← Ch.107 | Ch.109 → |
Cuộc họp mặt thường niên của Tần Thị là một đại hội rất lớn ở trong giới. Những doanh nghiệp và người nhận được lời mời tham gia vào buổi họp thường niên này của Tần Thị không được xem là nhiều, thế nhưng thân phận của họ chắc chắn đều là những nhân vật có máu mặt và không hề tâm thường. Thậm chí còn có một vài doanh nghiệp còn coi việc "có thể nhận được lời mời đến hội nghị thường niên của Tần Thị" làm mục tiêu phát triển của công ty họ.
Lúc này, tại tầng 2 của hội trường, Tần tiên sinh cụp mắt xuống nhìn hai đứa trẻ ở bên cạnh.
"Chỉ là một hội nghị thường niên, không cần phải căng thẳng." Tần tiên sinh dùng cách thức riêng của mình để quan tâm tới hai đứa nhỏ.
Nghe thấy vậy, trên khuôn mặt của Tô Tiểu Bảo ánh lên tia bất mãn: "Biết rồi, có gì đâu mà chúng con phải căng thẳng."
Đối diện với ánh mắt của Tần tiên sinh đang ở trước mặt kia, Tô Tiểu Bảo nhướn mày lên, lại nói: "Vốn dĩ là vậy rồi, nhà chúng ta lại là chủ tọa, có gì mà phải căng thẳng chứ-"
Tô Bối ở một bên cũng gật gật đầu một cách tán đồng.
Tần tiên sinh khẽ bật cười hai tiếng, giơ tay lên xoa xoa đầu Tô Tiểu Bảo.
Tô Tiểu Bảo: "Ba đừng có làm hỏng kiểu tóc của con!"
Tần Thiệu: "Đi thôi."
Tần tiên sinh dắt theo hai người Tô Bối đi vào trong hội trường chính.
Sự hiện diện của ba người tại hội trường đã dấy lên một trận xôn xao không hề nhỏ.
"Đó chính là con trai cùng con gái của Tần tiên sinh sao? Nghe nói cũng khá lắm?"
"Chính xác là rất giỏi, tuần trước Diệu Hoa chúng tôi có cuộc họp bàn bạc về dự án với Tần Thị, hai đứa trẻ này cũng có mặt để tham dự..." Chủ tịch của tập đoàn Diệu Hoa nói đến đây, nhớ tới sự xuất hiện của Tô Bối tại buổi họp lúc đó, không nhịn được mà thốt lên: Thông minh, bình tĩnh, hơn nữa còn rất lịch sự, đúng mực, hai tố chất này rất hiếm có trong một đứa trẻ ở độ tuổi này. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà.
"Thêm mấy năm nữa, chỉ e sẽ thật sự là thời đại của mấy đứa trẻ này rồi."
"Trước đó sao ta chưa từng nghe thấy Tần tiên sinh có hai đứa con nhỉ?"
"Có lẽ là do nhà người ta muốn kín tiếng một chút."
Đương nhiên, cũng có thể là có nguyên nhân khác.
"Có điều, việc hai đứa trẻ này được xác định làm người thừa kế xem ra không lệch đi đâu được rồi."
Đó là những lời mà cánh đàn ông nói với nhau, còn cuộc nói chuyện ở bên cánh phụ nữ thì lại xoay quanh vẻ ngoài của Tiểu Bối, Tiểu Bảo: "Khuê nữ này của Tần gia tướng mạo thật là xinh đẹp!" "Tần Du chính là phiên bản của Tần tiên sinh" "Nghe nói là anh em sinh đôi đó, thật sự là khiến người ta ngưỡng mộ quá"...
Tần tiên sinh bước lên bục, bắt đầu phát biểu.
Câu đầu tiên của Tần tiên sinh chính là: "Tần Thị lại bước qua một năm rồi."
