← Ch.02 | Ch.04 → |
Mười mấy năm qua, Tuyết Nhu vẫn luôn bị đe dọa bị áp chế trong cuộc sống sinh hoạt. Thừa Vũ sẽ không để cho cô nói với cha hắn đối xử với cô như thế nào. Trừ bỏ đe dọa, áp chế ở ngoài, mấy năm trước, quan hệ giữa bọn họ trở lên phức tạp hơn. Thừa Vũ trưởng thành, lớn lên thành một thiếu niên anh tuấn, trên mặt hắn không còn nhìn ra sự ngây thơ cùng tính khí trẻ con, mà Tuyết Nhu so với hắn lớn hơn 3 tuổi lại ngoài ý muốn nhìn qua thực đơn thuần.
Có lẽ thời kỳ trưởng thành là một duyên cớ, thời điểm năm Thừa Vũ 17 tuổi liền thay đổi. Hắn rất ít khi đối với Tuyết Nhu uy hiếp đe dọa, nhưng mà... Nhưng mà... Nghĩ đến đây, trên mặt Tuyết Nhu liền nhịn không được đỏ ửng.
Đúng vậy, thời điểm Thừa Vũ đến cái tuổi kia, bắt đầu đối với cô hữu ý vô ý động tay động chân
"Nghĩ cái gì? Lại một bộ dáng động dục."
Thanh âm trầm thấp đột nhiên từ phía sau vang lên. Một bàn tay rắn chắc cường mà hữu lực ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của Tuyết Nhu. Tuyết nhu lập tức từ trong suy nghĩ trở về. Ngượng ngùng nói
"Không nghĩ cái gì."
Thừa Vũ ở phía sau lưng cô cọ xát, hít lấy mùi hương thơm ngát từ mái tóc dài của cô toả ra. Hắn thích loại hương vị này.
"Xoay người lại."
Hắn thấp giọng mệnh lệnh nói. Tuyết Nhu thuận theo từ từ xoay người lại, hai mắt hơi cụp xuống. Không dám đối diện cùng với ánh mắt của hắn.
Đột nhiên, Thừa Vũ nâng mặt của cô lên, môi mỏng của hắn áp xuống hai cánh môi mềm mại của của cô, tùy ý chà đạp. Tuyết Nhu bị hành động đột nhiên của hắn dọa sợ. Tới lúc cô nghĩ muốn phản kháng, miệng đã sớm nói không nên lời. Tuyết Nhu dùng bàn tay nhỏ bé ngăn cản thân hình đang dần áp xuống.
"Ân... Ân."
Miệng phát ra thanh âm ái muội không rõ ràng. Thừa Vũ vung tay lên, dễ dàng đem hai tay của Tuyết Nhu áp trên đỉnh đầu. Khiến cho lưng cô dính sát vào khung cửa sổ sát mặt đất. Mà tay còn lại thì dọc theo thân hình kiều diễm của cô, nhanh chóng đi vào nơi tư mật. Không chút khách khí cởi chiếc váy hoa trên cơ thể cô xuống, ngón tay dọc theo quần lót tà ác vuốt ve đoá hoa non mềm
"A... Đừng như vậy..." Động tác vuốt ve của hắn khiến cho Tuyết Nhu run rẩy rên rỉ.
"Chúng ta, không thể như vậy... Đừng... A!"
Ngón tay của Thừa Vũ không mang theo chút thương tiếc cắm toàn bộ vào sâu trong nơi tư mật còn chưa kịp ướt át của cô
"Đau... Dừng lại, đừng như vậy..." Tuyết Nhu đau tới chảy nước mắt, mềm mại tựa vào trong ngực Thừa Vũ.
"Về sau ở trước mặt tôi không cho nói chúng ta không thể như vậy, tôi làm việc gì không cần người khác tới dạy." Thừa Vũ vừa nghe thấy cô nói cái gì có thể hay không thể, nhất thời lửa giận bùng phát.
"Cô là của tôi, tôi mới mặc kệ dừng lại" Thừa Vũ bá đạo tuyên bố. Tựa hồ giống như đang nói với người khác Tuyết Nhu thuộc quyền sở hữu của mình.
"A... Đừng, không phải như vậy... Sẽ đau."
Thừa Vũ trừu sáp ngón tay rất nhanh khiến cho Tuyết Nhu cảm thấy có chút không thoải mái. Cảm nhận được ở giữ hai chân Tuyết Nhu không ngừng chảy ra dịch thể ẩm ướt, Thừa Vũ gia nhập thêm một ngón tay điên cuồng trạc lộng vài cái, mới rút đi ra.
"A..."
Bị tình dục tra tấn Tuyết Nhu xụi lơ được Thừa Vũ ôm lấy, đưa vào trong phòng ngủ của mình. Thừa Vũ đặt cô nằm ở trên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì tình dục mà đỏ bừng, trong cơ thể dục hỏa bị khát vọng quyến rũ đứng lên. Hắn nhắm mắt lại, đem cỗ dục hỏa bức trở về. Sau đó lạnh lùng đối với Tuyết Nhu nói
"Buổi tối tôi muốn tham dự tiệc rượu, cô cùng đi với tôi."
Nói xong, hắn nhanh chóng đi ra ngoài, tuyệt không dám nhìn bộ dáng đầy mị hoặc bây giờ của Tuyết Nhu. Tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, hắn nói
"Đừng vọng tưởng đi ra ngoài quyến rũ đàn ông." Sau đó, khép cửa lại đi ra ngoài.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |