Gặp mặt tình địch
← Ch.15 | Ch.17 → |
Tối ngày hôm sau, An Vũ làm chủ chi mở bữa tiệc chiêu đãi ân nhân của em gái ở một nhà hàng Trung Quốc gần đó, trên đường đi An Hòa luôn nghĩ xem rốt cuộc có nên nói cho anh trai biết không, vẫn không dám dựa vào Hạ Viêm quá gần, bắt lấy cánh tay Alice, Alice lại nghiêng đầu kéo tay Hình Mỹ Lâm đi. An Hòa đành phải đi giữa Hạ Viêm và An Vũ một trái một phải, nghe anh hai bàn luận rôm rả với Hạ Viêm như là đã gặp được tri kỉ.
Làm sao mà cái gì anh cũng biết thế nhỉ, An Hòa nghe thấy giọng nói thuần hậu của anh nên yên lặng suy nghĩ, mặc dù Hạ Viêm không nói nhiều lắm nhưng mỗi câu anh nói ra đều được Hạ Vũ nhiệt liệt tán thưởng, trong lòng cô cũng thấy vui vẻ, người đàn ông mình tìm thật là lợi hại.
Dùng cơm xong, An Vũ và Hạ Viêm nghiễm nhiên lại trở thành anh em không giấu nhau điều gì, An Hòa trợn mắt há mồm, theo lý mà nói thì loại người thuở nhỏ đã được đưa lên cao như Hạ Viêm vĩnh viễn là nhân vật thuộc cấp bậc bạo quân chỉ biết ngạo mạn quan sát người khác, cô đã từng hoài nghi căn bản anh không biết cái gì gọi là chung sống bình đẳng. Nhưng mà hiện giờ anh và An Vũ tuy còn chưa đạt tới trình độ kề vai sát cánh nhưng đã nâng ly nói chỉ tiếc gặp nhau quá trễ.
Cơm nước xong, sắc trời cũng đã tối, mọi người lo cho sức khỏe của An Hòa nên không tiếp tục đi uống nữa, An Vũ dặn dò em gái vài câu rồi cùng Hình Mỹ Lâm ra về. Hạ Viêm phụ trách đưa hai vị nữ sĩ kia về nhà.
Trên đường đi, ba người đều yên lặng. Alice liếc nhìn sang Hạ Viêm cùng người nào đó đứng xa xa "giấu đầu hở đuôi", khinh bỉ nói: "Đừng giả vờ nữa...Đừng cho là mình cũng ngốc như anh trai bạn chứ, đã có trực thăng lại còn có rất nhiều vệ sĩ, quan hệ bình thường mà được đãi ngộ như vậy à, được rồi được rồi, hai người làm gì thì làm đi, tôi về trước đây..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Hòa đỏ bừng, vâng dạ nói: "Bạn...bạn đi cùng đi mà, một mình đi về buổi tối rất nguy hiểm..."
Alice liếc cô một cái, "Bạn cho rằng ai cũng không biết vận động như bạn à?"
An Hòa nhớ tới hai ngày huấn luyện trước đó, mình bị tụt lại phía sau còn bắt Hạ Viêm phải quay lại tìm, xấu hổ cúi đầu xuống. Alice khẽ dí đầu cô một cái, xoay gót giày 12cm không thèm quay đầu nhìn lại bỏ đi.
Hạ Viêm buồn cười nhìn hai người cãi nhau, vuốt vuốt đầu An Hòa, nụ cười như tắm gió xuân, "Đừng lo cho cô ấy, cô ấy là Teakwondo đai đen, không phải mỗi người phụ nữ đều có tứ chi không phát triển như em đâu...Không biết vận động thì có sao, anh thích là được rồi..."
An Hòa ai oán nhìn anh, "Đây mà cũng gọi là an ủi sao?!"
Xuống dưới lầu, người nào đó ôm cô Hạ Viêm không chịu buông tay, Hạ Viêm cũng không nỡ, tối hôm qua sau khi trở về cũng lăn lộn khó ngủ, không nhịn được gọi điện thoại cho cô, làm sao biết được An Hòa cũng chưa ngủ, hai người tâm tình trong điện thoại, nói được một lúc lại không biết phải nói gì nữa, chỉ ngọt ngào im lặng, mãi cho đến khi anh nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của cô mới cúp điện thoại.
Nghĩ lại ngày mai Hạ Viêm phải đi rồi, An Hòa ra vẻ không hề tình nguyện.
Hạ Viêm hôn lên môi cô, dịu dàng dỗ dành: "Khi về sẽ đưa em đến Dubai chơi, được không?"