Câu này chỉ là một câu trần thuật đơn giản, thậm chí nghe qua còn có vẻ rất khiêm nhường, không khen không chê.
Chỉ là khi kết hợp với sự điềm đạm trong giọng nói của Tần tiên sinh và địa vị trong giới của Tần Thị hiện tại, người ta có thể dễ dàng cảm nhận được một cách mãnh liệt sự sắc sảo, kiêu ngạo trong lời nói này. Cây đại thụ mang tên Tần thị này đã ở trong giới kinh doanh sừng sững hiên ngang qua bao năm, nay lại bình an vô sự vượt qua mưa giông bão táp thêm một năm nữa rồi. Thậm chí Tần Thị của ngày hôm nay còn vững trãi hiên ngang hơn những năm trước, câu này của Tần tiên sinh chẳng khác gì đang khoe khoang mà?
Tiếng vỗ tay dừng lại, Tần tiên sinh tiếp tục nói. Lời nói của Tần tiên sinh cũng giống như con người ông, ngắn gọn nhưng lại sâu sắc, hoàn toàn không có lời nào vô nghĩa cùng không thiết thực.
"Năm nay đã xảy ra một vài thay đổi."
Lúc nói tới câu cuối cùng, ánh mắt Tần tiên sinh nhìn về phía Tô Bối và Tô Tiểu Bảo: Sự thay đổi lớn nhất, có lẽ là sự xuất hiện của tiểu nha đầu và tiểu tử thối này. Sự xuất hiện của bọn nhỏ khiến Tần tiên sinh đột nhiên từ một người đàn ông độc thân sau một đêm đã trở thành một người ba rồi.
Trong đôi mắt Tần tiên sinh ánh lên một ý cười: "Thế nhưng đó đều là những thay đổi theo chiều hướng tốt." Phần mở màn kết thúc, tiếp theo là đến phần vũ hội.
Âm nhạc trong hội trường vang lên, đám người ở trong sảnh lớn, những ai không khiêu vũ thì lui sang hai bên rìa của sảnh nhường lại một khi vực trống dành cho những người khiêu vũ.
Không đợi Tần Thiệu mở lời, Tô Bối đã khế nhảy hai bước tới trước mặt của Tần Thiệu. Cô bé dùng tư thế mời vừa được học từ giáo viên dạy vũ đạo của mình mấy hôm nay để mời Tần Thiệu nhảy.
Tư thế này không hoàn toàn chính xác, nhưng nó lại đem theo sự tinh nghịch và đáng yêu vốn có của một thiếu nữ trẻ trung.
Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh, khẽ chép miệng, trong lòng có chút ghen tị... Đã nói là cậu đứng vị trí đầu tiên ở trong nhà của bọn họ cơ mà? Vậy mà Tiểu Bối lại đi tìm ông ta để làm bạn nhảy trước. Mà thôi, hôm nay coi như ngoại lệ, cậu bé quyết định nể mặt Tần Thiệu, hôm nay tạm thời không thèm chấp với ông ấy.
Tô Tiểu Bảo lui lại bên cạnh, Tần tiên sinh thì nắm lấy tay Tô Bối đang đưa ra kia.
Theo giai điệu của âm nhạc, Tần tiên sinh cuối cùng cũng dùng tư thế bảo vệ để khiêu vũ cùng con gái của mình.
Tần tiên sinh không nói gì, thế nhưng không khó để nhìn ra được khóe miệng của ông khẽ nhếch lên. Rất rõ ràng, tâm trạng của Tần tiên sinh lúc này rất tốt.
Cụp mắt xuống nhìn tiểu công chúa của nhà mình, trong đôi mắt Tần tiên sinh xuất hiện một tia ôn nhu trước nay chưa từng có: Không biết từ lúc nào, nha đầu này thật sự đã trưởng thành rồi. Nhớ lần đầu, hai đứa trẻ này giống như chú mèo mướp, bộ dàng gây nhom ốm yếu xuất hiện trước mặt ông. Trong chớp mắt, Tô Bối của ngày hôm nay đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Ngắm con gái mình một lúc, một cảm giác tự hào bỗng nhiên sinh ra trong lòng Tần tiên sinh.
