← Ch.125 | Ch.127 → |
Lận Thiếu Trì chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày chính mình sẽ bị bảo vệ Cảnh Viên đuổi ra ngoài.
Lận Thiếu Trì vốn còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhận được cái nháy mắt của Tô Bối, anh chỉ đành thôi.
Tần tiên sinh quay người đi vào nhà lại thấy con gái bảo bối nhà mình đang liều mạng nháy mắt ra hiệu cho cái tên nhãi ranh kia, ánh mắt sa sầm xuống: "Sao còn chưa đi vào?"
"Bạ"
"Theo ba vào nhà."
"Dạ"
Phòng khách.
Tần tiên sinh ngồi trên sô pha, nhìn con gái nhà mình đang đứng ở xa xa, ông bỗng nhiên cảm thấy hơi nhức đầu.
"Lại đây."
"Dạ"
Tô Bối dịch dịch đến trước mặt Tần tiên sinh, ngoan ngoãn đứng yên.
"Ba ba -"
Nhìn thấy bộ dạng chột dạ của Tô Bối, mí mắt Tần tiên sinh giật liên hồi - con bé này là sợ bị ông mắng sao? Ngay cả chiêu làm nững cũng đều dùng tới rồi.
"Bao lâu rồi?" Tần tiên sinh trầm giọng hỏi.
"Cũng không lâu lắm, mới bắt đầu gần đây thôi." Tô Bối nhỏ giọng nói, giọng điệu thành thật mong được hưởng sự khoan hồng nhìn về phía Tần tiên sinh.
Tô Bối: "Ba, con xin lỗi, con đã sai rồi."
Tần Thiệu: "Sai chỗ nào?"
Tô Bối: "Con không nên giấu ba chuyện này."
Tần Thiệu: "Còn có gì nửa. ?"
Tô Bối: hở, hết rồi mà còn gì nửa đâu.
Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Tô Bối, Tần tiên sinh càng đau đầu hơn.
Hai cha con đấu mắt với nhau một lúc lâu, cuối cùng Tần tiên sinh phải chịu thua. Ông khế thở dài: "Cũng muộn rồi, con đi ngủ trước đi.".
Tần tiên sinh rất thương con gái cưng nhà mình, ông không nỡ mắng Tô Bối dù chỉ nửa câu. Vì vậy, ông liền trút giận lên đầu Lận Thiếu Trì.
Ở thư phòng, bác Phúc mang trà tới cho Tần tiên sinh, nhìn thấy Tần Thiệu giận dữ như vậy, bác Phúc hơi thở dài trong lòng: hai đứa nhỏ Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối thật sự đã hâm nóng trái tim Tần tiên sinh. Ít nhất là trong cái nhà này, đã rất lâu rồi bác Phúc chưa thấy được Tần tiên sinh tức giận như vậy.
"Con cái lớn rồi, sẽ tự có tâm tư riêng của mình."
Sau này thậm chí chúng sẽ kết hôn cùng người mình thích.
Câu sau bác Phúc không dám nói với Tần tiên sinh ở thời điểm nhạy cảm thế này.
"Tiên sinh cảm thấy Lận thiếu đổng không đủ tốt sao?" không xứng với Tô Bối.
Tuy rằng nhìn theo góc độ của người làm cha, thì con cái nhà mình luôn là tuyệt vời nhất, không một ai có thể xứng với nó. Nhưng mà, bác Phúc cảm thấy cậu nhóc nhà họ Lận này cũng không đến nỗi nào.
Vài năm nay họ cũng coi như nhìn Lận Thiếu Trì trưởng thành từng ngày. Bên ngoài, cậu là một thanh niên tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sự nghiệp thành công. Mà bên trong, nhân phẩm, tính cách của cậu ta cũng rất tốt, cậu ấy không vì những thành quả hiện tại của mình mà trở nên kiêu ngạo. Có thể nói, khó có người nào còn trẻ mà có thể được như Lận Thiếu Trì.
Còn nếu muốn nói về vấn đề môn đăng hộ đối thì Lận gia cũng xem như ông lớn trong giới thương trường, có thể ngồi cùng hàng với Tần gia. Quan trọng nhất là vài năm nay hai nhà qua lại rất gần gũi, bọn họ cũng coi như hiểu rõ Lận Thiếu Trì.
