Vay nóng Tima

Truyện:Chặt Đứt Đường Đào Hoa - Chương 04

Chặt Đứt Đường Đào Hoa
Trọn bộ 10 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Là ai? Rốt cuộc là tên đàn ông ghê tởm nào, cư nhiên so với anh nhanh hơn chạm vào đoá hoa này?

Sau khi đã ngủ một giấc ngon lành, Đông Lôi tỉnh dậy, thực tế tàn nhẫn liền đánh thẳng vào anh, khiến anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Làm sao có thể? Anh nhớ mình cơ hồ mỗi ngày đều cùng Khả Nha như hình với bóng, huống chi anh biết Khả Na không phải loại phụ nữ tuỳ tiện, sẽ không cùng những người đàn ông khác làm loạn.

Chẵng lẽ là.... tên học trưởng mặt trắng đó?

Nhưng anh thấy không phải như vậy.

Nhưng không phải anh ta còn có thể là ai?

Đông Lôi nhìn mặt Khả Na như thiên sứ thuần khiết, biết mình để ý chính là lòng của cô, anh miên man suy nghĩ tên đàn ông trong lòng cô là người nào?

Anh không quan tâm cô không phải là xử nữ, anh để ý.....

Đáng chết!

Anh để ý, anh không lừa được mình.

Vừa nghĩ tới cô từng ở trong ngực một người đàn ông khác yêu kiều hổn hển, nhiệt tình như lửa, anh cảm thấy ghen tị điên cuồng.

Lúc Đông Lôi ở trong lòng giao chiến, Khả Na cũng bị không khí bất ổn đó làm cho thức tỉnh, cô lập tức mở mắt, nhìn bốn phía, giữa hai chân còn có toàn thân giống như bị người huỷ đi lại đau nhức nhắc nhở cô chuyện gì đã xảy ra.

Cô chậm rãi ngồi dậy, đem chăn kéo đến cằm, một đôi mắt to loé sáng nhìn anh, yên lặng không nói gì, cô đồng thời cũng phát hiện cô gái say khướt trên mặt đất tối hôm qua không có ở đây.

Cô ta nhìn thấy bao nhiêu? Biết bao nhiêu? Khả Na lo lắng cô ta có thể đi nói lung tung hay không.

Khả Na lo lắng có thể sẽ xảy ra tin tức quan hệ bất chính giữa cô và anh, người đàn ông lo lắng cũng không phải chuyện này.

Anh hận không có người có thể giúp anh truyền đi tin tức của anh cùng Khả Na, xem một chút như vậy có thể làm giả hoá thật không.

"Không cần lo lắng, tối hôm qua anh liền sai người đem cô gái kia đưa trở về rồi, tội ác nhỏ của em không bị người khác phát hiện."

Khả Na nghe đến đó không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng hiện lên từng tia cảm giác mất mát.

"Anh..." Đông Lôi có chút cảm thấy không biết làm sao, anh không biết sau khi mình uống say, lại có thể làm việc trong nội tâm vẫn muốn làm.

Nhưng anh không hối hận, chỉ có chút tiếc nuối say rượu ảnh hưởng tới trí nhớ của anh.

Anh có chút ảo não mình không nhớ tư vị ôm lấy cô như thế nào, chỉ cảm thấy rất hạnh phúc.

Khả Na chỉ trừng mắt nhìn phía trước, không nhúc nhích.

Cô biết anh nghĩ muốn hỏi điều gì, cũng biết anh tức giận, để ý cái gì.

"Lần này không phải lần đầu tiên."

Nếu như Đông Lôi không rối loạn như vậy, có lẽ sẽ nghe ra giọng điệu cô bí ẩn, nhưng anh không nghe được, ngược lại, anh còn tự cho là vĩ đại nói.

"Quá khứ của em anh không để ý, anh cũng không muốn biết, nhưng sau này em chỉ có thể để anh chạm vào em." Anh bá đạo nói.

Khả Na lẳng lặng nghe, mắt mở to nhìn kỹ anh.

Thật sự anh quên hết rồi sao?

Cô đột nhiên cảm thấy đau lòng, đồng thời cũng thấy hoài niệm.