Trước cảnh tượng Tần tiên sinh khiêu vũ cùng Tô Bối, những trái tim nhỏ bé của toàn thể nữ nhân viên làm việc tại Tần Thị đang đứng trong sảnh này giống như sắp vỡ òa.
"Coi kìa, coi kìa ánh mắt của chủ tịch dịu dàng quá đi."
"Đây thật sự là chủ tịch của chúng ta sao? Ấm áp quá, không được, tôi chỉ nhìn thôi đã muốn ngất rồi."
Tần tiên sinh lúc này so với bộ dạng nghiêm túc lại ăn nói có ý tứ khi ở công ty hoàn toàn là hai con người khác nhau, thật sự là đẹp trai tới mức khiến cho người khác muốn rụng trứng rồi.
"Tôi cũng muốn khiêu vũ với chủ tịch, để được chìm vào trong ánh mắt ôn nhu kia."
"Ảo tưởng vừa thôi bà, sự ôn nhu của chủ tịch rõ ràng là chỉ dành cho tiểu công chúa của ngài ấy thôi."
"Ngưỡng mộ quá..."
"Ta cược một vườn Dương Thụ, chủ tịch chắc chắn là sủng con gái còn hơn cả chủ tịch phu nhân trong lời đồn, dù cho là mẹ đế cũng không được chủ tịch đối xử dịu dàng như vậy."
"Ta cũng nghĩ vậy."
"Cho nên là không cần mơ tưởng làm vợ, làm con gái rượu mới là hạnh phúc nhất!"
Ở một phía khác, tại giữa hội trường, sau khi khúc nhạc kết thúc, Tần tiên sinh cẩn thận cùng Tô Bối hoàn thành những động tác khiêu vũ cuối.
Tần tiên sinh thả Tô Bối ra: "Đi chơi đi."
"Dạ"
Khúc nhạc thứ hai vang lên, Tô Bối chạy qua kéo tay của "Hờn Dỗi Bảo" nhà cô.
So với sự rầm rộ của khúc nhạc mở màn, khúc nhạc thứ hai thì lại nhẹ nhàng sinh động hơn, hai đứa trẻ Tô Bối và Tô Tiểu Bảo chọn một điệu nhảy đem lại cho người ta cảm giác nhẹ nhàng hồn nhiên.
Những bước nhảy đó kết hợp với khuôn mặt vừa tinh tế lại ngây thơ thoát tục của hai đứa trẻ khiến cho khung cảnh xung quanh trở nên bừng sáng rực rỡ.
Một vài quý bà quý cô chứng kiến cảnh này thậm chí không nhịn được mà lôi điện thoại ra chụp ảnh lại để lưu giữ khoảng khắc này.
"Tô Tiểu Bảo, em nhớ kỹ nè, không được yêu sớm biết chưa." Tô Bối lườm Tô Tiểu Bảo, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên "nghiêm túc" nói.
Nghe thấy vậy, Tô Tiểu Bảo ngây ra: Sao tự nhiên lại nói đến chuyện này?
"Bạn gái còn chưa có cũng chẳng thích ai, lấy đâu ra mà yêu sớm." Tô Tiểu Bảo lầm bầm.
Tô Tiểu Bảo: "Sao chị đột nhiên lại hỏi cái này?"
Tô Bối: "Chỉ là chị nhìn thấy Tiểu Bảo nhà chúng ta đẹp trai như vậy, bỗng nhiên có cảm giác đó nên nói vậy mà thôi. Nhà chúng ta có một chú heo con đáng yêu như vậy, nếu như sớm bị củ cải trắng nhà nào đó dụ dỗ đi mất rồi thì chị sẽ buồn lắm đó."
