Vay nóng Homecredit

Truyện:Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác - Chương 055

Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác
Trọn bộ 129 chương
Chương 055
0.00
(0 votes)


Chương (1-129)

Siêu sale Shopee


Lận Thiếu Trì hôm nay đến Tần gia thăm hỏi cũng là bởi vì muốn xin lỗi Tần tiên sinh cùng với Tô Bối về chuyện ở bữa tiệc ngày hôm qua.

Trong phòng khách, lúc này Tô Bối ngồi ở phía bên phải của Tần tiên sinh, nhìn người đang ngồi đối diện mình, trong lòng dấy lên sự nghi hoặc: người kia hình như có gì đó rất quen thuộc.

Lúc này Tần tiên sinh mới giới thiệu người trước mặt với mọi người: "Đây là thiếu đổng sự của Lận Thị, tên là Lận Thiếu Trì."

Hôm qua Tô Tiểu Bảo đã gặp qua Lận thiếu đổng rồi, cho nên lúc Tần tiên sinh giới thiệu, Tô Tiểu Bảo chỉ nhìn đối phương gật đầu, sau đó nói một câu: "Xin chào."

Tô Bối thì ngược lại, lúc biết được thân phận của đối phương liền có chút ngơ ra.

Lận thị, đó không phải chính là tập đoàn Lận thị đã liên lạc với cô kia hay sao?

Lúc trước Tô Bối đã làm theo lời khuyên của "vvvv", gửi thêm cho Lận thị một email, nói rõ rằng bản thân không thể đến công ty của đối phương để nhận chức được, nhưng cô có thể trở thành cố vấn kỹ thuật từ xa hỗ trợ cho dự án đó.

Lận thị cũng đã đồng ý. Vốn dĩ Tô Bối chỉ yêu cầu có 30% tiền lương mà họ đưa ra, nhưng Lận thị lại rất hào phóng nói rằng: Bọn họ vẫn sẽ trả cho Tô Bối số tiền lương như đã nói trước đó.

Nói vậy, Lận thiếu đổng này cũng có thể xem như đã là một nửa ông chủ của cô rồi.

Nghĩ vậy, Tô Bối không nhịn được mà nhìn xem đối phương thêm vài lần nữa.

Tuy là chưa từng gặp mặt nhưng Tô Bối đã mấy lần lấy thân phận là "q" để trao đổi với Lận Thiếu Trì ở trên mạng rồi, những lần bọn họ liên hệ với nhau đó cũng chỉ toàn là liên quan đến dự án an ninh mạng cùng với một vài vấn đề kỹ thuật.

Lận thiếu trì ở trên mạng đem đến cho Tô Bối cảm giác anh là một người trẻ tuổi mới lập nghiệp, luôn làm việc một cách chăm chỉ, cẩn trọng.

Tô Bối thật không ngờ tới lúc gặp Lận Thiếu Trì thì anh lại là người thế này: mỗi cử chỉ, mỗi lời nói đều rất chín chắn, điềm tĩnh và khôn ngoan, hoàn toàn không giống với một người ỷ mình thành công mà vung đao múa kiếm.

Tính cách này so với miêu tả Tần tiên sinh trong tiểu thuyết có vài phần giống nhau.

Nhận ra Tô Bối đang nhìn mình, Lận Thiếu Trì cũng nhìn về phía cô.

Một cô bé cực kỳ xinh xắn - lần đầu tiên Lận Thiếu Trì nhìn thấy cô vào tối hôm qua trong lòng đã đưa ra nhận xét như vậy.

Chỉ là so với trạng thái ngơ ngác lúc say rượu ngày hôm qua thì bây giờ đã trở thành cô bé xinh xắn với khuôn mặt mang nét hoạt bát, cùng với nụ cười nhàn nhạt ở trên môi càng khiến người ta thấy rất có cảm tình.

Lận Thiếu Trì nhìn về phía Tần tiên sinh, ngữ điệu thành khẩn nói ra: "Tần tiên sinh, chuyện xảy ra ngày hôm qua là do sai sót của tôi, tình hình tối qua không tiện nói ra, hôm nay tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi."

