thoảng quay đầu lại, hắn vẫnđứng ở chỗấy, cứ thản nhiên dõi theo tôi, như đang nói, không sao, tôi còn đứng ở đây chờ em mà.

An tâm biết chừng nào!!Bỗng nhiên tôi cảm thấy thế là đủ.

Nhưng lúc rửa bát, tự nhiên tôi nhận ra mình vẫn đang dậm chân tạichỗ.

Tôi đã chân thành bày tỏ tấm chân tình ngây thơ nóng bỏng củamình, nhưng hắn thì sao, ba chữ Anh yêu em vẫn chưa nói mộtlần, mà là câu: Em đói bụng à? Đi làm cơm đi.

Cách mạng chưa thành công, các đồng chí hãy tiếp tục cố gắng!Phải thay đổi cách nhìn nhận vấn đề, giờ Tống Tử Ngôn không yêutôi, không có nghĩa sau này hắn sẽ không yêu tôi. Hắn là con cá voix­anh to lớn ở biển, có thể nuốt chửng một người lớn. Nhưng tôi làmột con tằm nhỏ, cứ ăn từng miếng từng miếng thôi cũng có thể xửlý hết toàn bộ lá dâu.

Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ bắt đầu cuộc chiến đuổi bắt tình yêu!!!Dựa vào kinh nghiệm đọc vạn cuốn tiểu thuyết tình yêu của mình, sớm muộn gì hắn cũng sẽ phải quỳ dưới tạp dề của tôi thôi!!!Sửa soạn kỹ càng, vào phòng ngủ, hắn đang nằm trên giường đọc tạpchí. Là loại tạp chí tiếng Anh nhìn đã thấy đau đầu, kỳ quái nhất làn­gay cả hình phụ nữ khỏa thân cũng không có, thế mà ngày nào cũngthấy hắn đọc rất hăng say.

Tôi nằm xuống giường, nhìn gương mặt đang nghiêm túc đọc sáchcủa hắn, nắm tay! Ngọn lửa tình yêu phải bắt đầu từ bình đẳng, bướcđầu tiên của bình đẳng chính là phải thay đổi cách xưng hô.

Đá bay cái cụm từ tổng giám đốc đi!!Tôi nơm nớp: Tống.

Mãi một lúc lâu mới thốt ra một từ.

Hắng giọng hai cái, hít sâu một hơi, tôi thử lại lần nữa: Tống Tử.

Hắn đột nhiên quay đầu lại: Tống Tử cái gì?.

Tôi bị hắn dọa cho giật bắn mình, trả lời: Tống Tử Quan Âm(40)!.

Lời vừa nói ra, cả hai chúng tôi đều ngạc nhiên Vẻ mặt hắn là rất mờ ám, vẻ mặt tôi là khóc thầm trong lòng, sao lạicái khó ló cái khôn kiểu này?Vẻ mặt mờ ám của hắn chậm rãi chuyển thành nụ cười đen tối, ghé­tai tôi: Muốn có em bé hả?.

Mặt tôi nóng bừng lên, cuống quýt xua tay: Không phải, khôngphải mà.

Không phải à. Hắn dài giọng, không chút tiếc nuối, tôi vội vànggật gật đầu như gà con mổ thóc, hắn lại dịch qua: Thế là muốn làm­chuyện có thể s inh em bé phải không?.

Tôi vội vàng lắc đầu như trống bỏi.

Nhưng dù đầu tôi có thành trống bỏi cũng vô dụng, vì Tống TửQuan Âm đã bắt đầu hăng hái rẩy Cam Lộ rồi.

Mây tan mưa ngừng, đã lâu lắm rồi tôi mới mệt thế này.

Tuy nói là t iểu biệt thắng tân hôn, nhưng anh cũng đừng nên rẩyCam Lộnhư thế chứ, không thì quần chúng nhân dân lao động khổcực sớm muộn gì cũng bị anh làm cho chết đuối mất!Nhưng bị chết đuối là kế hoạch bình đẳng cách xưng hô của tôi, tôirơm rớm nước mắt tiếp tục sang kế hoạch thứ hai, tìm hiểu.