Tô Tiểu Bảo: ""
"Vậy thì chị cũng đừng có mà yêu sớm." Cậu bé cũng không muốn nhìn thấy củ cải trắng nhà mình bị con heo nào đó ủi mất.
(Trung quốc có câu: "Củ cải trắng bị heo ủï ý là nuôi con gái lớn rồi lại bị thằng ất ơ nào đó dụ đi mất!!)
Tần tiên sinh đi tiếp đãi khách khứa ở trong yến tiệc, còn hai đứa trẻ Tô Bối và Tô Tiểu Bảo chơi đùa mệt rồi thì lại tới bên cạnh ngồi nghỉ ngơi.
Tô Tiểu Bảo bưng hai ly nước ép tới, hỏi Tô Bối: "Chị muốn cái nào?"
Tô Bối: "Cái nào ngon hơn?"
Tô Tiểu Bảo: Cậu bé nào biết là cái nào ngon.
Tô Tiểu Bảo bưng cả hai ly nước ép lên uống thử một ngụm, cuối cùng đưa ly màu đỏ cho Tô Bối: "Cái này ngọt hơn."
Tô Bối và Tô Tiểu Bảo ngồi ở bên này, Trần Đức lại dặn dò phục vụ đưa một đống điểm tâm được bài trí tinh tế tới cho hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ trong mắt của Trần Đức, giống như là con cháu ở trong nhà mình vậy. Thân là trưởng bối, Trần Đức vẫn luôn trong bộ dạng sợ con cái mình ăn không đủ no.
"Các cháu còn muốn ăn cái gì nữa không? Để chú cho người đi lấy."
Tô Bối: "Cảm ơn chú Trần, bằng này là đủ rồi ạ." Cô bé và Tô Tiểu Bảo thật sự sợ, Trần Đức đúng là coi bọn họ thành heo con mà nuôi.
"Chú Trần đang cầm thứ gì vậy ạ?" Tô Bối để ý thấy trong tay Trần Đức đang xách hai hộp lớn, bèn hỏi.
Trần Đức: Cái này à, đây là quà năm mới mà chú chuẩn bị cho hai cháu đó."
Tô Tiểu Bảo: "Mấy ngày nữa mới sang năm mới mà chú, hôm nay chúng ta còn đang ăn tất niên."
Tô Bối: "Đúng vậy chú Trần, sao không đợi tới năm mới hãng đưa cho chúng cháu?"
"Quà thì nên tặng sớm chứ không nên tặng muộn, thật sự mà đợi tới mấy ngày cuối năm đó, chú chưa chắc đã có thể gặp được các cháu." Trần Đức cười cười đáp.
Tần tiên sinh hai hôm trước dặn ông đi đặt vé máy bay cho hai đứa trẻ, có lẽ đến ngày 31 Tần tiên sinh sẽ đưa hai đứa trẻ đi chơi.
Trần Đức vốn tặng hai đứa trẻ hai bao lì xì. Nhưng nghĩ lại, hai đứa trẻ của nhà ông chủ này đều chẳng thiếu tiền: Đừng nói là trong tay hai đứa trẻ còn có thẻ vip của Tần tiên sinh, chỉ với lương của Tô Bối ở bên "NST" thôi đã sắp đuổi kịp với lương của ông rồi.
Vì thế sau khi suy nghĩ kỹ càng, Trần Đức quyết định chuẩn bị cho hai đứa trẻ món quà có ý nghĩa hơn.
"Cảm ơn chú Trần." Hai chị em đồng thanh đáp, nói lời cảm ơn với Trần Đức.
"Cảm ơn cái gì, món quà này hơi nặng, các cháu cầm cũng không tiện, ta để cho Tần Cửu mang ra xe cho các cháu. Đợi dạ tiệc kết thúc thì các cháu có thể mở ra xem rồi." Trần Đức nói xong, liền nhìn thấy Lận Thiếu Trì đang đi về phía này.