Quên cũng tốt, cho nên anh có thể biết sau này anh đối với cô không phải vì áy náy, chỉ đơn thuần là thích, chính miệng anh nói.

"Anh không để ý?" Cô nhẹ giọng hỏi.

"Anh không ngại." Anh xoay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt cố ý làm bộ tự nhiên, giống như loại chuyện này đối với anh mà nói vốn không có gì.

Trên thực tế, chính xác là không có gì, anh không phải không cùng những người phụ nữ khác lên giường, nhưng cũng không muốn cùng xử nữ tiếp xúc, nhưng vấn đề là, đối phương đều không phải là Khả Na.

Đối với cô gái nhỏ cứng nhắc này, đương nhiên anh sẽ cho rằng cô là xử nữ, bởi vì cô luôn cao cao tại thượng, không thể khinh nhờn, giống như bông hoa sen trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Khả Na nhìn mặt anh sắp biến dạng, có thể thấy khẩu thị tâm phi không phải sở trường của anh.

"Anh không muốn hỏi em lần đầu tiên khi nào sao?"

"Anh không cần hỏi cũng biết, nhưng em yên tâm, anh không giống người đàn ông không chịu trách nhiệm đó." Nhất định là trước khi tên kia ra khỏi nước, sau đó đối với Khả Na bội tình bạc nghĩa.

Khó trách Khả Na đối với tình yêu không ôm hy vọng, thì ra là bị tên đàn ông ghê tởm đó tổn thương, cho nên cô không phải thật sự ghét anh, chỉ là sợ bị tổn thương lần nữa.

"Nếu anh không hỏi nữa, em muốn ngủ. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Anh ra ngoài nhớ giúp em đóng cửa." Nói xong, cô liền chuẩn bị ngủ, vì cô mệt muốn chết.

"Không được, anh chưa muốn đủ." Giống như vừa mới thưởng thức tư vị mật ong tuyệt vời người đàn ông tham lam muốn nếm thử lần nữa.

Anh lập tức nhào lên, ôm cô hôn lại hôn, muốn để lại trên người cô tất cả đều là dấu hôn của anh, như vậy có thể khiến cô quên người đàn ông đầu tiên.

Nghe nói phụ nữ cả đời sẽ không quên người đàn ông lần đầu tiên của mình.

Khả Na không có phản kháng, chỉ nhu thuận mặc cho anh hôn lên thân thể cô. Nếu đã như vậy, phản kháng nữa cũng là lãng phí hơi sức, lại nói, thân thể của cô không kháng cự được anh.

Giống như là nghiện, cô cơ hồ sắp không khống chế được thân thể của mình phản ứng.

Chỉ là cô phát hiện anh hôn càng ngày càng thô bạo, hơn nữa bàn tay to của anh bóp cô thật là đau, cô khẽ đẩy anh, "Anh làm em đau."

"Quên người đàn ông đầu tiên, chỉ cần nhớ anh là người duy nhất của em."

Khả Na sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được thở dài.

Làm sao cô cho rằng người đàn ông này sẽ từ bỏ ý định?

Khả Na nhẹ giọng nói: "Có phải người đàn ông duy nhất tiến vào thân thể em đối với anh rất quan trọng?"

"Nếu có người tổn thương em, vậy rất quan trọng." Mặt anh ửng đỏ, thân thể bởi vì cô vừa nói như vậy mà rối loạn.

"Tại sao? Em nhớ anh không phải nói em chỉ là vật phẩm phụ thuộc vào nhà anh, nói thẳng ra chỉ là một người làm nên hết sức trung thành." Cô trêu chọc anh.

"Diêu Khả Na, em cố ý muốn chọc giận anh."

"Em không có, chẳng qua là nói thật."

"Em nói cho anh biết lần đầu tiên của em là với ai?" Nói không để ý là gạt người.

"Anh đã nói có người ăn hiếp em, thì tại sao còn muốn em nghĩ đến hồi ức không chịu nổi đó?"

"Anh...." Nói như vậy, thật có người ăn hiếp cô?

"Anh yên tâm, không ai ăn hiếp em, cho dù có, cũng không liên quan đến anh." Cô nhẹ nhàng nói.

