← Ch.23 | Ch.25 → |
"A Uyên?" Trái tim Đường Thời Ngữ sắp nhảy ra, nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên trên người mình, ánh mắt hắn tối đến không thấy một tia sáng, rất khác bộ dạng ngày thường của hắn, không biết có phải là ảo giác hay không, thậm chí nàng trong mắt hắn thấy được... Dục?
Đôi mắt kia giống như bị màu mực nhuộm, tối đen u ám, dường như một hố đen không đáy, lại giống như dã thú đang ngủ đông ở sâu trong biển rộng đột nhiên thức tỉnh, bộ dạng như vậy vô cùng quyến rũ.
Giờ khắc này, Đường Thời Ngữ sửng sốt.
Nàng lắp ba lắp bắp nói: "Sao, làm sao vậy?"
Cố Từ Uyên rũ mắt xuống, khoảng cách quá gần, ngay cả lông tơ nhỏ trên da nàng cũng thấy rõ, hắn cúi người xuống, lại gần hơn.
Đường Thời Ngữ theo bản năng ngửa ra sau, cho đến khi khuỷu tay chống đỡ không nổi cơ thể thì muốn nằm xuống hoàn toàn, lúc này thiếu niên mới vươn cánh tay dài ôm lấy eo nàng, mang nàng vào trong ngực mình.
Mỗi gần một tấc, mùi thuốc trên người hắn liền nồng đậm một phần, Đường Thời Ngữ cố gắng áp chế nội tâm rung động nhưng luôn thất bại, hơi thở của hắn quá độc đoán, hương vị kia thúc giục nàng nhanh chóng nhận rõ tâm của mình, cũng phục tùng cảm giác, cảm giác không lừa được người, phần tình tỷ đệ thuần túy này chung quy vẫn thay đổi.
"A Uyên..." Lại mở miệng, mang theo chút hờn dỗi cùng xấu hổ.
"A Ngữ, đây là cái gì?"
Âm thanh thiếu niên trầm xuống khàn khàn, không biết có phải tâm tính của nàng thay đổi hay không, mà lại nghe ra một tia độc đoán, độc đoán như nam tử.
Sự cường thế bất thình lình của hắn đã lật đổ tất cả mọi thứ trước đây, nàng cũng hết sức vui mừng.
Nàng đỏ mặt, ấp úng, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Dây cột tóc thôi..."
"Ta biết, tặng cho ai?" Hắn có chút khẩn trương, yết hầu khẽ động, trong lòng vừa chờ mong vừa sợ hãi.
Sợ từ trong miệng nàng nghe được tên của người khác, sợ không phải cho hắn, làm cho hắn không vui một hồi.
"Còn có thể tặng ai, chỉ có đệ a..."
Thiếu nữ cắn cắn môi, trong mắt bởi vì nhút nhát mà tràn ngập tầng sương mù, nàng cố nén độ ấm trên mặt, "Đệ đứng lên một chút được không, tỷ tỷ không thở nổi."
Cố Từ Uyên không nghe được lời sau của nàng, trong đầu hắn đều là câu "Chỉ có đệ a".
Chỉ có hắn thôi.
Chỉ có hắn.
"A Uyên, đệ có nghe tỷ nói không?"
Hắn không nghe được, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng khép lại, làm hắn hoa cả mắt, trái tim cũng khô đến không chịu nổi.
Tư vị gì, nếu không nếm thử một chút.
Chỉ cần một chút.
Hắn càng đến gần, hô hấp nóng rực rực rắc lên mặt nàng, làm cho trái tim nàng run rẩy.
Đường Thời Ngữ đột nhiên kêu lên: "A Uyên!"
Nàng có thể cảm giác được móng vuốt phía sau thắt lưng càng ngày càng nóng, cũng càng ngày càng dùng sức, thậm chí ấn nàng có chút đau.
"Xin lỗi."
Cố Từ Uyên ý thức được mình thất lễ, tay buông lỏng sức lực, nhẹ nhàng đẩy thân thể nàng ngồi thẳng, lập tức lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách hai người, cảm giác áp bức biến mất, nhưng không khí vẫn khô nóng khó nhịn, làm cho ngươi ta miệng khô lưỡi khô.
"A Ngữ... Tỷ tỷ, cái dây tóc này, quả nhiên là làm cho ta sao?"
Một tiếng tỷ tỷ này, tựa hồ là đang cố ý nhắc nhở chính mình, không thể lỗ mãng, không thể nóng vội.