Nói xong, hắn liền quay sang nhìn Tô Bối: "Thành thật xin lỗi Tần tiểu thư, vì tối hôm qua đã khiến cô uống nhầm rượu."

"Ngoài ra, đây là một chút thành ý của Lận gia, hi vọng tiểu thư sẽ thích."

Nói xong, Lận Thiếu Trì lấy ra một hộp quà, sau đó đặt lên trên bàn đẩy đến trước mặt Tô Bối.

Trong hộp là một chuỗi vòng tay màu xanh kim cương tinh tế, kiểu dáng đơn giản nhưng lại có thiết kế rất độc đáo.

Trừ mấy món quà lần trước đến thăm hỏi, món quà lần này là do Lận Thiếu Trì đích thân lựa chọn cho Tô Bối.

Chuỗi vòng này không phải là anh mới chuẩn bị gần đây, mà là một món đồ được lấy ra từ trong két bảo hiểm của Lận gia. Chiếc vòng này là của Lận phu nhân, sau này nó được chính tay bà ấy, cũng chính là mẹ của Lận Thiếu Trì cất giữ.

Mẹ của Lận Thiếu Trì lúc còn sống rất thích sưu tầm trang sức các loại, sau khi kết hôn thì đa số trang sức bà sưu tâm đều rất quý giá, chỉ có duy nhất chiếc vòng tay này là đồ bà sưu tầm được trước khi kết hôn, kiểu dáng của nó tuy đơn giản nhưng cũng không mất đi sự tinh tế vốn có, rất thích hợp tặng cho những cô gái trẻ tuổi.

Nhớ lại thiếu nữ tối qua gặp ở vườn hoa, Lận Thiếu Trì lập tức nghĩ ngay đến chuỗi vòng tay này.

Nhìn thấy chiếc vòng tay đang nằm im trong hộp, khóe mắt Tô Bối khẽ động: Vòng tay này rất đẹp, nhưng mà, chắc hẳn cũng rất quý giá.

Tô Bối vô thức quay sang nhìn Tần Thiệu.

Tần Thiệu: "Con thích thì cứ nhận lấy."

Nói rồi Tần Thiệu nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua Lận Thiếu Trì một cái. Chuyện tối qua, tên nhóc Lận Thiếu Trì này giải quyết rất tốt, hôm nay đến nhà xin lỗi, thái độ cũng rất chừng mực, cho nên ông cũng không muốn truy cứu nữa.

Đồng thời, Tần tiên sinh cũng cảm khái trong lòng một câu: Sau khi Lận chủ tịch cùng với Lận phu nhân xảy ra chuyện, với tính cách cương trực của mình, Lận lão gia tử không nỡ trơ mắt nhìn cơ nghiệp cả đời bị phá sản, cuối cùng Lận Thiếu Trì tuổi vẫn còn trẻ đã bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió. Bây giờ xem ra đấy cũng không hẳn là chuyện xấu.

Một người trẻ tuổi trải qua nhiều sóng gió, so với đám người thất bại khác hoàn toàn không giống nhau, cậu ta biết nhìn vào đại cuộc, biết tiến biết lùi, đủ chín chắn lại thông minh tỉnh tế, rất tốt.

Tần tiên sinh liếc nhìn đứa con trai nhà mình một cái.

Tên nhóc này thực ra rất thông minh, chỉ là nếu đem ra so sánh với Lận Thiếu Trì thì nó vẫn còn thiếu một chút chín chắn, lại nhiều hơn một chút bồng bột của tuổi trẻ.

Tần tiên sinh trong lòng thầm thở dài, nghĩ: Không vội, dù sao thì nó vẫn còn nhỏ, cũng không đến mức không thể dạy nổi.

Nhìn thái độ của Tần tiên sinh, Tô Bối đại khái cũng đã hiểu ra, cái vòng tay mà Lận Thiếu Trì tặng cho cô này cũng chỉ là một món quà mang tính nghỉ thức, không có ý khác, cho nên cứ vô tư nhận lấy.