"Dĩ nhiên liên quan đến anh, em đã là của anh, anh đương nhiên muốn bảo vệ em." Anh dùng lực ôm cô, giống như không muốn cho người khác chạm vào bảo bối của anh.

Khả Na chậm rãi đẩy anh ra, "Nếu như anh để ý, liền quên chuyện chúng ta vừa xảy ra, coi như em là một đoá hoa trong vườn của anh, ngoan ngoãn đi ngủ, chờ anh tỉnh lại, em sẽ quên hết thảy, tất cả đều như chưa xảy ra."

"Cái gì?!" Anh tức giận trừng mắt nhìn cô.

"Em nói rất rõ ràng."

"Em nói chuyện hoang đường gì vậy? Anh là người, nghe không hiểu chuyện hoang đường."

"Anh hiểu."

"Em muốn anh cùng em vui đùa một chút là tốt rồi?" Anh nheo mắt lại.

"Đúng thì sao?" Nhịp tim cô đập nhanh, nhưng càng như vậy, nét mặt của cô càng tỉnh táo.

"Anh không nhìn lầm em? Hay anh vẫn say? Em là Diêu Khả Na trong ký ức của anh sao?"

"Có lẽ em không phải." Anh không hiểu em, Đông Lôi, nếu để anh thấy một người khác yêu anh điên cuồng, chỉ sợ anh sẽ bị doạ chạy trối chết! Khả Na cười khổ nghĩ thầm.

"Anh cho là... em nguyện ý cho anh, chứng tỏ anh ở trong lòng em... có một chút không giống người khác, anh cho là...." Điều này chứng tỏ cô thích anh, vì anh cũng thích cô.

"Anh là cậu chủ, anh muốn gì được nấy, là người làm tất nhiên sẽ hết sức phối hợp." Cô ăn ở hai lòng nói.

"Kể cả lên giường?"

Cô trầm mặc.

Anh đột nhiên cười to, sau đó từ trên người cô đứng lên.

Lúc anh đi, Khả Na cảm thấy rùng cả mình.

"Nghe đi! Tôi trăm phương ngàn kế muốn có lòng cô ấy, mỗi tối mong muốn ở cùng cô ấy, như tên nhóc lần đầu biết yêu, càng giống như đại cầm thú chưa thoả mãn dục vọng, kết quả chỉ cần tôi mở miệng, cô ấy sẽ hết sức phối hợp, vì tôi là cậu chủ... Làm sao em hạ mình như vậy?" Anh giận cô đối với mình không tôn trọng như vậy.

Cô vẫn không nói lời nào.

"Còn luyến tiếc như vậy nữa!"

"Em không biết tại sao anh tức giận như vậy."

"Diêu Khả Na, em là một cô gái sắt đá." Quẳng đi câu nói đầy căm phẫn, Đông Lôi tức giận cầm quần áo xoay người rời đi, còn dùng sức đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa vang lớn giống như đánh vào lòng cô.

Cô không nói gì nhìn cửa khép chặt, nghĩ thầm, mình vẫn không biết cách làm anh ấy vui, luôn khiến anh ấy tức giận....

*******

Đông Lôi cảm thấy trong lòng thật buồn bực, anh ở công ty làm việc một chút sức sống cũng không có, chỉ nhìn tài liệu ngẩn ngơ, điều này làm người bạn thân ngồi bên cạnh anh đã uống nhiều ly cà phê cũng muốn vì cà phê mà trúng độc.

"Làm ơn đi, đại thiếu gia Tư Mã của tôi, cậu gọi tôi ra ngoài chính là xem cậu biểu diễn ngẩn người sao?"

"Nhất Liên, tôi hỏi cậu." Ánh mắt Đông Lôi vô hồn cuối cùng cũng nhìn người đàn ông như Hắc Báo dựa vào ghế sa lon.

Mặc dù hai ngươi là họ hàng xa, nhưng như anh em trong nhà.

"Cuối cùng cũng mở miệng, được rồi! Hỏi nhanh lên."

"Nếu như cậu thích cô gái không phải lần đầu tiên..."

"Tôi nghĩ tôi biết cậu hỏi cái gì." Nhất Liên vươn tay, ngăn anh nói tiếp.

