← Ch.060 | Ch.062 → |
Nhìn một đống lớn đồ ăn đang bày ở trên bàn trước mặt mình, Tô Tiểu Bảo đột nhiên cảm thấy cũng không đói nữa.
Lúc này, có một miếng đồ ăn được đưa tới bên khóe miệng của cậu.
"A, há miệng ra nào."
Tô Tiểu Bảo há miệng ra, Tô Bối liền đút miếng thịt vịt quay đã cuốn thành cuốn vào miệng của cậu bé.
Tô Bối: "Có ngon không?"
Phần gỏi cuốn rất mỏng, nước chấm rất thơm, phần thịt bên trong đó thì ngoài giòn trong mềm, béo mà không ngấy.
Tô Tiểu Bảo nhai nhai, gật gật đầu: "Ngon."
Tô Bối: "Vậy để chị cuốn cho em thêm mấy miếng nữa."
Tô Bối lại lấy một miếng gỏi cuốn ra, kẹp thêm lớp rau ở tâng dưới cùng, rồi lại kẹp thêm hai tầng thịt vịt kèm da đã rưới nước chấm lên trên, cuối cùng là cuốn miếng gỏi cuốn lại đút cho Tô Tiểu Bảo.
Lúc Tô Tiểu Bảo đang ăn, Tô Bối nghĩ nghĩ, rồi lấy ra một cái đĩa sạch, đem mấy miếng thịt đã cuốn thành cuộn để vào †rong đĩa.
Tô Tiểu Bảo nhìn mấy miếng thịt vịt được cuốn một cách rất đẹp mặt ở trong đĩa, lại cúi đầu nhìn "một đống" mà Tô Bối đưa cho mình, vẻ mặt đầy chê bai.
Tô Tiểu Bảo: "Chị không thể cuốn đẹp hơn chút sao." Giống như mấy cái ở trong đĩa đó đó.
Tô Bối: "Dù sao thì cho vào miệng thì cũng giống nhau thôi, mau, há miệng ra."
Tô Tiểu Bảo: "Nhồm nhoàm""
"Đút đồ ăn" cho Tô Tiểu Bảo xong, lại cuốn thêm một đĩa gỏi thịt vịt, Tô Bối theo phản xạ đưa đầu ngón tay có dính nước tương đó lên miệng liếm một cái, sau đó, cả người đều ngây ra.
Tô Tiểu Bảo nhìn Tô Bối: "Chị sao vậy?"
Tô Bối: "Vừa rồi chị quên rửa tay, còn quên đeo bao tay nữa."
Tần tiên sinh hình như có tính ưa sạch sẽ...
Tô Tiểu Bảo: "Không đeo thì không đeo thôi." Em cũng không có để ý cái đó.
Hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo ăn sắp xong bữa rồi, cũng chưa thấy Tần tiên sinh quay lại.
Ngược lại lại là Trân Đức tới.
Trân Đức vừa bước vào trong phòng của Tần tiên sinh, thì đã nhìn thấy Tô Bối ngồi ở trước bàn ăn, mắt nhìn chăm chăm ra phía ngoài cửa.
Trân Đức hỏi hai đứa trẻ: "Các cháu ăn no chưa?"
Tô Bối: "Dạ no rồi, ba cháu vẫn chưa xong việc sao ạ?"
"Tiên sinh vẫn còn đang họp, chú tới giúp tiên sinh lấy hai tập văn kiện", Trần Đức đi tới vỗ vỗ đầu hai chị em, nói: "Các cháu ở trong văn phòng ngồi chơi một lát nhé."...
Tô Bối vốn dĩ muốn đợi Tần tiên sinh quay lại cùng ăn một chút, chỉ là đợi lâu quá rồi mà Tần tiên sinh vẫn chưa quay lại.
Nghĩ đến trận đấu tối nay, Tô Bối nhắn tin cho Tần tiên sinh.
"Tiểu Bối": Ba, con có thể dùng máy tính ở trên bàn của ba không?
Tần tiên sinh ngay lập tức đã trả lời tin nhắn của Tô Bối: Con đã làm xong bài tập chưa?