"Cảm ơn anh, vòng tay rất đẹp, vả lại chuyện tối qua là tự tôi không cẩn thận, hi vọng không gây ra phiền phức gì cho anh." Tô Bối nhìn Lận Thiếu Trì nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói.

Con người Lận Thiếu Trì trông rất nghiêm túc, nhưng mà bởi vì đã vài lần giao lưu trên mạng với anh nên đã sớm hình thành trong cô ấn tượng về anh rồi, cho nên lần này gặp mặt Lận Thiếu Trì cô cũng không cảm thấy gì cả.

Cô bé tươi cười như vậy khiến cho người khác cũng cảm thấy thoải mái hơn, Lận Thiếu Trì cũng không tự chủ được mà khóe miệng kéo lên một nụ cười, nhìn Tô Bối nói: "Tiểu thư thích thì tốt rồi."

Tần tiên sinh ngồi ở bên cạnh đột nhiên chau mày, bỗng cảm thấy giờ ông nhìn tên Lận Thiếu Trì này dường như không còn thuận mắt như trước đây nữa.

Tô Tiểu Bảo đi đến lớp học võ, còn Tô Bối tranh thủ cơ hội tập trung lại với Từ Dương Dương và "vvvv" đấu thử một ván.

Còn Tần tiên sinh cùng Lận Thiếu Trì thì đi vào thư phòng.

Lúc Tô Bối ra ngoài uống nước, khi đi ngang qua thư phòng, đúng lúc nghe được hai người bọn họ đang nói đến chủ đề "An ninh mạng thế hệ mới".

Bây giờ, cô với tư cách là tổng cố vấn kỹ thuật của hệ thống an ninh mạng Lận thị thì có thể chắc chắn là sẽ không có ai hiểu rõ vấn đề này hơn cô.

Tô Bối dừng lại trước cửa thư phòng của Tần tiên sinh, đúng lúc này, Tần Thiệu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô đang đứng ở cạnh cửa, hai mắt toả sáng nhìn chòng chọc vào trong này.

Tần tiên sinh lúc nhìn thấy Tô Bối, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn vài phần: "Sao vậy, con có chuyện gì muốn tìm ta sao?"

Tô Bối: "Con không có..." con chỉ muốn nghe xem hai người đang nói gì thôi.

Tần tiên sinh không nhìn Tô Bối nữa, chuẩn bị tiếp tục bàn công việc với Lận Thiếu Trì, nhưng ngay sau đó, lúc ngẩng đầu lên lần nữa hắn vẫn thấy Tô Bối còn đang nấp ở bên cửa.

Tần tiên sinh bất đắc dĩ gọi Tô Bối: "Con vào đây đi."

Tô Bối: "Không cần đâu, con ở đây nghe là được rồi."

Tần tiên sinh: "..."

"Vào đây"

Tần tiên sinh vừa dứt lời, cô nhóc đó đã sải bước thật nhanh chạy đến ngồi xuống bên cạnh hắn.

Tần tiên sinh người mà chỉ cần nghe tên thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, vậy mà khi ở cạnh con gái lại trở nên dịu dàng như vậy.

Nhìn hai cha con họ như vậy thật là khiến cho Lận Thiếu Trì không thể tin nổi.

Nhưng nghĩ cũng đúng: có đứa con gái hoạt bát đáng yêu như vậy, dù trái tim có đóng băng cũng sẽ bị làm cho tan chảy thôi.

Sau khi ngồi xuống, Tô Bối nhìn lướt qua một lượt văn kiện để trên bàn.

Văn kiện này là bản sau khi đã được bổ sung thêm một số kiến nghị nho nhỏ của cô vào.

Mấy ngày trước, Lận Thiếu Trì đã nói qua điện thoại, dựa vào thực lực của Lận thị bây giờ nếu muốn dự án này hoàn toàn khởi chạy thì hơi khó khăn, cho nên anh muốn tìm thêm đối tác hoặc là nhà đầu tư. Vì vậy, Lận Thiếu Trì quyết định tìm đến Tần Thị ư?