Ông bà nói, tìm hiểu là khởi đầu của tình yêu, hôm nay tôi sẽ vìtương lai của chúng tôi mà đặt nền móng vững chắc!Tôi dí dí vào đôi mắt đang nhắm của Tống Tử Ngôn: Tổng giámđốc.

Hắn không thèm mở mắt ra: Tống Tử Ngôn.

Hở?. Tự mình gọi mình là sao?Hắn mở mắt nhìn tôi, nói: Không phải lúc nãy em muốn gọi như thếà?.

Hóa ra là anh đã biết hết, thế mà còn giả làm Tống Tử Quan Âm cáigì chứ?Tôi không dám thắc mắc tiếp tục tiến hành theo kế hoạch thứ hai: Tống Tống Tử Ngôn, anh thích màu gì?.

Hắn cau mày, rõ ràng là không đoán được tôi sẽ hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời: Đen, trắng, xám.

Tôi nhẩm nhẩm ba lần để nhớ, hỏi tiếp: Thích ăn trái cây gì?.

Hắn đáp: Gì cũng được.

Lại hỏi: Thích nghe nhạc gì?.

Giọng hắn đã bắt đầu không chịu đựng nổi: Nhạc đàn pi­ano.

Tôi tiếp tục cố gắng: Thích gì?.

Cuối cùng thì hắn cũng không chịu được nữa: Em hỏi mấy cái đólàm gì?.

Tôi im lặng chọc chọc ngón tay: Tăng hiểu biết đôi bên mà.

Hắn hỏi lại: Hiểu biết có tăng không?.

Tôi độp lại: Nếu không làm thế thì phải tăng thế nào đây?.

Hắn nhìn tôi một cái: Em, Tần Khanh, thích màu trắng, vàng nhạt, xanh nhạt. Không thích ăn hoa quả, nhưng ngày nào cũng sẽ ăn haiquả táo, sáng, chiều mỗi buổi một quả. Thích nghe nhạc đang thịnhhành, nhất là Châu Kiệt Luân và Trần Dịch Tấn. Thích ngủ, lười, xem tiểu thuyết và phim. Lúc đọc tiểu thuyết và xem phim thì ghétnhất là bị người khác làm phiền, sau khi xem xong thì rất hăng hái đilàm phiền người khác. Sáng sớm phải có người gọi ba lần mới tỉnhđược, tối thì phải giục tới ba lần mới chịu đi ngủ. Gọi điện thoại chobố mẹ ba ngày một lần, mỗi lần gọi nội dung đúng sự thực chưa lầnnào vượt quá ba mươi phần trăm. Thích ăn cay, lúc ăn còn thích uốngn­hiều nước, vì sợ sẽ nổi mụn trên mặt. Từ từ nói ra cả tràng dàinhư thế xong, hắn mới dừng lại: Đã đủ chưa?.

Làm sao hắn biết được? Trong đó còn có mấy thứ ngay cả tôi cũngkhông phát hiện ra! Tôi kinh hãi khâm phục hắn.

Nhưng nhìn bộ dạng tự tin tràn đầy của hắn, tôi không kìm được, phải đả kích hắn một chút: Thứ cơ bản nhất sao không kể ra, cònchiều cao, số đo, dáng người thì sao?.

Đã lâu chưa đi cân đo, tôi cũng không biết, để coi hắn nói thế nào.

Hắn nhìn tôi một chút, thản nhiên: Chiều cao, dưới vai anh. Cânnặng, ẵm lên được. Vóc dáng chậc, cũng có cảm giác đó. Mặt mũi, cũng coi được.

Tôi đổ mồ hôi, mấy cái đó toàn lấy hắn làm tiêu chuẩn. Hóa ra tráiđất xoay quanh anh à? Hóa ra em tồn tại là vì anh à?Tôi nghiêm túc: Khách quan, khách quan.