"Tiểu Bối": Con làm xong rồi.
"Ba": Dùng đi, pass là qy123
"Tiểu Bối": Cảm ơn ba.
Cuối cùng, Trần Đức lại tới văn phòng một chuyến.
Tô Bối đang gõ máy tính lách cách lộp cộp, Tiểu Bảo thì đang bấm điện thoại.
Nhìn đôi "chị em nghiện mạng" này ngồi trong văn phòng của Tần tiên sinh đợi tiên sinh tan làm, Trần Đức đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật ấm áp. Tần Thiệu họp xong, lúc quay trở về văn phòng, hai đứa trẻ đã ngủ say rồi, Tô Bối dựa lên người Tô Tiểu Bảo, Tô Tiểu Bảo nghiêng đầu tựa vào sô fa, trên mình còn đắp chiếc chăn lôi từ trong phòng nghỉ ngơi ra.
Nhìn ngắm khuôn mặt đang ngủ của hai đứa trẻ, trong mắt Tần tiên sinh ánh lên một tia ấm áp.
Tần Thiệu: "Không phải tôi kêu cậu gọi tài xế tới đưa chúng về sao?"
Trần Đức cười cười, nói: "Tôi đã nói rồi, nhưng mà Tiểu Bảo và Tiểu Bối nhất định đòi ở lại đây chờ tiên sinh.
Nghe vậy, Tần tiên sinh không nói gì nữa.
Trong phòng làm việc, bàn ăn thịnh soạn có chút khoa trương mà thư ký Ngô đã sắp xếp trước đó cơ bản là đã được thu dọn rồi. Lúc này trên bàn chỉ còn lại mấy món ăn mà Tô Bối để phần cho Tần tiên sinh, một trong những món ăn đặc biệt dễ thấy nhất chính là món gỏi vịt quay được xếp thành một hàng ngay ngắn chỉnh tề ở trong chiếc đĩa.
Món vịt quay này được gói lại thật nhỏ nhắn tỉnh tế, vừa nhìn đã biết là do tay của ai làm ra rồi.
"Có lẽ đây là đồ ăn mà Tiểu Bối để phần cho tiên sinh." Trần Đức ở bên cạnh nói. Trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng trách người ta nói con gái quan tâm tới ba ba nhất. Nhìn thấy cảnh này, hắn có chút ngưỡng mộ tiên sinh."
Trân Đức: "Cái này có cần đóng hộp mang về Cảnh Viên không ạ?"
Tần Thiệu: "Không cần, cậu mang đi hâm nóng một chút là được rồi."
Lúc Tô Bối tỉnh lại, Tân tiên sinh đang ngồi bên cạnh ăn cơm, thứ mà Tần Thiệu đang ăn chính là chỗ thịt vịt quay mà cô bé đã gói cho ông trước đó.
Thấy vậy, Tô Bối do dự không biết có nên nói cho Tần tiên sinh rằng mình đã quên đeo găng tay hay không nữa.
Lúc này, thấy Tô Bối đang cuộn mình trên sofa, không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang mở mắt nhìn mình, Tần tiên sinh bật cười mấy tiếng, vươn tay ra xoa xoa đầu Tô Bối.
"Tỉnh rồi thì thu dọn đồ đi, chúng ta về nhà thôi."
Ngày 27, bài kiểm tra tháng của trường trung học Duy Minh đã đến theo đúng lịch đưa ra.
Ngày đầu tiên kiểm tra ba môn toán, văn, anh.
Môn đầu tiên là môn ngữ văn.
Nói chung thì môn ngữ văn không hề khó, Tô Bối chưa cần tới một tiếng đồng hồ đã có thể làm xong đề ở trước mặt rồi.
Chỉ có duy nhất đến đề tập làm văn cuối cùng, Tô Bối hơi do dự một chút: Chu Tự Thanh đã từng viết ở trong tác phẩm "Tấm lưng". , bạn hãy viết một bài văn 800 chữ với chủ đề "người cha", không giới hạn về thể văn.
Môn thứ hai, toán học.