Tô Bối nhíu mày, đôi mắt chợt lóe lên rồi quay đầu nhìn Tần Thiệu ở bên cạnh.

"Đây là dự án mới mà ba ba chuẩn bị đầu tư sao?"

"Vẫn còn chưa phải." Nói rồi, Tần tiên sinh liếc mắt nhìn Lận Thiếu Trì một cái, ý bảo anh vào lúc này nên lấy ra thêm một số thứ có thể thuyết phục được ông.

Ông là thương nhân, chứ không phải nhà từ thiện.

Thực ra Tần tiên sinh có nhìn thấy một chút cơ hội trong dự án lần này, nhưng từ mấy tài liệu Lận Thiếu Trì đưa ra, ông không nhìn thấy khả năng thành công quá cao.

Lận Thiếu Trì trầm mặc vài giây, chuẩn bị lại đưa ra một vài lý do để Tần thị chấp nhận đầu tư.

Đúng vào lúc này, Tô Bối liền mở miệng.

"Dự án lần này con cảm thấy rất tốt mà, ba ba người đầu tư đi, đầu tư 20% thôi có được không?"

Tô Bối hai mắt lấp lánh nhìn Tần tiên sinh, giơ ra hai ngón tay trước mặt Tần Thiệu như đang "yeah" với ông, nghĩ một hồi lại giơ lên một ngón tay nữa: "Hay là 30% đi"

"50% đi." Tô Bối lại duỗi mấy ngón tay còn lại ra.

Đừng nhìn vào thực tế mà cho rằng dự án an ninh mạng hiện giờ thậm chí không được tính vào ngành công nghiệp hot này. Chỉ trong một vài năm nữa thôi, nếu không có điều ngoài ý muốn nào xảy ra thì dự án này chắc chắn sẽ trở thành một "ngành công nghiệp rất hot".

Tần Thiệu nếu đồng ý đầu tư, chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền!

Thực ra Tô Bối vẫn là có chút lòng riêng:

Trong tiểu thuyết, cuối cùng Tần tiên sinh sẽ bị nam chính làm cho tán gia bại sản, đây chính là điều mà Tô Bối lo sợ nhất.

Nếu như bây giờ Tần Thiệu đồng ý đầu tư dự án này của Lận thị, cho dù sau này có thật sự phá sản đi nữa thì bọn họ vẫn còn có 30% cổ phần ở đây, ít nhất cũng không quá thảm đâu nhỉ?

Nghe vậy, Tần Thiệu nhếch mày, cúi đầu nhìn Tô Bối.

Cô nhóc này bây giờ bắt đầu hư hỏng rồi sao?

Tần tiên sinh thâm nghĩ.

Nhưng mà hư một chút thì cũng không sao, hồi trước Tần thiệu đã đọc được ở trên mạng: Con trai thì nên được nuôi ở nhà nghèo, còn con gái thì nên được nuôi ở nhà giàu. Tần tiên sinh cảm thấy điều này cũng có lý.

Tần Thiệu nhìn về phía Lận Thiếu Trì nói: "Dự án lần này Tần thị có thể đầu tư, nhưng tôi sẽ đầu tư 51%. Đối với dự án lần này, Lận thị các cậu phụ trách khâu vận hành và kế hoạch, những vấn đề đó mấy người tự mình quyết định, Tần thị sẽ không can thiệp vào những chuyện này, nhưng sẽ kiểm tra tiến độ và lợi nhuận của dự án bất cứ lúc nào mà tôi muốn.

Ý của Tần tiên sinh rất rõ ràng, dự án này, Tần thị chỉ là người đứng phía sau rót tiền, phụ trách đầu tư và thu lợi nhuận thôi.

Cái này hơi giống với nhóm người trên phố Wall, nhưng nếu nghĩ thoáng ra, việc để Lận thị được tự chủ phát triển thì đây cũng là một loại tín nhiệm mà Tần tiên sinh dành cho Lận thiếu đổng.

Tô Bối: "1"

51%! Thế này có phải hơi nhiều rồi không?

Tô Bối lén nhìn sang phía Lận Thiếu Trì một cái.