Đường Thời Ngữ thở phào nhẹ nhõm, mu bàn tay dán lên hai má nóng bỏng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tỷ đã lừa đệ khi nào đâu."
"Vì sao nhớ tới rồi làm cái này..."
"Nhìn cái của đệ quá cũ..." Đường Thời Ngữ ngượng ngùng cười cười, "A Uyên, là tỷ tỷ sơ sẩy."
Ngày đó đối với Đường Thời Uyển, nàng thấy được trên mặt thiếu niên thoáng qua mất mát và tủi thân, một khắc kia khiến đôi mắt nàng bị đau đớn, tâm cũng theo đó treo lên cao. Về sau, hắn không nói một chữ, tựa như hoàn toàn không để ở trong lòng, hắn càng vân đạm phong khinh, nàng càng cảm thấy bối rối.
Đột nhiên bắt đầu lo lắng.
A Uyên có thất vọng với nàng rồi không? Hoặc là không hề có chờ mong nàng? Nếu không vì sao một câu oán giận cũng không có?
Đứa nhỏ biết khóc thì có đường ăn, nhưng ở đại sự A Uyên chưa bao giờ oán giận gì, ngày thường làm nũng toàn là chuyện không liên quan, thật sự sẽ làm cho nàng khổ sở áy náy, hắn chưa bao giờ nhắc tới. Thường ngày là nàng sơ sẩy, mấy đêm nay nàng trằn trọc, nhớ lại mấy năm nay từng chút, mới giật mình nhận ra hắn làm việc rất ít, ngược lại hắn, chiếu cố nàng thỏa đáng.
Nếu A Uyên thích những gì nàng làm, làm nhiều là được, cũng không tốn nhiều công sức, chỉ cần hắn vui là được.
Đường Thời Ngữ thấy hắn xem dây cột tóc như bảo bối như vậy, trong lòng vừa áy náy vừa thỏa mãn, cuối cùng mừng rỡ chiếm giữ ưu thế, trong lòng tràn đầy mật ngọt.
"Đệ không ghét bỏ đồ thô ráp là tốt rồi."
Đây là nàng không phải khiêm tốn, tay nghề của nàng thật sự chỉ là trình độ bình thường. Trên phủ có tú nương kỹ nghệ cao siêu, không cần nàng động vào, huống chi nàng cũng không thích làm những việc này.
Đôi mắt đen của Cố Từ Uyên gắt gao nhíu chặt lấy nàng, thấp giọng hỏi: "Nhưng làm xong rồi sao?"
"Ừm, làm xong rồi."
"Được."
Được? Được cái gì?
Đường Thời Ngữ đang buồn bực, chỉ thấy thiếu niên giơ tay lên, lưu loát rút dây buộc tóc trên đầu ra, trong khoảnh khắc mái tóc đen như thác nước tan xuống, khoác lên vai.
Trong mắt hoa đào của hắn hiện lên ý cười tán mạn, nửa quỳ gối bên đùi nàng, ngẩng đầu nhìn nàng.
Thiếu niên ôn nhu nói: "A Ngữ, buộc tóc cho ta, được không?"
Đường Thời Ngữ giật mình tại chỗ, trong lòng nhấc lên sóng lớn, ấp úng nói không nên lời.
Hắn cười nhét dây tóc vào trong tay nàng, bàn tay to bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chậm rãi siết chặt, thấp giọng lặp lại một lần nữa.
Tầm mắt Đường Thời Ngữ rơi vào trên mặt hắn, tâm động kịch liệt. Bàn tay tự do kia không tự chủ được thăm dò mặt hắn, lúc đầu ngón tay sắp chạm vào gò má hắn, đột nhiên dừng lại, xoay vòng, chỉ nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đen bên tóc đầu hắn.
Muốn chạm vào mặt hắn.
Trước kia đều không cố kỵ gì, nhưng hôm nay, sau khi nhận ra tâm ý của mình, thích hắn ngày càng nhiều hơn một chút, lại làm một ít cử chỉ thân mật liền rất thẹn thùng.
Lúc đối diện với khuôn mặt này của hắn, trong lòng bốc lên bong bóng nhỏ, chỉ là liếc mắt một cái liền cảm thấy phá lệ vui mừng.
