← Ch.017 | Ch.019 → |
Nghe thấy tiên sinh nói câu này, Trân Đức ngây ra.
Dương Quế Sơn là anh trai của lão phu nhân, nhờ mặt mũi của lão phu nhân, lấy danh tiếng của Tần Thị để mở một công ty mậu dịch, lão phu nhân cũng có cổ phần.
Công ty đó mấy năm nay nghe vẻ làm ăn cũng rất khấm khá.
Hàng hóa nhập về có vấn đề? Trần Đức không hiểu.
"Tiên sinh, ý của ngài là?"
"Tìm chút việc cho bà Dương làm đi."
Trân Đức: "1"
Giờ thì hắn đã hiểu ra rồi.
Cái gì mà hàng nhập có vấn đề, tiên sinh rõ ràng là muốn cố ý gây phiền phức cho công ty mậu dịch của Dương Quế Sơn.
Mục đích chẳng phải là để cho lão phu nhân nhận được tin tức mà chạy đến xử lý, tạm thời giữ chân phu nhân, không để bà ta quay về cảnh viên nhanh như vậy sao.
Hai ngày nay mặc dù Tần tiên sinh ở bệnh viện, có điều, công việc cần xử lý cũng không ít.
Thấy tiên sinh vẫn còn đang dưỡng thương, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, hai ngày nay Trần Đức cũng cố gắng báo cáo một cách ngắn gọn dễ hiểu.
Trần Đức không nói gì về hai đứa bé kia, Tần Thiệu cũng chỉ có thể tự mình hỏi thôi.
Tần Thiệu: "Hai đứa trẻ đó mấy hôm nay ở trong nhà thế nào rồi?"
Nghe thấy Tần Thiệu hỏi, Trân Đức phản ứng lại, không nhịn được mà cười cười, rồi mới nói ra tình hình hai ngày nay của hai đứa trẻ.
"Tiểu Bối, Tiểu Bảo ở trường học không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, nhị thiếu của Tạ gia thường lôi Tiểu Bảo đi chơi bóng rổ. Thỉnh thoảng còn sẽ thi tài với nhau."
"Trường học Duy Minh hình như là có biểu diễn văn nghệ gì đó, mỗi lớp đều phải tham gia biểu diễn, Tiểu Bối cũng tham gia rồi."
"Trong nhà thì sao?" Tần Thiệu hỏi.
"Hai đứa trẻ ở trong nhà tất cả cũng đều bình thường, hiện giờ tôi đang ở cảnh viên, hôm nay Tiểu Bối làm cơm tối, tài nghệ nấu nướng của Tô Bối rất không tồi." Trần đức giống như khoe điều mới lạ, bèn nói.
Tần Thiệu: "..."
Sao nghe thấy thì trong lòng đột nhiên cám thấy không được thoải mái cho lắm.
"Tần Gia không mời nổi đầu bếp sao?!
Trân Đức: Cái này...
Qua điện thoại, Trần Đức phát run lên một cái.
Đột nhiên có một loại dự cảm không tốt cho lắm.
Quả nhiên, ngay phút giây sau thì Trần Đức liền nghe thấy Tần tiên sinh nói trong điện thoại: "Hai hạng mục Hóa Thành và Lâm Hải đó có thể chuẩn bị trước được rồi, hai hạng mục này cậu phụ trách toàn bộ."
Trong giọng điệu của Tần tiên sinh đem theo một tia âm trầm.
Trân Đức: "..."
"Chú Trần sao vậy? Ba ở bên đó có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì." Trần Đức khóc không ra nước mắt. Chỉ là tiên sinh không vui đã để cho hắn đảm nhận hai dự án lớn, đây là muốn lấy mạng này của hắn a, ngày tháng sau này sẽ bận tối mắt tối mũi mất thôi.
"Đúng rồi, Tiểu Bảo, Tiểu Bối, các cháu có muốn đi thăm tiên sinh không? Chú có thể sắp xếp người đưa các cháu qua đó." Trần Đức gợi ý.
Tiên sinh chưa nói, có điều, Trần Đức suy nghĩ rằng có lẽ tiên sinh cũng muốn gặp hai đứa trẻ này, hơn nữa vừa hay ngày mai chính là chủ nhật, đưa Tô Bối họ đến đó hai ngày cũng không làm trễ việc học.
Trần Đức vốn cho rằng Tô Bối nghe được điều này sẽ vui mừng đến phát điện, kết quả là vui đâu thì chẳng thấy, ngay đến một chút xúc động dường như cũng đều không nhìn ra.
Tô Bối lắc lắc đầu.
Cô bé chỉ muốn biết người ba làm trùm phản diện của mình không có chuyện gì là được rồi.
Tô Bối không muốn xuất hiện trước mặt Tần Thiệu.
Mặc dù sau khi đã chứng minh được Tần Thiệu là cha đẻ của bọn họ, đối phương nhất định sẽ nuôi dưỡng bọn họ, thế nhưng trong hai lần gặp mặt ít ỏi, Tô Bối kỳ thực đã có thể cảm nhận được rằng, mức độ chấp nhận Tô Bối và Tô Tiểu Bảo của ông không cao.