Người nào đó rất có nghĩa khí nghiêng đầu sang một bên từ chối: "Không cần! Không có chút sáng tạo nào!"
Hạ Viêm cười không nói lời nào.
"Mà làm sao anh có thể khiến cho anh trai em vui vẻ như vậy thế, trông anh ấy như là hận không thể kết nghĩa anh em với anh vậy."
Hạ Viêm ôm ngang eo cô, thân mật vuốt chóp mũi cô, hai người cùng nghe thấy nhịp thở của nhau, "Em nghĩ xem vì sao tối hôm qua anh không đồng ý lời mời của anh em mà hẹn tối nay không?"
An Hòa nghi hoặc nhìn anh. Hạ Viêm hình như có hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, do dự nói: "Anh vợ phải...phải nịnh nọt...Tiểu Sí nói..."
An Hòa hoảng sợ, trợn mắt nhìn anh: "Anh nói...tối qua anh về tìm Hạ Sí thỉnh giáo cách...cách...nịnh nọt anh vợ?"
Hạ Viêm vùi đầu vào cổ cô, bất đắc dĩ nói: "Bọn Thiệu Tử Bác luôn làm theo mệnh lệnh của anh, anh chưa bao giờ tiếp xúc với người bình thường cho nên không biết phải ở chung với bọn họ thế nào, tối hôm qua về triệu tập tất cả bọn họ mở cuộc họp...Không cho phép hỏi anh nữa!" Rốt cuộc Hạ Viêm không nói được nữa, anh cảm thấy mình chưa từng...xấu hổ như vậy.
Nhưng mà anh cũng không bị cười nhạo như trong dự liệu, An Hòa yên lặng vươn tay ra, ôm thật chặt vòng eo tinh tráng của người đàn ông kia, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực anh, dùng sức hít lấy hương vị của anh. Cô chưa từng nghĩ tới người tài cán như anh lại vì cô mà làm như vậy, vì để cho người nhà của cô có ấn tượng tốt với anh mà anh hạ mình học cách quan tâm đến người khác, những vất vả dụng tâm ấy chỉ vì muốn cho cô thứ tốt nhất.
"Anh không cần làm vậy...cứ là chính mình là được rồi."
Hạ Viêm lại đứng đắn cự tuyệt, "Không thể được, chẳng lẽ em muốn trong tương lai anh mang dáng vẻ hung thần ác sát đến gặp ba mẹ vợ sao, nếu họ sợ tới mức không dám gả con gái cho anh, vậy phải làm thế nào đây?"
An Hòa đỏ mặt đẩy anh ra, kêu lên: "Ai...ai...ai muốn gả cho anh..."
Môi Hạ Viêm dán lên một lần nữa, ôm hôn cô một cái, "Ừm...vậy anh đây ở rể nhà em, thế nào?"
"Hứ! Nghĩ hay lắm!" Hung hăng đạp người nào đó một cước, An tiểu thư dùng mũi giày cao gót giẫm lên người nào đó vừa mới hôn mình, quay đầu bước vào thang máy.
Hạ Viêm còn chưa đi thì đã xảy ra một chuyện.
Lúc chuông cửa vang lên, An Hòa đang ngồi chơi game với Hạ Viêm trong phòng khách, Alice đang ngồi trên ghế sofa nấu cháo điện thoại với bạn trai.
"Anh tìm ai?" Alice mở cánh cửa trơn bóng, hỏi người đàn ông lạ lẫm ngoài cửa.
Giọng nói của Trình Liệt có hơi vội vàng, "Có phải An Hòa ở đây không?"
Alice nghi hoặc nhìn vào trong. Theo ánh mắt của Alice, rốt cuộc Trình Liệt cũng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đã khiến mình như phát điên lên.
"Hòa Hòa!" Ngay cả giày cũng không cởi, chàng trai đang nóng vội không để ý đến thứ gì khác vọt thẳng vào, vươn tay nắm lấy vả vai An Hòa.
Nhưng cũng không nắm được, phản ứng của Hạ Viêm cực kì nhanh, lướt qua thân thể An Hòa, nhanh chóng duỗi tay chặn động tác của Trình Liệt lại. Trình Liệt có hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Hạ Viêm.
"Ơ...A Liệt, sao anh lại tới đây..." Tim An Hòa đập thình thịch nhanh gấp đôi bình thường, cô có một dự cảm xấu.
Quả nhiên, Hạ Viêm nheo mắt, tuy đang ngồi nhưng lại dùng thái độ lên mặt nhìn tình địch từ cao xuống thấp, "Cậu muốn làm gì?"