Lần này, Tô Bối vốn dĩ còn đang tự nhắc nhở mình: Nhất định phải dùng kiến thức trong sách giáo khoa của học kỳ này để giải đề.
Kết quả cô lại phát hiện ra rằng, mấy đề lớn này đều là kiến thức nâng cao so với sách giáo khoa mà họ đã học.
Đề thi kiểm tra môn số học lần này chính là đề mà thầy giáo dạy môn số học của Tô Bối đưa ra: Trong lần kiểm tra đầu vào trước đó đáp án mà Tô Bối đưa ra đã tạo cảm hứng rất lớn cho thầy Lâm, lần này thầy đặc biệt ra mấy câu đề nâng cao này, chỉ là muốn luyện cho các học sinh ở top đầu có ý thức cầu tiến trong học tập.
Làm xong tất cả đề, Tô Bối lại kiểm tra lại toàn bộ trang đề thi từ đầu đến cuối một lượt, nhìn xem chữ "giải" có bị viết sai hay không, sau khi xác nhận không còn sai sót, thì mới nộp bài.
Lúc Tô Bối nộp bài, thây Lâm còn đặc biệt kéo cô lại hỏi vài câu: "Thế nào, em cảm thấy độ khó của đề thi này ra sao?"
Tô Bối: "Em cảm thấy có chút khó."
Nghe thấy vậy, thầy Lâm chau mày, đang muốn hỏi Tô Bối có thể đạt được trên 95 điểm không, thì đã nghe Tô Bối hỏi: "Em không chắc có thể đạt được điểm tuyệt đối."
Thầy Lâm: Ha ha
"Em đi đi."
Tô Bối bước ra khỏi phòng thi, Đổng Văn Kỳ ở bên ngoài đã sắp trở thành "hòn vọng phu" rồi, nhìn thấy Tô Bối, Đổng Văn Kỳ sắc mặt căng thẳng chạy tới.
"Tô Bối cậu làm bài thế nào? Tớ cảm thấy mấy câu nâng cao ở cuối đề của môn toán hôm nay khó quá, cậu có làm hết không?"
Hiện giờ Đổng Văn Kỳ còn quan tâm thành tích thi của Tô Bối hơn là của bản than. Cô nàng đang đợi để được chửi thẳng vào mặt mấy kẻ chuyên dìm hàng trên diễn đàn piapia đây, Tô Bối nhất định phải đạt điểm thật cao mới được.
"Làm hết rồi, có lẽ là không có vấn đề gì đâu", Tô Bối cười cười, rồi lại nhìn xung quanh một lượt, hỏi: "Cậu có nhìn thấy Tô Tiểu Bảo không?"
Đổng Văn Kỳ: "Không, chắc là đã nộp bài từ sớm rồi?"
Đổng Văn Kỳ lời còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy Tô Tiểu Bảo từ trong phòng thi bước ra, người đi cùng còn có Tạ Dân Hiên.
Đổng Văn Kỳ:!
"Thật hay giả vậy, giờ này mà Tạ Thần mới ra sao"
Lúc Tô Bối đi ra thì đã xem là muộn rồi, Tô Thiếu và Tạ Thần lại còn ra muộn hơn Tô Bối nữa.
Đây còn là Tạ Thần làm bài thi 10 phút, ngủ 20 phút, tính đủ thời gian 30 phút thì nộp bài sao?!
Tô Bối không hiểu về Tạ Dân Hiên, thế nhưng tốt xấu gì cũng hiểu Tô Tiểu Bảo: Hai người này rõ ràng là đang so sánh với nhau, chỉ sợ làm bài sai sót chỗ nào khiến điểm của bản thân thấp hơn đối phương.
Vào giờ nghỉ trưa, Tô Bối và Đổng Văn Kỳ đã đi tới căng tin, mấy nam sinh Tô Tiểu Bảo bọn họ nói buổi trưa nhàm chán quá, liền đi đến sân đánh bóng rổ.
Tô Bối cảm thấy mấy nam sinh này thực sự là quá sung sức rồi.
Tại căng tin.
Tô Bối và Đổng Văn Kỳ đang ăn cơm, lúc này có mấy nữ sinh tới bàn bên cạnh.