Hắn cũng nghiêm túc hỏi lại: Muốn nghe thật à?.

Tôi cười gi­an: Sợ anh không nói được.

Hắn lắc đầu, mỉm cười: Chiều cao, bình thường. Cân nặng, khỏemạnh. Vóc dáng, tốt. Mặt mũi, phổ thông.

Tôi tức! Tôi tức cực lực!!!Tự nhiên lại sỉ nhục hình tượng vinh quang của tôi, tôi tức mình, vùng vằng kéo chăn quay lưng lại với hắn.

Nhưng nghĩ một lát lại không nhịn được, quay người qua, vui vẻ nhìnhắn hài lòng: Tổng à, Tống Tử Ngôn, trước đây anh chưa từngnói nhiều như thế với em đó.

Phải. Hắn gật đầu: Sau này cũng sẽ không nữa.

Tôi lại tức! Tôi lại tức cực lực! Tại sao?. Vất vả lắm mới trò chuyện an lành như thế, anh lại cứthích bóp chết tươi ngay à?Hắn thở dài: Bởi vì có nói thì em cũng không hiểu, làm trực tiếp thìtốt hơn.

Tôi nghi hoặc: Làm cái gì?.

Hắn nhào qua, nằm đè lên tôi, cười đến là mờ ám: Làm chuyệnđó ấy.

Rồi, Tống Tử Quan Âm lại bắt đầu bận rộn làm việc chăm chỉ Hôm sau, tôi cứ mặt dày tới công ty cùng Tống Tử Ngôn, dù sao cóviệc làm thì mới cảm thấy yên tâm được, đã làm lành rồi, tôi cũngkhông có lý do để nghỉ việc, hơn nữa lại được ở gần nhau, tôi cảmthấy nên ở cạnh, còn nắm được hành tung của hắn nữa.

Tôi thành một nhân viên hoành tráng nghỉ việc hai ngày rồi quay lạilàm việc.

Nhưng lúc tới bộ phận nhân sự, nhìn mặt giám đốc Điền như đangnói tôi biết cô sẽ như thế mà khiến tôi thấy khó chịu đôi chút.

Xốc lại tinh thần trở về bộ phận, tôi phát hiện mọi người đang tụ tậpnói chuyện vui vẻ, mà người ở trung tâm đang nói chuyện cười đùalại là Tiết Diễm Diễm. Tôi ló đầu qua nhìn, mà chả thấy ai giật mìn­hhay chế nhạo gì cả, cũng giống như lúc nghe tôi sẽ nghỉ việc, còn tựđộng xích qua chừa cho tôi một chỗ.

Tôi hỏi: Mọi người đang nói gì vui thế?.

Tiết Diễm Diễm nhướn mày vui vẻ nói: Là có chuyện thế này, hômqua tôi buôn chuyện với bảo vệ cổng, bác ấy kể cho tôi, khu chungcư chỗ bác ấy có một con hồ ly tinh, nhìn cũng như người bìn­hthường. Trong lòng không cam chịu nên đi phẫu thuật thẩm mỹ, còn­làm tới tận hai lần, một lần phẫu thuật nhầm chỗ, không sửa mặt màlại đi sửa chân, lần thứ hai thì sửa đúng chỗ, nhưng hai mắt thì sưnghúp lên như hai quả hồ đào.

Tôi càng nghe càng thấy quen, nghe hết rồi thì khóe miệng khôngtự chủ được mà co giật, bác ơi, bác quả nhiên là dân buôn dưa, aicũng buôn được.

Tiết Diễm Diễm nhìn tôi kỳ lạ: Ối trời, vẻ mặt cô là sao hả, khôngthấy buồn cười à?.

Mấy vạch màu đen chảy dài trên mặt tôi: Tôi cười đấy chứ, cười tớiphát khóc ấy.