Tần Thiệu không thích bọn họ, cô bé còn lôi Tô Tiểu Bảo đến để khiến người ta chướng mắt, vậy thì thật sự là không còn gì để nói nữa rồi.
Nghĩ đến điểm này, Tô Bối mới nhớ ra, cô bé vẫn còn chưa biết kết quả kiểm định huyết thống nữa.
"Chú Trần, kiểm định huyết thống yêu cầu cháu làm trước đó, đã có kết quả chưa ạ?" Tô Bối lo lắng hỏi.
"Vê cái này ấy mà, do lúc đó tiên sinh vội đến thành phố S, vì thế vẫn chưa lấy được mẫu."
Trần Đức cũng rất muốn nhanh chóng lấy được kết quả, bèn nói: "Yên tâm đi, chú đã liên hệ với bác sĩ điều trị chính ở phía bên đó lấy mẫu rồi, hai ngày nữa lấy mẫu xong rồi sẽ đưa lại thì sẽ có thể cho ra kết quả rồi."
Nghe thấy vậy Tô Bối gật gật đầu.
"Các cháu thật sự không muốn đi thành phố S sao?" Lúc rời đi, Trần Đức lại không cam tâm bèn hỏi Tô Bối và Tô Tiểu Bảo một câu.
Tô Tiểu Bảo tiếp tục tỏ ra không quan tâm.
Tô Bối cũng tiếp tục lắc đầu.
Không đi thăm sợ Tần tiên sinh thấy chướng mắt là một chuyện, cuối cùng là vì chủ nhật rồi, Tô Bối muốn ở nhà luyện tập tiết mục văn nghệ ở trường một chút.
Biểu diễn văn nghệ là hoạt động trọng điểm mỗi năm của trường trung học Duy Minh, tổ chức vào ngày kỷ niệm thành lập †rường.
Mỗi lớp đều phải biểu diễn một tiết mục, tiết mục mà lớp A7 chuẩn bị cho năm nay là 10 người nhảy hiện đại.
Do trong số đó có nữ sinh trong lúc luyện tập đã bị trẹo chân, bí thư lớp bèn chọn Tô Bối vào để thay thế bổ sung.
Mặc dù Tô Bối bắt đầu luyện tập muộn hơn người khác đến cả nửa tháng, mọi người đều rất khoan dung với Tô Bối, yêu cầu đặt ra cũng thấp, có điều, để không quá gây trở ngại cho toàn đội, Tô Bối quyết định phải nhân dịp cuối tuần, tự mình ở trong nhà lén lút tập luyện để nâng cao kỹ năng.
Ngoài tiết mục tập thể, biểu diễn văn nghệ còn có màn biểu diễn cá nhân, mà đáng chú ý nhất trong số này chính là phần trình diễn mở màn.
Ban đầu, tiết mục biểu diễn đều là tùy ý sắp xếp, sau đó dần dần thì tiết mục thứ nhất trở thành "tiết mục mở màn" có cảm giác vô cùng nghi thức.
Do người muốn tham gia biểu diễn tiết mục mở màn ngày càng nhiều, cạnh tranh rất lớn, do đó đã sinh ra việc "bỏ phiếu bình chọn hoa khôi trường" trong lễ kỷ niệm thành lập trường này. Trong cuộc tranh đấu dành ngôi vị hoa khôi trường này, số phiếu của ai cao nhất, thì người đó sẽ tham gia "biểu diễn tiết nục mở màn."
Tô Bối sau khi đến trường vào ngày thứ hai thì mới biết được tin này từ người bạn cùng bàn Đổng Văn Kỳ.
Sở dĩ Tô Bối biết được nguyên do của chuyện này, vẫn phải bắt đầu từ việc "bỏ phiếu bình chọn hoa khôi trường" ngày hôm nay.
Số "thí sinh đăng ký tham dự vào cuộc tuyển chọn hoa khôi" mỗi năm đều đa phần là mấy nhân vật cấp nữ thần ở trong trường, chỉ là năm nay, không biết là ai lúc sắp xếp danh sách ứng tuyển, đã bỏ cả tên của Tô Bối vào trong đó.
Trên trang web bình chọn, là hình của Tô Bối được chụp ở góc nghiêng lúc ở sân bóng rổ, trong tấm phiếu đó, Tô Bối mỉm cười nhìn về hướng sân bóng rổ, trong tay cầm lấy chiếc bình giữ nhiệt.
Mặc dù không cần photoshop, cũng không cần make up, có điều cô bé ở trong ảnh nhìn vẫn rất xinh đẹp.
Sau khi những bức ảnh của Tô Bối được đăng tải lên, bên dưới đã có không ít những lời khen ngợi dành cho Tô Bối.
"Tô Bối cậu xem này, rất nhiều người đều đang bình luận về cậu." Đổng Văn Kỳ kích động lôi kéo Tô Bối, mở những bình luận ở trong điện thoại đưa cho Tô Bối xem.
"Wow! Em gái số 12 này xinh quá!" "Lớp A7 sao? Đây chính là học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta trong học kỳ này sao? Trông cũng xinh đấy."