Không may, lại là Tống Tâm Di, mấy người bên cạnh có lẽ cũng là nữ sinh học lớp A2.
Phát hiện ra Tô Bối cũng đang ngồi đây, mấy nữ sinh bên cạnh Tống Tâm Di kéo tay cô nàng: "Hay là chúng ta lên tâng hai ngồi đi."
"Ở đây còn chỗ thì ngồi ở đây được rồi, có gì đâu." Tống Tâm Di nói với mấy nữ sinh đi cạnh mình đó, thoải mái đi về phía này, ngồi xuống bên cạnh mấy người Tô Bối.
Lần này, Tống Tâm Di không còn tỏ ra nhiệt tình giống như trong hoạt động hữu nghị giữa các khối lần trước nữa. Cô nàng chỉ thản nhiên nhìn Tô Bối một cái rồi thu lại ánh mắt của mình giả bộ như không quen biết.
Đáy mắt lại lóe lên một tia giễu cợt. Tống Tâm Di cũng có cùng cách nghĩ với mấy người ở trong diễn đàn đó, cô ta cảm thấy bài kiểm tra tháng lần này sẽ khiến Tô Bối giống như trong "trận chiến Waterloo" (tên một trận chiến cuối cùng của Lapoleon - ý muốn chỉ sau bài thi này Tô Bối sẽ lộ nguyên hình và những ngày tươi đẹp được tung hô của Tô Bối sẽ chấm dứt).
Hai người ở bên này cũng tự mình ngồi xuống, chẳng ai liên quan tới ai.
Không lâu sau đó, nữ sinh ngồi phía Tống Tâm Di đõ đã bắt đầu soát đáp án.
"Đề môn toán lần này khó quá, sớm biết vậy tớ đã ôn tập một chút trước khi thi rồi."
"Cậu còn nói nữa, hai ngày nay tớ đang theo dõi bộ phim mà Việt ca ca nhà tớ đóng, phim đó hay quá, tối qua tớ còn xem đến tận 2h sáng mới đi ngủ, hoàn toàn không còn thời gian để đọc sách."
"Tớ cảm thấy lần này có khi tớ mất vị trí trong top 100 rồi."
"Đúng rồi, câu cuối cùng các cậu chọn đáp án nào? Là € sao?
"Không phải chứ, tớ chọn B."...
Ở bàn phía bên này.
Tô Bối: Cảnh thảo luận này, thật là quen thuộc quá.
Đổng Văn Kỳ: Cô nàng không muốn nghe một chút nào.
Nữ sinh chọn đáp án € nhìn về phía Tống Tâm Di: "Tâm Di Tâm Di, cậu chọn đáp án nào?"
Tống Tâm Di: "Câu cuối cùng, đáp án có lẽ là B."
Nữ sinh đó kêu lên một tiếng: "Vậy mình toi rồi."
Lúc này, Đổng Văn Kỳ cũng nhìn về phía Tô Bối kêu lên một tiếng: "Vậy mình cũng xong đời rồi."
Tô Bối: "?"
Đổng Văn Kỳ nhào qua, khẽ nói: "Đề đó mình cũng chọn C""
Tô Bối cười cười: "Trùng hợp quá, mình cũng vậy." Đổng Văn Kỳ: "Thôi xong."
Mấy giây sau, nhìn ý cười không ngớt trên khuôn mặt của Tô Bối, Đổng Văn Kỳ đột nhiên phản ứng lại, ngay lập tức đã mở to mắt: "Lẽ nào là Tống Tâm Di sai rồi?!"
Tô Bối: "Đợi lát nữa cậu đi hỏi đám Tạ Dân Hiên là biết ngay thôi mà."
"Chúng ta mau đi thôi, " Bọn họ còn phải đem cơm cho mấy người Tô Tiểu Bảo, Tạ Dân Hiên nữa.
Đổng Văn Kỳ: "Đi đi đi."
Cô nàng sớm đã không muốn ở đây chờ nữa, nghe người khác đối chiếu đáp án cô thực sự là muốn chết!...
← Ch. 060 | Ch. 062 → |