"Không phải vấn đề tốt hay không." Tần tiên sinh mở miệng, trầm giọng nói, giọng điệu lạnh lùng, mang theo sự bất mãn mãnh liệt. Nghe ngữ khí Tần Thiệu, bác Phúc sao còn có thể không biết: Tần tiên sinh không phải thấy Lận Thiếu Trì không tốt, mà là thấy con gái bảo bối "đặt trong tay sợ mất, ngậm trong miệng sợ tan" nhà mình đột nhiên bị một tên nhãi ranh lừa đi mất, nên trong lòng ông cảm thấy khó chịu thôi.
Bác Phúc nhịn không được khẽ cười trộm trong lòng. Bác cũng không tiếp tục khuyên Tần tiên sinh nữa.
Trên lầu, Tô Tiểu Bảo đến phòng Tô Bối.
"Cho nên, cái người mà lúc trước chị kể là đã tỏ tình với chị làm chị thấy bối rối, xoắn xít chính là Lận đại ca?" với đầu óc của Tô Tiểu Bảo, hôm nay nhìn thấy Lận Thiếu Trì bị lão cha nhà cậu đuổi đi, cậu liền nhớ tới sự khác thường của Tô Bối hôm trước.
"Ừ." Tô Bối gật đầu.
Tô Tiểu Bảo: "Chị đồng ý với anh ấy?"
Tô Bối: "Ừ"
Tô Tiểu Bảo: "Chị thích anh ấy hả?"
Nghe vậy, hai má Tô Bối hơi đỏ lên: "Coi như là vậy đi."
Nói xong, Tô Bối lại nhìn về phía Tô Tiểu Bảo: "Em cũng cảm thấy Thiếu Lận đại ca không tốt?"
Tô Bối hơi lo lắng thái độ của Tô Tiểu Bảo sẽ giống với Tần tiên sinh. Dù sao cả hai người đều là người quan trọng nhất trong lòng Tô Bối, cô không thể không để ý cảm nhận của họ.
"Không, em thấy cũng được.", dừng một chút, Tô Tiểu Bảo nhỏ giọng nói thầm một câu: "Còn tốt hơn là Tạ Dân Hiên."
Tô Bối:
"Tạ Dân Hiên liên quan gì ở đây? Đừng so sánh linh tinh."
Thấy Tô Bối lộ vẻ mặt hoàn toàn không hiểu chuyện này có quan hệ gì với Tạ Dân Hiên, Tô Tiểu Bảo âm thầm nở một nụ cười không được thiện lương cho lắm.
Làm anh em tốt của nhau đã vài năm, Tô Tiểu Bảo làm sao không nhận ra được tâm tư của Tạ Dân Hiên với Tô Bối nhà mình chứ.
Ban đầu, Tạ Dân Hiên đối với Tô Bối chỉ là một chút tình cảm mờ nhạt mờ chớm nở của thiếu niên đang tuổi mới lớn. Nhưng khi đó cậu ta lại ngại mặt mũi, sống chết không muốn thừa nhận. Thậm chí Tạ Dân Hiên còn tỏ vẻ mình chẳng có chút cảm tình nào đối với Tô Bối.
Đợi tới khi trưởng thành rồi, nhận rõ được tình cảm của bản thân, thì cũng đã muộn. Hiện tại Tô Bối đã hoàn toàn đem cậu ta đưa vào friendzone rồi.
Hiện tại cho dù Tạ Dân Hiên có chạy tới tỏ tình, Tô Bối chắc chắn là sẽ từ chối.
Cứ như vậy, tình yêu đơn phương của một thiếu niên, chưa nở đã tàn.
Mấy năm nay, hai người vừa là bạn vừa là đối thủ, trong sáng ngoài tối so đấu với nhau. Bởi vậy, trong lòng Tô Tiểu Bảo, cậu cực kỳ xem thường và bất mãn chồng chất bất mãn đối với Tạ Dân Hiên. Cậu hoàn toàn không cho rằng Tạ Dân Hiên sẽ xứng đôi với Tiểu Bối nhà mình.
Còn đối với Lận Thiếu Trì, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, sau bao lần được Lận Thiếu Trì đưa đi ăn, cậu không có ý kiến gì cả.
(Căn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: ăn hối lộ của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn. )
Mấy năm nay, mỗi lần Lận Thiếu Trì chuẩn bị quà cho Tô Bối, tiện thể chuẩn bị quà cho Tô Tiểu Bảo; mỗi lần anh dẫn Tô Bối đi ăn, đều sẽ mua về cho Tô Tiểu Bảo một phần. Lận Thiếu Trì cũng không biết hành động này của anh vô tình đã giảm bớt cho mình một địch nhân mạnh mẽ.