Lận Thiếu Trì lúc này cũng có chút bất ngờ: bất ngờ vì Tần tiên sinh chỉ vì một câu nói bâng quơ của con gái mình mà quyết định đầu tư.

Lận Thiếu Trì cũng không cho rằng chữ "tốt" trong miệng của Tô Bối kia có nghĩa là cô thực sự hiểu được giá trị của dự án lần này, trong lòng nghĩ, có lẽ Tô Bối chỉ là vì thấy thích thú nên mới nói thế.

Nhưng bất luận như thế nào, Tần thị đồng ý đầu tư thì đây chính là chuyện tốt.

Tấm lòng của cô gái nhỏ, Lận Thiếu Trì đã ghi nhớ trong lòng rồi.

Bởi vì "trò đùa" kia của Tô Bối mà dự án lần này của Tần thị và Lận thị đàm phán cực kỳ suôn sẻ.

Từ đó, một nửa cái dự án lần này bỗng chốc biến thành của gia đình mình rồi, Tô Bối cũng trở nên có tinh thân làm việc hơn.

Còn chưa đợi bộ phận kỹ thuật của Lận thị liên lạc, Tô Bối đã lấy phương án lần trước ra xem lại một lượt. Gần tối, điện thoại của Tô Bối nhận được tin nhắn của Lận Thiếu Trì gửi đến.

Lận Thiếu Trì đem chuyện đã lôi kéo được đối tác nói cho Tô Bối nghe, cảm giác như từng con chữ đều mang theo vui vẻ.

"q": Lận thị chỉ chiếm 49%, như vậy đối với Lận thị liệu có không được tốt lắm hay không?

"Lận Thiếu Trì": Không đâu, lợi ích của hai bên là như nhau...

Lận Thiếu Trì cũng phổ cập cho Tô bối một số kiến thức kinh tế học về "đôi bên cùng có lợi" và quyền quyết định trong kinh doanh.

Tô Bối: "..."

Không hiểu gì hết. Sau này nhất định phải đi theo học hỏi Tần tiên sinh mới được.

"Lận Thiếu Trì": Trước mắt vẫn còn có một vấn đề.

"q": Vấn đề gì vậy?

"Lận thiếu Trì": Tôi hi vọng có thể đầu tư mạnh dự án này, nhưng theo tình hình bây giờ thì đại đa số cao tầng và nhân viên bên bộ phận kỹ thuật lại không tán đồng.

Bởi vì dù sao nó cũng là một dự án mới, đối với Lận thị mà nói thì cũng đây cũng là một cái lĩnh vực hoàn toàn mới, cho nên trước mắt thì người trong công ty vẫn muốn bảo trì tình hình như hiện tại.

"Lận Thiếu Trì": Tôi muốn nghe ý kiến của cô.

Đối với "q", một người được anh đào ra từ "Hồng Khách đại chiến", Lận Thiếu Trì thậm chí không hiểu rõ đối phương có thân phận thế nào, tên tuổi ra sao, nhưng anh lại bất giác rất tin tưởng đối phương.

Cho nên, ngoài những vấn đề liên quan đến kỹ thuật ra thì khi gặp khó khăn, thỉnh thoảng anh cũng sẽ tìm "q" nói chuyện vài câu.

"q": Tất nhiên là phải làm lớn rồi.

Cái này là dự án hốt bạc đấy.

"q": Chúng ta bây giờ không phải không thiếu tiền hay sao?

Nhìn thấy câu này, Lận Thiếu Trì hiện đang ngồi trong phòng làm việc, cầm điện thoại trên tay cũng phải bật cười: Câu này nói rất đúng.

"q": Hơn nữa nếu điều kiện thích hợp, tôi cảm thấy có thể đem dự án lần này làm thành một cái dự án độc lập, sau đó thành lập một công ty khác gọi là gì nhỉ...

Hồi trước Tần Thiệu có nói mà Tô Bối lại quên mất, công ty chi nhánh và công ty con rốt cuộc phân biệt như thế nào.

"Lận Thiếu Trì": Công ty con?

"q: Đúng vậy! Là công ty con.... .


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-129)