Vay nóng Tima

Truyện:Chạy Theo Hạnh Phúc - Chương 01

Chạy Theo Hạnh Phúc
Trọn bộ 53 chương
Chương 01
Mở đầu - Du học
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)

Siêu sale Shopee


Thân thể căng đầy quấn lấy nhau, thân thể trần trụi kề bên nhau, hơi thở dồn dập khó khăn...

Ánh trăng thanh đạm lạnh lẽo xuyên thấu qua ô cửa sổ chiếu vào chiếc giường lớn màu đen hoa lệ, trên giường là bóng dáng mông lung của một đôi trai gái đang quấn quýt dây dưa với nhau.

Đôi môi mỏng khiêu gợi của người đàn ông hôn lên khuôn mặt xinh xắn của cô gái, từ hàng chân mày đến đôi mắt, tràn đầy tình yêu say đắm.

Hai cánh tay run rẩy của cô gái ôm lấy cổ người đàn ông, hôn lên khóe miệng anh, mị hoặc mà khẽ liếm khóe miệng anh.

Ra giường màu đen che khuất nửa người dưới của hai người, không thể nhìn thấy vẻ kiều diễm sau tấm ra giường kia, chỉ có thể nhìn thấy từng giọt mồ hôi lóng lánh trượt xuống tấm lưng người đàn ông, đến eo thì bị sợi tơ vải hút mất. Phần eo của người đàn ông hơi nâng lên, động tác cuồng dã nguyên thủy mang theo một vẻ dịu dàng, thong thả lại kiên định như vậy, giống như mỗi một lần đều muốn tiến thật sâu vào linh hồn của cô.

Cô gái nằm dưới người anh, hai mắt mê ly, khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng đang tái nhợt, dường như đãng không thể chịu nổi yêu cầu của người đàn ông nữa nhưng lại ngoan cường ôm chặt lấy anh, muốn nhận lấy càng nhiều hơn.

Vẻ đau lòng ghi trên khuôn mặt người đàn ông, nhưng anh cũng không dừng lại, ngược lại càng lúc càng hoạt động mạnh mẽ hơn, giọng nói trầm thấp hoa lệ chỉ gọi một cái tên, "Hòa Hòa...Hòa Hòa...Hòa Hòa..."

Đây là lần cuồng hoan cuối cùng của bọn họ, trầm mặc mà ưu thương.

***

An Hòa bừng tỉnh từ trong mộng, ánh mắt đục ngầu giật mình sững sờ, ngẩn người một lúc lâu mới phát hiện ra mình đang nằm mơ. Nửa năm trôi qua, cô không thể xóa đi rất nhiều đoạn hồi ức, lại thường xuyên mơ thấy cảnh này. Thật ra đây không phải là mơ, đó chính là trải nghiệm nửa năm trước của cô.

Một tổ chức xã hội đen bí mật đầy máu tanh, một thủ lĩnh sát thủ máu lạnh vô tình, một người đàn ông cô yêu, một đoạn trí nhớ ưu thương cô luôn luôn giữ lấy...

Hạ Viêm, em đã nghe lời anh, đã quên đi kí ức đau đớn kia, tuy thế thỉnh thoảng trong mơ em lại nhớ tới anh, nhưng em đã luôn bắt mình phải sống thật vui vẻ, nhưng còn anh thì sao, những ngày qua, anh có tốt không?

*****

"Bé, thật sự muốn đi sao?" Diệp Hiểu Nhu kéo tay con gái mình dịu dàng hỏi.

An Hòa ngồi trên chiếc giường êm ái bên cạnh cửa sổ, ánh mắt hướng về cây đại thụ ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng gật đầu với mẹ mình. Cô biết rõ họ rất lo lắng cho cô, cô cũng muốn để họ được yên tâm, nhưng mà từ bỏ không phải là việc dễ dàng như vậy, cho nên cô muốn đi đến một nơi xa lạ, thử quên đi một số chuyện cũ, bắt đầu một cuộc sống mới.

"Aizz..." Diệp Hiểu Nhu thở dài, xoa xoa mái tóc dài của con gái, "Tiểu Liệt nó..."

"Mẹ..." An Hòa quay đầu lại ngắt lời mẹ, "Con hiểu lòng mình, con biết phải làm sao mà."

Con gái không muốn nói đến đề tài này, Diệp Hiểu Nhu cũng không dám hỏi nhiều nữa, khẽ thở dài trong lòng, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Dưới lầu, ba An đang ngồi trên ghế salon đọc báo, nhìn thấy vợ yêu xuống, ông đứng dậy dắt tay bà ngồi xuống, "Nó vẫn kiên trì sao?"

Diệp Hiểu Nhu gật đầu, lo lắng nói: "Aiz, nó cứ như vậy thì làm sao mà vui vẻ được, không để ý tới A Liệt, hỏi nó đã xảy ra chuyện gì nó cũng không nói..."

An Cảnh Dương ôm lấy bờ vai của vợ mình, dịu dàng an ủi: "Con cháu có cái phúc của con cháu, Bé của chúng ta là một đứa trẻ kiên cường!"