"Lúc bọn ta tới lớp đã nhìn thấy rồi, người thật còn xinh hơn."
"Em gái với bình giữ nhiệt!"
"Ha ha, "em gái với bình giữ nhiệt" trên lầu cũng được sao?"
"Em gái với bình giữ nhiệt tỏ tình!"...
Em gái với bình giữ nhiệt!
Nhìn cái "tên mới" mà mọi người đặt cho cô, Tô Bối sầm mặt lại.
"Ha ha, đây là mọi người bày tỏ sự yêu quý đối với cậu đó, Vương Tử Tuyết xinh nhất lớp A6 đó còn có thêm một biệt danh nhờ tấm ảnh ăn bánh Oreo nữa cơ." Đổng Văn Kỳ ở bên cạnh nói.
"Em gái Oreo sao?"
"Không phải, là em gái trắng cộng đenr."
Tô Bối: "..."
"Có điều, Tô Bối, số phiếu của cậu ít quá." Nhìn số phiếu bầu dưới ảnh của Tô Bối, Đổng Văn Kỳ dẩu miệng nói.
Mặc dù cũng có rất nhiều người cảm thấy Tô Bối rất xinh đẹp, thế nhưng dù sao thì Tô Bối mới chuyển tới đây từ hai tuần trước, mọi người vẫn chưa quen với cô bé, cộng thêm trong lòng họ đã có nữ thần của lòng mình, vì thế, người bầu chọn Tô Bối rất ít.
Một lúc lâu trôi qua, số phiếu bầu của Tô Bối cũng chỉ có lẹt đẹt mười bảy mười tám phiếu, đứng ở vị trí sau cùng.
"Không được, mình phải hét lên một tiếng báo trong toàn bộ group, kêu gọi mọi người đều bỏ phiếu cho cậu."
"Thôi đừng." Tô Bối ngăn Đổng Văn Kỳ lại.
Hơn nữa, Tô Bối thực sự cũng không để tâm lắm tới chuyện này.
Cái này chỉ là hư danh, ngay đến cả phần thưởng cũng chẳng có.
Biết được suy nghỉ của Tô Bối, Đổng Văn Kỳ không làm nữa.
"Mình nói cho cậu nghe, ý nghĩa của danh hiệu này vô cùng đặc biệt! Đặc biệt là đạt được vị trí thứ nhất sẽ tiến hành tham gia biểu diễn tiết mục mở màn", Tô Bối vẫn không hiểu, Đổng Văn Kỳ thấp giọng bắt đầu giải thích cho Tô Bối: "Cậu cũng biết gia thế của những học sinh trong trường chúng ta đều không bình thường, những phụ huynh đó ở bên ngoài thì so bì tiền tài, so bì gia thế, ở trong trường thì dùng con cái để so bì...
Nghe xong, Tô Bối đã hiểu ra ý của Đổng Văn Kỳ.
Giống như trong tiểu thuyết "Con đường diễn viên" đó đã nói, con gái của nam chính ở trong giới giải trí vô cùng hot đã mang lại không ít lợi ích vô hình cho công ty của nam chính
"Vậy tớ không cần đâu." Tô Bối nói.
Bản thân Tần tiên sinh đã đủ tài năng rồi, không cần cô phải tạo thêm vẻ vang cho hắn nữa.
"Vậy cũng phải để cho số phiếu bầu của cậu nhìn đẹp mắt một chút."
" Thêm mấy cái nữa thì sẽ đẹp sao?", Tô Bối cười cười nhìn Đổng Văn Kỳ một cái, nói: "Người xếp sau so với người đứng đầu có lẽ còn không bằng số lẻ của người ta."
Đổng Văn Kỳ suy nghĩ một chút, hình như cũng thấy có lý.
"Hoa khôi trường năm nay có lẽ lại thuộc vê Tống Tâm Di rồi."
Đừng nói số phiếu của Tô Bối không nhiều bằng số lẻ của Tống Tâm Di, dù cho có đem tất cả số phiếu của mấy người từ hạng nhì trở xuống cộng tổng lại với nhau cũng chẳng thể nhiều bằng số phiều bầu của Tống Tâm Di.
Vị trí đứng đầu của năm ngoái là Tống Tâm Di, phần bình chọn mới bắt đầu chưa bao lâu? Tống Tâm Di đã có hơn 1700 phiếu, bỏ xa Tôn Phi Phi vượt lên dẫn đầu rồi.
Chỉ có điều nghe nói Tống Tâm Di gân đây tham gia thi đàn piano, mọi người đều đang đoán, vào ngày kỷ niệm thành lập trường Tống Tâm Di còn vẫn đang ở nước ngoài chưa quay về. Do đó, cuộc cạnh tranh cho vị trí thứ hai trong tuyển chọn hoa khôi năm nay là vô cùng khốc liệt.
"Tống Tâm Di?" Tô Bối ngẩn người ra.
"Đúng vậy, chính là nữ thần của Khương Manh Manh mà mình đã từng nói với cậu trước đây á."
Tô Bối nhận lấy điện thoại của Đổng Văn Kỳ, lướt đến trang đầu tiên....
← Ch. 017 | Ch. 019 → |