Tiết Diễm Diễm hạ giọng xuống, thì thào với tôi: Tần Khanh này, theo nguồn tin vỉa hè đáng tin cậy, tổng giám đốc công ty chúng tatuy bề ngoài là dát vàng nạm ngọc, nhưng bên trong lại mục nát hếtrồi, còn vì chuyện đó đó mà nhập viện nữa. Tôi đang sợ mình giỏigiang vậy bị lọt vào mắt anh ta, rồi bị cho vào tròng, giờ cô tới, tôithấy an tâm rồi. Miệng tôi co giật càng dữ dội hơn, cái gì mà nguồn tin vỉa hè đángtin cậy chứ, căn bản là cái miệng buôn dưa lê của bác bảo vệ kia thìcó.

Tiết Diễm Diễm còn tiếc rẻ: Cô nói coi, tổng giám đốc bề ngoài, gia thế cái nào cũng tốt, thế mà sao lại như thế nhỉ? Thượng đế choanh ta nhiều cái cửa, cho nên phải đóng đi cái cửa sổ, thế mới thấythế giới này có công bằng.

Tôi trịnh trọng gật đầu, thuận tay gỡ cái mũ tình địch trên đầu cô taxuống.

Nhưng tình địch của tôi không chỉ có một người này.

Ngồi ăn cơm trưa trong căng - tin, tôi mài đao xoèn xoẹt nhắm đếntên tình địch lớn nhất của mình, Tóc Vàng.

Coi Thâm cung nội chiến nhiều rồi, tôi bày ra bộ mặt tươi cườithân mật nhất, thái độ rất ung dung.

Nghĩ coi, giờ tôi đang sống trong nhà của Tống Tử Ngôn, cậu ta lạisống trong nhà được Tống Tử Ngôn tặng, thế nào thì tôi cũng đượctính là phòng nhất, cậu ta là phòng nhì. Nói ra thì sao tôi cũng đượccoi là bà cả, cậu ta là bà hai à, ông hai.

Tôi không thể nào vứt tiền ra mua chuộc cậu ta, chỉ dùng bảy tấclưỡi này mà đuổi cậu ta đi được thôi!Cuộc chiến bảo vệ tình yêu đã chính thức nổi hồi kèn lệnh!!!Ăn đĩa cơm dưa chua xào thịt, tôi lén ngắm Tóc Vàng đang cúi đầuăn cơm trước mặt mình, đầu óc cứ xoay vòng vòng.

Nói ra thì, để chia uyên rẽ thúy có hai sách lược có thể dùng được.

Một là sách lược tiền to của nhiều, cứ đập một tờ chi phiếu ra trướcmặt cậu ta, để cậu ta tự động lướt đi. Một là sách lược cầu xin đaukhổ, tự hạ thấp bản thân, lấy nước mắt khơi gợi lên tình cảm mẫu tửcủa đối phương. Cuối cùng là một loại phương pháp dã man không­biết lý lẽ nhất, cứ mắng mỏ chửi rủa đối phương té tát tới mức xấuhổ không chịu được để tránh xa.

Cũng phải nói là, độ khó cũng khá cao.

Theo mức thu nhập của tôi, mở chi phiếu là chuyện không thể, sáchlược thứ nhất không đáng suy xé t. Còn sách lược thứ hai à, nhỡchẳng may động vào đối phương là người lạnh lùng nhẫn tâm nhấtquyết không thèm để ý tới nước mắt nước mũi của tôi, cũng rất khóthực hiện, đó là còn chưa nói tới cái thân tôi ăn gì cũng thấy ngon, chưa từng phải trải qua nỗi khổ sở kinh điển của con dâu nuôi. Cònlại một phương pháp tương đối phù hợp với tình trạng của tôi, nhưng­mà nhìn gương mặt bầu bầu môi hồng răng trắng của Tóc Vàng, tôi lại thấy hơi tiêng tiếc Đang khổ cực suy nghĩ, cậu ta đã mở miệng trước: Về đi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-76)