"Nhưng mà về sau chị vẫn nên về nhà hoặc quay lại trường sớm một chút. Đừng cùng Lận đại ca ra ngoài chơi về trễ như vậy, hơn nửa cũng đừng có ởi chơi quá lâu." Tô Tiểu Bảo nhịn không được dặn dò.
"Tại sao?"
Tô Tiểu Bảo: "Không có tại sao hết, dù sao như vậy là không an toàn."
Nghe vậy, Tô Bối phì cười nhìn Tô Tiểu Bảo: "Cái gì gọi là không an toàn? Em xem Lận Thiếu Trì thành loại người gì vậy?"
Tô Tiểu Bảo nhìn Tô Bối, chau mày: "Chị không hiểu đâu."
Tô Bối cốc vào đầu Tô Tiểu Bảo một cái: "Chị không hiểu, vậy em thì hiểu à?"
Tô Tiểu Bảo: "Dù sao cũng hiểu nhiều hơn chị." (Sao mình cũng là con trai mà không hiểu nhỉ? Đi chơi lâu thì sao ta?)
Một cửa Tô Tiểu Bảo này xem như là qua được rồi, nhưng cửa Tần tiên sinh thì không dễ dàng như vậy.
Không đành lòng trách mắng con gái yêu nhà mình, vì thế Tần tiên sinh đem cơn tức đổ hết lên Lận Thiếu Trì. Ông tiến hành "trút giận" qua việc nhồi hành cho Lận thị.
Hạng mục khai phá nguồn năng lực mới do Tần thị đầu tư cho Lận thị, một câu "hạng mục vận hành có vấn đề, bên thứ ba không hài lòng" khiến vị chủ tịch của Lận thị này phải đi lceland ít nhất nửa tháng.
Mà những hạng mục khác của Lận thị đang hợp tác cùng Tần thị, Tân tiên sinh cũng sẽ xét nét đủ thứ. Thậm chí có không ít hạng mục, Tần tiên sinh trực tiếp tỏ thái độ không muốn hợp tác cùng Lận thị nữa.
Đang yên đang lành, Tần thị và Lận thị rốt cuộc đã xảy ra mâu thuẫn gì vậy?
Một loạt những động thái của Tần thị khiến giới thương trường mờ mịt, không biết đâu mà lần.
Vài năm nay, sự hợp tác giữa Tần thị và Lận thị luôn rất tốt. Tại sao những tin tức gần đây, lại làm cho người ta cảm thấy Tần thị như đang cố tình chèn ép Lận thị?
Chẳng lẽ hai tập đoàn tài chính lớn này muốn trở mặt thành thù?
Có người đã bắt đầu chờ xem hai nhà này sẽ "mở đầu trận đánh" như thế nào, chờ xem công ty "NST" hiện tại đang vô cùng hot có lâm vào hoàn cảnh khủng hoảng hay không. Nhưng mà họ chờ tới chờ lui, lại không đợi được tin "NST" bị chia rễ.
Các hạng mục mà Tần thị và Lận thị đã hợp tác từ trước vẫn tiến hành bình thường. Mà sau đó, đối với những hạng mục có giá trị hợp tác mà Lận thị đưa ra, Tần thị vẫn tiếp tục góp vốn, chỉ là điều kiện trở nên khắc nghiệt hơn thôi.
Đặc biệt là, dù điều kiện Tần thị đưa ra có khắc nghiệt thế nào, Lận thị vẫn chọn Tần thị làm đối tượng hợp tác, cũng không tính tới chuyện hợp tác với các công ty khác.
Đương nhiên, chuyện này về sau sẽ nói.
Sau khi xong việc ở lceland, Lận Thiếu Trì lại vội vàng trở vê công ty giải quyết đủ loại vấn đề. Sau ba lần bảy lượt bị Tần thị cho đóng cửa từ chối tiếp khách, cuối cùng anh cũng gặp được Tần tiên sinh.
Lần đầu gặp mặt sau tối hôm đó, Lận Thiếu Trì vừa há mồm đã nói một câu: "Cháu chào bác trai."
Lúc này, Trần Đức cũng ở bên cạnh. Lận Thiếu Trì vừa thốt ra hai chữ "bác trai", Trần Đức đã nhìn thấy tay Tần tiên sinh nắm chặt lại, gân xanh nổi lên.