Siêu như vậy? Đông Lôi có chút kinh ngạc.

"Vậy cậu thảm rồi, bởi vì cậu không thấy tình địch, phụ nữ là động vật kỳ diệu như vậy, bất kể kinh nghiệm tốt hay không. Chẳng qua tôi không biết cậu cũng là đàn ông thích xử nữ! Cậu đùa cợt những cô gái khác, cũng sẽ không thay ông xã tương lai của cô ấy khóc chứ?"

"Tôi chơi đùa phụ nữ dùng ba ngón tay có thể đếm, còn Nhất Liên cậu phóng khoáng lạc quan dùng ba trăm ngón tay cũng đếm không xong." Đông Lôi tức giận châm chọc.

Nói anh hoa đào nhiều vô kể, Nhất Liên không phải là toàn bộ gốc cây hoa đào, thế nào cũng không nghe nói anh sẽ bởi vì bộ dạng này, sau này không cách nào đại phú đại quý?

"Hừ! Đồ trẻ con, từ tiểu học đến bây giờ đều như vậy, không thuận ý cậu hay nói trúng tâm sự của cậu, đều dùng chiêu thẹn quá hoa giận này." Nhất Liên đã sớm nhìn thấu người đàn ông này, cũng chỉ có Khả Na có thể bao dung tên cậu chủ khó chiều này.

"Cậu dùng cái thứ mỏng manh đó (các nàng biết là cái gì chưa?) để đánh giá Khả Na, tôi sẽ cảm thấy cậu là đồ đại ngốc. Chuyện đã qua hãy cho nó qua, ai không có quá khứ chứ? Huống cậu cũng không phải xử nam!" Nhất Liên ăn ngay nói thật.

"Tôi không để ý cái thứ mỏng manh đó, tôi lo lắng." Đông Lôi nhăn chân mày.

"Lo lắng?"

"Nếu như cô ấy không quên được người đàn ông đầu tiên, vậy tôi làm sao bây giờ? Nếu kĩ thuật của tôi không tốt so với người đàn ông đầu tiên của cô ấy làm sao bây giờ? Nếu cô ấy thích anh ta, cô ấy chỉ xem tôi là công cụ tiết dục, làm sao bây giờ?" Anh có rất nhiều chuyện lo lắng, sợ hãi, muốn... ghen.

Tại sao tình yêu khó khăn phiền phức như vậy? Rồi lại ngọt ngào hạnh phúc như vậy?

Nhớ lúc ôm Khả Na vào trong ngực, anh hạnh phúc giống như chú chim nhỏ ở trên trời bay lượn.

Nhất Liên sửng sốt một chút, rất ngạc nhiên tên đàn ông này ở trên thương trường lãnh khốc vô tình khiến đối thủ thất bại đến hoa rơi nước chảy mà không thương xót, vừa đụng tới em gái Khả Na trở nên yếu ớt như vậy.

"Cho nên cậu đã ăn em gái Khả Na? Chuyện xảy ra khi nào? Dễ ăn hay không?"

"Không liên quan đến cậu." Đông Lôi liếc anh một cái.

"Không nói làm sao tôi có thể bắt đúng bệnh để kê đơn đây? Làm sao có thể cho cậu đề nghị tốt đây?" Nhất Liên làm vẻ mặt "Cậu không nói, tôi không thể làm gì" nói.

"Khi đó tôi uống say rồi..."

"Mượn rượu giả điên? Chiêu này cũ rồi nha, nhưng mà cơ hồ đều có tác dụng." Nhất Liên lập tức nhận được ánh mắt giết người lạnh như băng khiến người khác run rẩy, "Được rồi được rồi! Cậu đã ăn được Khả Na, vậy chắc đã hài lòng rồi, đã thoả mãn thân thể đói khát đã lâu của cậu rồi chứ? Theo lý, bây giờ cậu hẳn là muốn có mới nới cũ mới đúng chứ!"

"Tôi nghiêm túc với cô ấy." Vẻ mặt Đông Lôi nghiêm túc.

"Nhưng theo tôi biết, hình như cô ấy không hứng thú với cậu lắm." Nhất Liên xoa cằm.