Nhưng A Uyên còn chưa tới mười sáu, vẫn còn nhỏ một chút, nàng đành phải để lời nói ở trong lòng, chờ hắn lớn lên thêm một chút, lớn lên thêm một chút liền nói cho hắn biết...
Hình như Cố Từ Uyên có thể đọc hiểu suy nghĩ trong lòng nàng, hắn nhận ra ý đồ của nàng, vì thế giơ tay lên, phủ lên mu bàn tay khiếp đảm của nàng, chậm rãi dùng sức đè xuống, nhẹ nhàng dán tay lên má mình.
Hắn dung túng nhìn, đáy mắt hàm chứa chút sủng nịch, tươi cười trên mặt đẹp như vậy. Đường Thời Ngữ thấy tim mình như bị ném vào trong biển lớn theo sóng trôi trên thuyền nhỏ, chợt lay động, nhàn rỗi lắc lư.
"Buộc tóc cho ta đi, A Ngữ." Thấy nàng ngẩn người, hắn cười và nhấn mạnh một lần nữa.
"Ờ... Ờ!"
Đường Thời Ngữ đỏ mặt, để cho hắn quay lưng lại.
Thật sự mất mặt!
Lại bị một thiếu niên còn nhỏ hơn mình một tuổi trêu chọc đến hồn phi phách tán, uổng công nàng sống hai đời!
Sau đó lại an ủi chính mình, mặc dù sống hai đời, nhưng đối với chuyện thích một người, nàng cũng là người mới, nhất thời mất ý thức cũng là chuyện bình thường.
Nàng tập trung tinh thần, lấy bàn tay làm lược, chậm rãi chăm sóc mái tóc mềm mại của hắn.
Ngón tay trắng nõn xuyên qua sợi tóc đen nhánh dày đặc, nhẹ nhàng chạm vào càng giống như trêu chọc, thiếu niên thoải mái thở dài một tiếng.
Một tiếng than nhẹ này đập vào trong lòng nàng thật vất vả bình tĩnh, trái tim lại lần nữa lung lay sắp đổ.
Một lần nữa buộc dây buộc tóc, nàng ngây ngẩn cả người, cảm thấy A Uyên còn đẹp trai hơn so với vừa rồi.
Cố Từ Uyên từ trên mặt đất đứng lên, nâng tay sờ sờ tóc, rũ mắt nhìn về phía thiếu nữ lại lâm vào ngốc nghếch, bất giác cong khóe miệng.
Hai tay hắn vịn lên đùi, khom lưng kề sát vào vài phần, không nói lời nào, nhìn nàng cười.
Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi cổ hắn đều cứng đờ, nàng còn ngơ ngác nhìn hắn, giống như nhìn thế nào cũng không chán.
Tuy rằng hắn cũng rất thích ánh mắt trắng trợn như vậy, nhưng nhìn tiếp, phản ứng của hắn chỉ sợ sẽ không giấu được.
"A Ngữ." Cố Từ Uyên kéo áo bào, cười khổ, "Đừng nhìn, được không?"
Nàng nhìn hắn trong sự bối rối, "Hả?"
Cố Từ Uyên thấp giọng thở dài, "Không có việc gì."
Không khí còn lo lắng khô nóng hơn vừa rồi, nhưng ấm trà được bưng ra khỏi phòng, còn bày trên bàn đá trong viện, trong phòng này tìm không ra một giọt nước.
Miệng khô lưỡi khô, trong cơ thể có một cỗ xúc động đang chạy tán loạn, Cố Từ Uyên chật vật xoay người, ánh mắt nhìn nóc nhà bình phục dao động.
Nhưng ông trời hết lần này tới lần khác không cho hắn cơ hội này.
"A Uyên." Nàng nhẹ giọng gọi.
Hắn không quay đầu lại, chỉ im lặng trả lời.
Sau một khoảng thời gian dài không nghe thấy, hắn quay lại một cách tò mò.
Nàng đỏ mặt nhìn hắn, chịu đựng ngượng ngùng mở miệng: "Sau này, để ta buộc tóc đệ ha." Nàng không còn tự xưng là tỷ tỷ nữa, lúc này, nàng không muốn thêm danh xưng kia nữa.
Rắc rắc một tiếng, trong đầu Cố Từ Uyên nổ tung pháo hoa rực rỡ, làm cho linh hồn hắn xuất ra, trước mắt một trận trắng bệch.
Ông trời không cho hắn cơ hội này, nhất định phải để cho hắn nếm được tư vị hội bất thành quân.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |