← Ch.071 | Ch.073 → |
Thực ra là do vị nam chính trong tiểu thuyết Tống Ngạn Thành này đã tạo cho Tô Bối một cái bóng ma tâm lý quá lớn, cho nên dù chỉ một chút thôi cô cũng không muốn đứng cùng một chỗ với người này.
Tần tiên sinh, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cùng nhau đi tới phòng học, bên cạnh gia đình họ còn có thêm một người nữa là Tạ Dân Hiên đi cùng. Sự kết hợp của bốn người bọn họ khi ở cùng một chỗ sóng bước mà đi quả thật đã trở thành "Tin tức nóng hổi". Không ít người ở trên đường bí mật quan sát một phen: Đây chính là ba ba của hoa khôi mới của trường chúng ta cùng Tô thiếu sao? Vị Tần tiên sinh trong truyền thuyết!
Đối với những ánh mắt của mọi người xung quanh đang tò mò đánh giá, Tô Bối cũng chẳng thèm để ý đến. Chỉ là lúc đi trên đường cô cũng sẽ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn xem Tần Thiệu đang đi ở bên cạnh mình.
Tô Tiểu Bảo cũng vậy —— bình thường tên tiểu tử này cũng không thích nói chuyện hay để ý Tần Thiệu cho lắm thì hôm nay cũng đặc biệt ngước lên nhìn Tần tiên sinh thêm vài lần.
Bộ dáng muốn được khen ngợi của hai đứa bé trưng ra lúc này, tất cả những biểu cảm đó Tần tiên sinh đều nhìn thấy được liền cười nhẹ hai tiếng.
"Hai đứa lần này đã làm bài rất tốt." Tần tiên sinh mở miệng nói, ngữ khí của ông vẫn luôn giữ sự bình tĩnh trước sau như một, nhưng bản thân Tần Thiệu lại có thể nghe ra được từ trong câu nói đó của chính mình có xen lẫn một tia kiêu ngạo.
Con của ông, đương nhiên là giỏi nhất.
"Ba ba, phía bên kia là thư viện, ngày trước ở đó là toà hành chính, toà nhà bọn con học chính là ở ngay phía sau kia". Trên đường đi, Tô Bối giới thiệu từng toà nhà ở trong trường cho Tần Thiệu nghe.
Giọng con gái trong trẻo xen lẫn một chút mềm mại, vô cùng dễ nghe.
Lúc này, Từ Thế Duy cũng đang dẫn theo em trai của mình hướng về phía toà giảng dạy mà đi. Đột nhiên một giọng nói từ xa truyền vào trong tai của anh khiến cho Từ Thế Duy bỗng dưng ngừng bước, đứng lại tại đó —— âm thanh này hình như nghe có chút quen tai, đây không phải là giọng của bảo bối q nhà anh hay sao?
Ánh mắt Từ Thế Duy loé lên một tia vui mừng quay đầu nhìn lại phía sau lưng của mình. Sau đó cậu liền nhìn thấy người con gái đang đi cùng ba người con trai ở phía xa kia.
Đây chính là q bảo bối sao?
Quả nhiên q bảo so với tưởng tượng trong đầu của anh trước đó về cô cực kỳ ăn khớp. Không! Cô bé so với hình ảnh trong tưởng tượng kia của anh còn phải xinh đẹp hơn thế nhiều!
Giờ phút này Từ Thế Duy chỉ có thể nhìn thấy mặt q bảo bối từ góc nghiêng, cô hơi ngước đầu lên, cả gương mặt ngập tràn ý cười, hai mắt sáng long lanh đang nói chuyện cùng với người đàn ông cao lớn ở bên cạnh. Bộ dáng em gái nhà bên của cô bé đúng là dễ khiến cho người ta cảm thấy bị mê hoặc.
Lúc này, Từ Dương Dương phát hiện ra anh hai nhà mình đã dừng bước, cậu cũng tò mò nghiêng đầu nhìn theo hướng mà Từ Thế Duy đang nhìn.
"Là Tô Bối, Bảo ca, còn có Hiên ca nữa, oa, chú Tần hôm nay cũng tới họp phụ huynh cho hai người Tô Bối bọn họ sao!" Từ Dương Dương thết lên, sau đó lại quay sang nói với Từ Thế Duy: "Anh hai, ba người kia chính là bạn học cùng lớp của em."
"Hiên Ca, Bảo ca!" Từ Dương Dương nói xong liền muốn hướng phía bên kia chạy đến.
Kết quả, Từ Dương Dương vừa mới chạy ra được hai bước thì đã bị anh hai của mình nắm chặt lấy cổ áo kéo lại.
Từ Dương Dương khó hiểu nhìn anh hai của mình: "Anh làm gì vậy, anh hai?"
"Đang ở trong trường chú mày ồn ào cái gì. Mày ở im đó đi, đừng có làm xấu mặt của tao có được hay không?" Từ Thế Duy làm mặt nghiêm trang nói ra.
Trên thực thế, khó khăn lắm anh trai Từ mới có thể gặp được q bảo bối nhà anh, một con người bằng da bằng thịt như thế này. Bây giờ anh ta cũng rất muốn đi theo Từ Dương Dương sang phía bên đó chào hỏi với cô bé.
Thế nhưng, khi anh đối mặt với ánh mắt của ba ba Tô Bối quét qua phía bên này, trong ánh mắt đó tràn đầy sự cảnh cáo khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run, Từ Thế Duy cảm thấy sợ hãi, không dám nghĩ tới việc đi qua đó nữa.
Trước đó Tần Thiệu phái người điều tra ra thông tin của người có tài khoản "vvvv" dám quấy rối con gái nhà mình kia. Bởi vậy, Tần tiên sinh nhớ rất kỹ thằng nhãi con này, đồng thời đối với tên tiểu tử đó có ấn tượng cực kỳ kém.
Tần tiên sinh chỉ liếc mắt nhìn Từ Thế Duy trong vòng mấy giây thôi, liền khiến cho Từ Thế Duy phải kéo theo đứa em trai ngu ngốc của mình đến "Khu vực an toàn" tránh ra khỏi tầm mắt của Tần tiên sinh.
Từ Thế Duy: "Chú mày vừa rồi mới nhắc tới ba người kia, vậy cái cô gái trong nhóm đó tên là gì vậy?" Từ Dương Dương: "Cô ấy tên là Tô Bối, bên cạnh chính là Tô Tiểu Bảo, hai người bọn họ là chị em song sinh đó, người đi bên cạnh Tô Tiểu Bảo tên là Tạ Dân Hiên, người này anh nhất định đã nghe qua rồi."
Từ Thế Duy: "Tô Bối sao?"
Cái tên cũng thật là dễ nghe, chỉ là, cái này lại có quan hệ như thế nào với nickname "q" kia?
Từ Thế Duy đang cảm thấy buồn bực trong người, đúng lúc này liền nghe Từ Dương Dương nói ra: "Nhưng mà Tô Bối cùng với Bảo ca chỉ là biệt danh, tên gọi ở nhà của họ thôi, còn tên thật của bọn họ thực ra là Tân Nguyệt và Tần Du. He he, anh có biết Tần gia không?"
"Tần gia?" Từ Thế Duy ánh mắt khế động, sau đó anh liền mở to hai mắt nhìn: "Không phải là mày đang nói đến Tần gia kia đấy chứ!"
Từ Dương Dương: "Đúng vậy!"
Từ Thế Duy: Đậu xanh
Khó trách anh lại cảm thấy ba ba của q có khí thế đáng sợ như vậy. Bây giờ nghĩ lại, khí thế của Tần tiên sinh trong truyền thuyết lại có thể không mạnh mẽ được hay sao?
Từ Dương Dương: "Anh hai à, anh cũng không biết là bản thân có bao nhiêu may mắn đâu. Lần đầu tiên đi họp phụ huynh cho em mà đã có thể nhìn thấy Tần tiên sinh rồi."
Trong thương trường có biết bao nhiêu người ao ước được gặp mặt Tần tiên sinh một lần mà còn chưa thể toại nguyện.
"Mà để em nói với anh chuyện này, ba người Tô Bối bọn họ trong đợt thi khảo sát tháng này chính là giành được ba hạng đầu toàn trường đó!"
Từ Dương Dương còn chưa dứt lời liền phải đón nhận ánh mắt cực kỳ ghét bỏ từ phía anh hai nhà mình phóng tới: Cùng học trong một lớp, vậy mà người ta có thể thi đạt thành tích đứng trong top 3 toàn trường, còn tên em trai ngu ngốc của anh thì điểm lại chỉ có thể xếp hạng trong top ba mươi.
Chỉ cần vừa mới làm phép so sánh như thế ở trong đầu, đột nhiên Từ Thế Duy liền cảm thấy em trai nhà mình quả thực chẳng có chỗ nào có thể đem ra so sánh được với Tô Bối cả, đúng là thật mất mặt.
Ị ——
Trong phòng học, mấy vị phụ huynh khác khi nhìn thấy Tần tiên sinh xuất hiện ở đây liền vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù họ cũng từng nghe con của mình nói đến gia thế của hai đứa bé Tô Bối rồi, nhưng bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới được Tần tiên sinh thế mà lại tự mình đến đây để họp phụ huynh cho hai đứa con của ông ấy.
Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra thì nhà bọn họ có bận rộn bao nhiêu đi nữa cũng sẽ bảo ba của bọn trẻ đến tham gia buổi họp phụ huynh ngày hôm nay.
Cơ hội để gặp được Tần tiên sinh thực sự là quá khó để có được. Nếu là hôm nay ba của bọn trẻ đến đây thì nói không chừng lại có thể mượn cơ hội bắt chuyện một hai câu với Tần tiên sinh, nhân tiện nói qua một chút chuyện làm ăn.
Ba của Đổng Văn Kỳ giờ phút này đang ngồi tại vị trí của Đổng Văn Kỳ, ông ta cùng với Tần tiên sinh ngồi cùng một bàn. Trong nội tâm của ông lúc này cũng cảm thấy vô cùng kỳ diệu, không chân thực.
Gia thế Đổng gia của bọn họ tính ra cũng chỉ là một nhà buôn bán nhỏ mà thôi, nếu so sánh cùng với dạng tập đoàn lớn như Tần thị hay Tống thị thì hoàn toàn quá nhỏ bé không đáng để người khác chú ý đến. Ông cũng thật sự không nghĩ tới, mình vậy mà lại có một ngày cùng ngồi một bàn với chủ tịch của Tần thị, hơn nữa lại còn là vì tham gia buổi họp phụ huynh cho con cái nhà mình.
"Tần, Tần tiên sinh, xin chào ngài." Hiện giờ ở trong lòng của Đổng Diệu Hoa vô cùng kích động, lại có chút khẩn trương.
"Lần trước tham gia biểu diễn văn nghệ, Tiểu Bối nhà tôi đã làm phiền nhà mấy người nhiều rồi. Phiên ông thay tôi gửi lời cảm ơn tới Đổng phu nhân." Chuyện Tần tiên sinh đang nói đến chính là việc lần "Biểu diễn mở màn" trước đây của Tô Bối, lần đó mẹ của Đổng Văn Kỳ đã giúp con bé thiết kế một bộ quần áo biểu diễn.
Việc này Đổng Diệu Hoa cũng biết, ông vốn cho rằng con gái mình lần đó cũng chỉ là muốn giúp một bạn học cùng lớp chơi thân với nó mà thôi, ngàn vạn lần ông cũng không thể nghĩ tới chuyện, bạn thân của con gái mình vậy mà lại là tiểu thư của Tần gia.
"Chuyện đó chỉ là tiện tay mà thôi, Tần tiên sinh đã quá khách khí rồi." Đổng Diệu Hoa vừa cười vừa nói.
Nghe đồn Tần tiên sinh là người chỉ cần nghe đến tên của ông thôi đã khiến cho đối phương sợ mất mật. Nhưng mà bây giờ sao ông lại có cảm giác người đàn ông trong truyền thuyết này lại có chút bình dị, gần gũi thế nhỉ?
Đổng Diệu Hoa đang muốn nắm chặt lấy cơ hội lần này cùng Tần tiên sinh trò chuyện một chút thì đúng vào lúc này, giáo viên chủ nhiệm đi đến, trong tay còn ôm theo mấy chồng bài thi.
Giáo viên chủ nhiệm đứng lên bục giảng, bắt đầu nói ra: "Rất cảm ơn các vị phụ huynh có thể sắp xếp công việc bận rộn đề dành thời gian đến đây tham gia buổi họp phụ huynh ngày hôm nay, tháng này lớp chúng ta thành tích thi khảo sát vô cùng tốt"
Đợt thi tháng này, lớp A7 của bọn họ trung bình điểm số rốt cục đã vượt qua lớp A1 để đứng vững ở vị trí thứ nhất, hơn nữa theo như thành tích khảo sát lần này thì xếp hạng top 3 đều là học sinh của lớp bọn họ. Hiện tại giáo viên chủ nhiệm có thể nói là cực kỳ vui mừng, cảm giác cả người như muốn bay lên, đón nhận lấy ánh mắt hâm mộ của giáo viên lớp khác.
"Trên tay của tôi bây giờ chính là bảng điểm đợt thi lần này cùng với bài thi các môn, trước hết tôi sẽ để lớp trưởng cùng với bí thư lớp phát đến cho các vị phụ huynh."
Đấn thời điểm phát bài thi môn ngữ văn, giáo viên chủ nhiệm liền vô thức hướng về phía vị trí chỗ ngồi của Tô Bối nhìn một chút.
Cô đột nhiên nhớ tới lời nói lúc giáo viên ngữ văn chấm điểm bài thi đã liên tục nhìn qua nhìn lại hai bài văn mà Tô Bối cùng với Tô Tiểu Bảo viết ra.... .
← Ch. 071 | Ch. 073 → |