"Cô ấy sẽ thích tôi." Đông Lôi có lòng tin nói.

Thật là một người cố chấp, nhưng là một người si tình, giống như cậu ta, coi như là đàn ông vĩ đại, giúp cậu ta một chút cũng được. Trong lòng Nhất Liên nghĩ.

"Cậu đã lo lắng như vậy, vậy chỉ có thể làm một chuyện."

"Chuyện gì?" Đông Lôi hỏi.

"Chính cậu phải xoá bỏ kí ức về người đàn ông kia trong đầu cô ấy, trong lòng cô ấy, để cô ấy hạnh phúc vui vẻ quên mất sự tồn tại của anh ta."

"Chỉ như vậy?" Đông Lôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Nếu không còn muốn như thế nào nữa?"

"Vậy tôi nên làm gì?"

"Đầu tiên bắt đầu từ người thân của cô ấy, sau đó hỏi cô ấy thích cái gì, rồi tuỳ bệnh kê đơn." Nhất Liên cười nói.

"Như vậy ư?"

"Nếu không có thể không cần làm như vậy." Nhất Liên tức giận nói. Thế nào bạn tốt của anh chỉ có một câu này vậy.

Bình thường hung ác bá đạo, nếu không chính là lãnh khốc vô tình, ngang ngược càn rỡ, kết quả vừa gặp một cô gái đáng yêu, liền hoàn toàn biến thành con heo ngốc nghếch rồi.

Chẳng lẽ anh lớn lên giống người chăn heo sao?

Nhưng nếu cao thủ anh ra tay, dĩ nhiên không thể miễn phí.

"Bản hợp đồng này có thể ký chứ?"

"Ký hợp đồng này, công ty tôi sẽ thua thiệt tiền." Đông Lôi vừa gặp phải chuyện buôn bán thì lại khôi phục tỉnh táo, quyết đoán.

"Vậy tôi sẽ đi nói cho Khả Na, cậu để ý lần đầu tiên của cô ấy không phải cậu."

"Hồ đồ." Đông Lôi cắn răng nghiến lợi nói, dưới sự bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là kí bản hợp đồng.

Đông Lôi giận mình, tại sao lại dẫn sói vào nhà?

"Yên tâm đi! Thua thiệt giữa anh em chính là chiếm lợi á!" Dù thế nào đi nữa năng lực kiếm tiền của cậu ta mạnh như vậy, hơn nữa còn có Khả Na ở bên cạnh bảo vệ cậu ta sẽ đại phú đại quý... Ừ! Không cần phải đợi đến tương lai, hiện tại cậu ta đã là quý công tử rồi, cho nên chia một chén cơm cho người anh em số khổ anh đây cũng không quá đi!

Nghĩ tới đây, trong lòng Nhất Liên không cảm thấy tội lỗi gì.

"Đi chết đi!" Đông Lôi trừng mắt nhìn anh ta một cái.

"Tuân lệnh, tôi sẽ đi kiếm tiền tới chết luôn!"

Vừa lúc đó, bên ngoài cửa sổ có một bóng hình xinh đẹp đi qua, Đông Lôi si mê nhìn Khả Na, hôm nay cô mặc bộ váy công sở màu xanh, tóc búi lên, đeo đôi khuyên tai lưu ly, trên tai cô loé ra ánh sáng lưu ly, khiến anh nhớ tới mình đã từng khẽ cắn phần mềm mại kia...

Đáng chết, anh nhất định phải loại bỏ hoàn toàn kí ức về tên tình địch không rõ mặt đó khỏi lòng cô, khỏi thân thể cô, từng bước từng bước tiêu diệt, sau đó trong lòng cô chỉ có anh.

*******

"Thích..... chó?"

Khả Lệ gật mạnh một cái, "Không sai không sai, chị ấy thích nhất chó lang thang."

Cô đã định đi Pháp, lại bị Đông Lôi gọi về, nhưng Đông Lôi hứa sẽ bồi thường tất cả tổn thất, hơn nữa còn có lợi, có tiền có thể ma xui quỷ khiến, cho nên lòng tham quỷ quyệt của anh trở lại quấy rầy á!

"Nhưng sao anh chưa từng thấy cô ấy nuôi?"