Trình Liệt... An Hòa khẽ gọi cái tên này trong lòng, đây là người cô đã quen biết từ năm 8 tuổi, cô còn nhớ rõ cô ngồi phía sau xe đạp của anh hai tay hoan hô thích thú, nhớ rõ anh đắc ý kéo lấy tay cô từ chối sự theo đuổi của nữ sinh khác, cũng nhớ rõ người con trai anh tuấn này bỏ qua sự kiêu ngạo cùng tự tôn của mình, học mấy nam chính trong phim truyền hình quỳ xuống cầu xin cô gả cho anh, tuy khi đó bọn họ còn nhỏ nhưng mà cô thật sự rất muốn gả cho anh.

Nhưng mà bắt đầu từ lúc ấy, người cô mong muốn sống chung không còn là anh; bắt đầu từ lúc ấy, cô nhìn khuôn mặt sáng lạn của anh lại nhớ tới một khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng âm nhu khác.

Huống hồ...Cô còn xứng với anh sao?

Nhà họ an ở trong một khu nhà cao cấp trong thành phố A, căn biệt thự nhỏ có cửa riêng sân riêng, ba An theo ý của vợ yêu trang trí từ trong ra ngoài đều một màu hồng phấn, còn trong sân thì có đủ các loại hoa cỏ, dùng hàng rào xinh đẹp kiểu Âu vây lại, trở thành một thế giới nhỏ riêng biệt.

An Hòa xách mấy thứ vừa mới mua về nhà, vửa mở cửa ra đã nhìn thấy Trình Liệt đang ngồi trên chiếc ghế dưới gốc cây hợp hoan, "A Liệt..."

Trình Liệt một tay nâng cằm đang ra vẻ thất thần giật mình, ngẩng đầu lên nhìn người làm cho gần đây anh ăn không ngon ngủ không yên lúc này đang yên lặng đứng trước mặt mình, trong lòng có chút khổ sở.

Hòa Hòa của anh sau khi trở về luôn tĩnh lặng như vậy. Anh không biết trong mấy tháng mất tích cô đã xảy ra chuyện gì, cái gì đã làm cho một cô gái vốn hoạt bát hiếu động lại trở nên thế này. Nhưng anh biết rõ, trước sau như một anh vẫn yêu cô. Mà sau khi mất đi cô, anh tuyệt vọng gần như muốn chết đi, nhất định sống phải thấy người chết phải thấy xác, anh giữ vững tinh thần đi khắp thế giới tìm cô, thậm chí còn đi tìm người anh không muốn gặp nhất giúp đỡ, nhưng mà vẫn không tìm thấy cô.

"Hòa Hòa, đừng trốn tránh anh nữa, chúng ta nói chuyện đi, được không?" Sau khi cô trở về anh mới cảm giác mình đã sống lại, nhưng mà cô lại lạnh nhạt với anh như người xa lạ, thấy anh từ xa đã né tránh, không còn là cô gái suốt ngày dính lấy anh như trước kia nữa.

An Hòa nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, ánh mắt chứa đựng một vẻ quyết tâm, cô cắn cắn môi, đến ngồi bên cạnh anh, "Được, A Liệt, chúng ta nói chuyện đi!"

Ánh mắt Trình Liệt lộ ra vẻ vui sướng, nhưng mà niềm vui không duy trì được bao lâu thì chợt nghe An Hòa bình tĩnh mở miệng, "A Liệt, mấy tháng kia em đã trải qua rất nhiều chuyện, đã không còn là An Hòa trước kia nữa, ...em...không yêu anh! Mấy ngày nữa em sẽ sang Mĩ du học, anh quên em đi, chúng ta cùng bắt đầu lại một lần nữa, được không?"

"Không...được!" Trình Liệt cắn răng, vẻ mặt thống khổ, "Anh không tin, chúng ta đã từng...đã từng yêu nhau như vậy! Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì anh cũng không thể rời bỏ em!"

"A Liệt..." Cô nhìn anh, "Em không còn là một cô gái trong trắng nữa!" Nhìn thấy vẻ khiếp sợ của Trình Liệt, An Hòa thấy không đành lòng nhưng vẫn nói tiếp, "Anh biết ý của em mà, có phải không? Trong khoảng thời gian em mất tích đã sống cùng với một người đàn ông khác... Sau đó bởi vì một vài nguyên nhân mà chúng em phải xa nhau..."

"Đủ rồi!" Trình Liệt nghiêm nghị ngắt lời cô, "Em đang muốn nói cho anh biết em đã yêu người đàn ông khác, còn vì một người đàn ông đã không cần em nữa mà từ chối anh, có phải không?"

Vẻ đau khổ của Trình Liệt làm cô thấy đau lòng, chàng trai trước mặt này từ nhỏ đã nâng niu che chở cô trong lòng bàn tay, mà hiện giờ, cô lại dùng những lời nói sắc bén nhất làm tổn thương tình cảm của anh. Thật ra chính cô cũng không biết mình có yêu người đàn ông kia không, nhưng cô không muốn giải thích nhiều, nếu như như thế có thể làm cho anh chết tâm mà bắt đầu cuộc sống của chính anh một lần nữa thì cứ như vậy, cứ như vậy đi!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-53)