Lận Thiếu Trì này cũng to gan thật, biết rõ nói như thế sẽ làm Tần tiên sinh tức giận vậy mà vẫn dám hô ra miệng.
Nhưng Trần Đức coi như hiểu được, Lận Thiếu Trì đã làm tốt chuẩn bị mặt dày cùng Tần tiên sinh "đánh lâu dài".
"Lận đổng có sở thích nhận họ hàng linh tinh sao?" Tần tiên sinh nhìn Lận Thiếu Trì, ánh mắt lạnh thấu xương.
Nếu đổi lại là người khác bị Tần tiên sinh nhìn với ánh mắt, sợ là đã bị dọa đến chân cẳng nhữn cả ra. Nhưng người đứng trước mặt Tần tiên sinh hiện tại lại là người quyết tâm muốn ông làm bố vợ của mình, với tình huống này, Lận Thiếu Trì đã chuẩn bị cả rồi.
"Tình cảm của cháu đối với Tô Bối là nghiêm túc." Lận Thiếu Trì đối mặt Tần tiên sinh, giọng điệu hết sức thành khẩn.
Lận Thiếu Trì nghiêm túc hay không Tần tiên sinh tất nhiên nhận ra. Chỉ là, cứ nghĩ đến việc tên nhóc ranh này dám ở sau lưng tơ tưởng con gái nhà mình, trong lòng Tần tiên sinh lại muốn đứng lên đánh cho tên này một trận.
Nhưng mà tên nhóc ranh này từ khi nào bắt đầu có cái loại tâm tư này với Tô Bối?
Tuy thắc mắc nhưng Tần tiên sinh cũng không hỏi. Ông có một linh cảm mãnh liệt rằng nếu ông hỏi, chắc là Lận Thiếu Trì sẽ ăn ngay nói thật, nhưng mà câu trả lời này có thể sẽ làm ông tức chết.
"Những cái khác thì không nói, nhưng mà cậu lén giấu tôi, lấy thân phận anh trai tiếp cận tiểu Bối, dần dần thân thiết với nhau, khiến cho con bé không có đề phòng gì với cậu nửa thì lại tranh thủ tiến tới yêu cầu con bé đồng ý hẹn hò với cậu. Cậu nói thử xem, cậu làm như vậy coi được không?"
Lận Thiếu Trì không nghĩ tới Tần tiên sinh có điều tra ra mọi chuyện rõ ràng như vậy, trên mặt anh hơi lộ ra vẻ kinh ngạc: tuy rằng ban đầu anh quả thật tính toán đè nén tâm tư đối với Tô Bối, nhưng không thể phủ nhận một điều, những điều Tần tiên sinh nói không sai chút nào.
"Thật xin lỗi, chuyện này là do cháu chưa suy xét cẩn thận." Thứ nhất là không để Tô Bối có nhiều thời gian để thích ứng, thứ hai là việc che giấu mối quan hệ của hai người với gia trưởng thật sự là không phải chuyện gì tốt.
Lận Thiếu Trì đem tất cả trách nhiệm nhận hết về mình, còn việc Tô Bối tạm thời không muốn Tần tiên sinh biết chuyện, Lận Thiếu Trì chưa từng nói tới.
"Cháu sẽ để cho Tô Bối có đủ thời gian thích ứng và suy nghĩ về tình cảm của cô ấy đối với cháu. Nếu cô ấy không thích, cháu cũng sẽ không gây áp lực cho cô ấy."
"Cháu sẽ không tổn thương cô ấy, càng sẽ không làm cô ấy phải đau lòng"
Lận Thiếu Trì lại một lần nữa bảo đảm với Tần tiên sinh. Đáng tiếc anh vẫn không nhận được sắc mặt tốt từ ông.
"Cậu cho rằng làm đại tiểu thư Tần gia, Tô Bối còn cần cái gọi là bảo đảm này của cậu sao?" lời nói của Tần tiên sinh rất sắc bén.
Tần tiên sinh ném một ánh mắt sắc lạnh về phía Lận Thiếu Trì, mang theo ý tứ cảnh cáo, ông lại nói: "Là một người cha, tôi hy vọng cậu không cần tiếp tục quấy rầy việc học và cuộc sống của con gái tôi."
Lận Thiếu Trì: ""
Trần Đức ở một bên quan sát mọi chuyện, trong lòng than nhẹ: lần này xem ra Lận chủ tịch phải chịu cực khổ dài dài rồi.
← Ch. 125 | Ch. 127 → |