Không riêng gì chó, ngay cả con gián con kiến cũng không nhìn thấy cô từng nuôi, ở trong thế giới của cô, vĩnh viền đều sạch sẽ không tỳ vết như vậy, cô gái như vậy sẽ thích chó lang thang? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Thật khiến người ta cảm thấy hoài nghi.

"Đến giờ chị ấy sẽ đến công viên cho chúng ăn, sẽ không đem chúng mang về, chị ấy nói bởi vì trong nhà có cậu chủ, mà anh không thích chó.... A!" Hỏng bét, tại sao cô lại nói ra chứ?

Nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của anh có nét trầm tư, cô có thể thấy lời nói vừa rồi anh không thích nghe, vậy không xảy ra nghi ngờ.

"Tiếp tục." Đông Lôi mở miệng.

Thế là Khả Lệ tiếp tục nói, "Cho nên nếu như anh nghĩ muốn chị ấy vui, rất đơn giản, chỉ cần tốt với mấy con chó lang thang, để chị ấy thấy anh cũng thích chó, như vậy có thể xoá sạch ấn tượng anh không thích chó của chị ấy rồi."

Thiệt là, cô gái phiền toái này vì loại chuyện nhỏ như vậy cũng thích ghi hận đến bây giờ, anh cũng bởi vì trẻ người non dạ mới có thể làm ra chuyện hoang đường, cũng không phải cố ý ---- ít nhất anh có thể bảo đảm bây giờ mình sẽ không làm chuyện như vậy.

"Chẳng qua em tin anh sẽ không làm chuyện như vậy nữa, bởi vì bị hàng da cắn một cái, cũng khiến anh sợ chó đến bây giờ..." A! Nguy rồi, tại sao cô lại nói thẳng ra như vậy?

Khả Lệ vội vàng che miệng, nhưng không kịp rồi, loại ánh mắt giết người kia của Đông Lôi đã hoá thành mũi tên lạnh băng bắn tới rồi.

"Diêu Khả Lệ, em tự đâm đầu vào chỗ chết a! Dám nói anh như vậy?" Đông Lôi híp mắt nói.

"Được rồi được rồi! Anh đã mua rất nhiều quà tặng em. Chớ có trách em không có suy nghĩ, tại sao chị em thích cái bánh mỳ trắng đó, bởi vì anh ấy rất hiền."

"Hiền lành liên quan gì đến chó?" Đông Lôi không hiểu.

"Đồ ngốc! Con gái cũng yêu đàn ông như động vật, nhất là chị gái khô khan của em."

"Thì ra là vậy!" Đông Lôi nên sớm nghĩ cô hiền lành như vậy, anh làm sao lại chậm như vậy, khiến tên bánh mỳ trắng ghê tởm đó cướp đi phong thái của anh.

Muốn chó phải không? Vậy thì có vấn đề gì.

Trong mắt Đông Lôi tràn đầy tự tin, phát ra đầy ánh sáng.

"Diêu Khả Lệ, không phải em muốn đi Pháp sao?" Anh đột nhiên chuyển đề tài.

"Đúng vậy!"

"Sang đó thoải mái mua đồ, anh trả."

"Vâng! Anh rể vạn tuế." Khả Lệ vui vẻ kêu to.

Nghe cô gọi anh là anh rể, anh càng vui hơn, thế là anh còn nói: "Em thích túi xách hàng hiệu phải không? Đi chọn mấy cái, anh trả."

"Vâng! Anh rể vạn tuế."

"Đúng rồi, nhớ giúp chị em mua ít đồ, anh trả."

"Dĩ nhiên." Khả Lệ vui vẻ mắt cười đến híp lại rồi, thật sâu trong lòng không khỏi cảm thán, chị gái yêu quý, bánh ngọt cao cấp đẹp trai lại có tiền chị lại không ăn, lại động lòng với cái bành mỳ trắng bình thường, nhất định là chị đọc sách quá nhiều, trở nên ngốc rồi.

Nhưng không sao, thân là em gái yêu quý của chị, đương nhiên em sẽ cố gắng giúp chị thoát khỏi khổ ải này, Khả Lệ rất nghĩ đến tình chị em.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)