Lận Thị gần đây có quan hệ rất tốt với Tần Thị. Tân Thị đã nhận được không ít lợi ích từ dự án thông qua Lận Thị, hơn nữa nhờ việc hợp tác với Tần Thị mà danh tiếng của Lận Thị cũng trở nên lớn mạnh hơn.
Rõ ràng là, Tần tiên sinh vô cùng yêu thích người thanh niên ở trước mặt này, thái độ của Trân Đức với Lận Thiếu Trì cũng vô cùng khách sáo.
"Lận Thiếu Đổng."
"Trần tổng."
"Lận lão gia gân đây có khỏe không?"
"Cảm ơn vì đã quan tâm, ông nội tôi gân đây tình hình rất tốt."
Nói chuyện phiếm với Trần Đức mấy câu, ánh mắt Lận Thiếu Trì dừng lại trên hai món quà.
"Xin lỗi, anh quên không chuẩn bị quà cho hai đứa rồi." Lận Thiếu Trì nói với hai người Tô Bối.
"Lận đại ca khách sáo quá rồi, không cần tặng quà cho chúng em đâu, món quà này của chú Trần là quà năm mới cho chúng em ạ"" Tô Bối giải thích.
Lận Thiếu Trì: "Để lần sau anh tặng các em quà năm mới." "Lận đại ca không cần chuẩn bị quà đâu ạ"", Tô Bối lắc đầu, lại khẽ nói: "Quà năm mới đều là quà mà người lớn tặng cho con cháu."
Nói đúng ra thì Lận Thiếu Trì cũng xem là cùng một thế hệ với bọn họ.
Ông chủ, anh gửi đặc sản mà trước đó anh mang đến cho tôi là được rồi.
Tô Bối lại lầm bầm một câu trong lòng.
Đưa mắt lên nhìn Lận Thiếu Trì, cười cười, lại nói: "Lận đại ca, nếu anh muốn tặng quà, vậy chờ tới lúc sinh nhật của chúng em lại tặng nhé."
Nghe thấy vậy, Lận Thiếu Trì cũng khẽ nhếch nhếch khóe môi: "Được rồi, sinh nhật của mọi người là ngày mùng mấy?"
"Sắp tới rồi, là vào tháng 2 đó ạ."
"Ngày 27 tháng 2 sao?" Tuy là hỏi lại hai người Tô Bối, nhưng giọng điệu của Lận Thiếu Trì mang theo vài phần khẳng định.
Lần này, đến lượt Tô Bối kinh ngạc-Thông tin của cô và Tô Tiểu Bảo, Tần tiên sinh không hề công khai ra ngoài quá nhiều. Sao Lận Thiếu Trì lại có thể nói ra ngày sinh nhật của họ một cách chuẩn xác như vậy?
Thực ra Lận Thiếu Trì cũng không biết sinh nhật của hai người Tô Bối, chỉ là lời của Tô Bối khiến cho cậu đột nhiên nhớ đến một ngày: Ngày mà Tần tiên sinh quyết định khai thác dự án "Dream Park".
Lúc đầu, khi Tần tiên sinh quyết định đầu tư cho dự án này, thì đã yêu cầu Lận Thiếu Trì hoàn thành việc xây dựng khu công viên này trước tháng 2. Mấy hôm trước lúc xác định ngày khai trương, Tần tiên sinh liên nói ra mốc thời gian là "ngày 27 tháng 2".
Hiện giờ cuối cùng thì Lận Thiếu Trì cũng đã hiểu-Rõ ràng là Tần tiên sinh định đem "Dream Park" này làm quà sinh nhật tặng cho hai đứa trẻ. Có lẽ lúc ban đầu Tần tiên sinh quyết định đầu tư dự án này cũng là vì hai đứa con của ông.... .
← Ch. 107 | Ch. 109 → |