Trình Liệt bực bội gạt tay Hạ Viêm ra, giọng điệu không thân thiện lắm, "Bớt lo chuyện người khác đi!" Sau đó không để ý tới Hạ Viêm, ánh mắt đau lòng nhìn An Hòa, "Hòa Hòa...anh...đã biết..."
An Hòa cứng người, "Anh...anh biết cái gì?"
"Kha Vân đã trở về...Cô ấy nói cho anh biết một việc...Hòa Hòa, thật sự xin lỗi, em chịu nhiều uất ức như vậy mà anh lại không biết gì..." Khuôn mặt anh tuấn của Trình Liệt tràn ngập vẻ bi thương, giống như một đứa bé yêu mến quý trọng một con búp bê nhưng nó lại bị người ta không chút nể tình ném xuống đất, tùy ý chà đạp.
Khi anh biết được những chuyện cô đã trải qua thì nỗi sợ hãi trong lòng càng nhiều hơn so với lúc cô mất tích, cô gái anh che chở trong lòng bàn tay, ngay cả hôn môi cũng phải cẩn thận dè chừng lại bị một người đàn ông khác chà đạp tàn bạo ở nơi mà anh không hề biết. Lúc ấy, cô đã sợ hãi cỡ nào, mà chính mình lại không đến cứu cô...
"A Liệt, chuyện này không liên quan gì đến anh cả, anh không cần phải tự trách, hiện giờ em rất tốt, thật mà..." Em thật sự rất tốt, đúng là khi ở căn cứ em đã từng bị tổn thương nhưng em sẽ không oán hận ai, huống chi anh vô tội. Đối với anh, em chỉ cảm thấy có lỗi, bởi vì em đã để cho một người đàn ông khác bước vào sinh mệnh giúp em chữa lành vết thương, mà tình yêu của anh em lại không thể đáp trả.
Trình Liệt ngồi xổm trước mặt cô, cầm tay cô, ánh mắt kiên định, "Hòa Hòa, chúng ta hãy ở bên nhau một lần nữa, từ nay về sau nhất định anh sẽ bảo vệ em thật tốt!" Cho dù vì em, cuộc sống thuộc về mình anh cũng không cần, anh muốn mình phải mạnh lên, không để cho em rời khỏi anh nữa.
Hạ Viêm vẫn đứng một bên không nói gì khẽ nhếch miệng lên, giọng điệu lười nhác: "À...làm sao bây giờ, cậu đã tới chậm rồi...Cô ấy đã đồng ý gả cho tôi."
An Hòa nghe vậy thì trừng đôi mắt to như hạt châu với người nào đó, cô đồng ý gả cho anh khi nào?
Sau khi vào cửa, ánh mắt Trình Liệt chuyển đến người đàn ông đang ngồi trên ghế salon lần thứ hai, lúc này anh ta mới quan sát kĩ người đàn ông này, ngoại hình anh tuấn, ánh mắt sắc bén, nụ cười ôn hòa nhưng lại che giấu một lời cảnh cáo. Trong nháy mắt Trình Liệt hiểu rõ, người đàn ông trước mặt không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
"Anh là ai?"
Hạ Viêm tình nguyện thay đổi vì người phụ nữ của mình cũng không có nghĩa là có thể nhẫn nhịn dung thứ cho tình địch của mình cướp người ngay trước mặt anh, "Hạ Viêm! Tôi tin là cậu đã từng nghe qua..."
Đương nhiên anh đã từng nghe qua!
Kha Vân có nhắc tới thủ lĩnh một tổ chức sát thủ, sát thủ xếp thứ nhất trong bảng xếp hạng những sát thủ trên thế giới, người tạo nên những kí ức bi thảm cho An Hòa – Hạ Viêm!
Tốc độ ra tay của Trình Liệt rất nhanh, căn bản An Hòa còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy nhẹ sang một bên, Alicenhanh tay giữ lấy cô, trốn vào trong góc.
Bởi vì Hạ Viêm lo cho An Hòa nên hai quyền đầu tiên của Trình Liệt anh không tránh, đến khi cô đã lui đến khoảng cách an toàn mới bắt đầu né tránh sự tấn công của Trình Liệt.
Mỗi chiêu của Trình Liệt đều chí mạng, mỗi một lần tấn công đều nhắm vào ngay những điểm trọng yếu trên người Hạ Viêm, Hạ Viêm đã nếm qua hai quyền của anh ta, biết rõ tay anh ta có bao nhiêu lực, hơi nhíu mày. Tấn công lợi hại như vậy, từng chiêu từng chiêu không thừa lực chút nào, tuyệt đối đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Tên Trình Liệt này cũng không phải người bình thường.
Nhưng mà... còn non lắm!
← Ch. 15 | Ch. 17 → |